Chương 378: Hạ mình bước vào trần ai*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Chỉ những cô gái vì tình yêu mà hạ thấp danh dự của bản thân chỉ với hi vọng là có được tình yêu đó.
Tư Mộ gần đây đều không thường đến hiệu thuốc Hà Thị, vì vậy không biết được tiệc chiêu đãi của Hà gia.
Hắn cho rằng Hà Vi phải kết hôn.
Tính một chút, Hà Vi cũng đã đến tuổi kết hôn rồi nhỉ?
Cố Khinh Chu lại nói: " Không phải, là dượng mua cửa hàng bên cạnh, đem hiệu thuốc mở rộng thành hai mặt tiền, chuẩn bị đẩy mạnh việc buôn bán."
Tư Mộ chau mày.
Hắn ở hiệu thuốc Hà Thị được mấy tháng, rất hiểu tính tình của Hà Mộng Đức và Mộ Tam Nương.
Hà gia không thích hợp làm buôn bán lớn.
"Sao lại muốn mở rộng mặt tiền?" Tư Mộ không hiểu.
Cố Khinh Chu nói: "Là ý của ta."
Tiền vốn để mở rộng hiệu thuốc là Cố Khinh Chu xuất ra.
Cố Khinh Chu không phải vì quá nhàn rỗi vô vị mới đưa ra chủ ý này, mà là thật lòng thật dạ suy xét đến.
Lúc trước không có ý định sống ở đây lâu dài, một là vì nhũ nương và sư phụ, hai là vì Tư Hành Bái muốn rời đi.
Giờ đây, nàng đã không còn nhũ nương và sư phụ, cũng không còn Tư Hành Bái.
Chỉ còn lại bản thân, thì phải tính đến con đường lâu dài. Ngày tháng cũng phải trôi qua, mà Tư Mộ lại không phải chỗ dựa cả đời của nàng, việc còn lại, Cố Khinh Chu cũng phải vì bản thân mà trù tính.
Tương lai rồi cũng sẽ thay đổi, Cố Khinh Chu cũng không thể ăn không ngồi rồi nhìn tháng ngày trôi.
"... Ngưoi muốn ngồi chẩn bệnh sao?" Tư Mộ hỏi.
Cố Khinh Chu nói: "Không, ta khả năng sẽ nhận đồ đề. Ngồi chẩn bệnh thì miễn đi, ta sợ lại gây ra hoạ."
Nàng là thiếu phu nhân quân Chính Phủ, truyền ra ngoài sẽ thành không hay.
Sẽ có ngừoi vì nịnh bợ nàng, tận lực đến tiệm thuốc, trái lại sẽ làm chậm trễ thời gian của những người thật sự có bệnh.
Cố Khinh Chu mở tiệm thuốc chỉ là một mặt, mặt sau còn có việc khác phải làm: Nàng muốn dựa vào việc mở tiệm thuốc, lại mua cửa hàng bên cạnh, sau đó đào ra một địa đạo. Tại đó thiết lập một hệ thống tình báo.
Việc này, nàng chưa có ý định nói cho Tư Mộ.
Cố Khinh Chu ngoại trừ vì tính toán cho tương lai, chính là muốn tra ra nội tình của sư phụ và nhũ nương khi đó.
Tư Hành Bái cắt đứt toàn bộ tình báo của nàng, lại cùng Thanh Bang hợp mưu, thành ra Cố Khinh Chu cái gì cũng không biết.
"...Ta cũng cảm thấy ngồi xem bệnh nhiều sẽ có chút bất tiện." Tư Mộ nói.
Trên bàn đặt một tờ báo, Tư Mộ mở ra một trang, nhẹ nhàng mỉm cười.
Cố Khinh Chu nhìn thấy trang báo đó, trên đó là một tấm hình đầu thân hai nơi của mãng xà.
"Là ngươi đem tấm hình đó gửi cho toà soạn?" Cố Khinh Chu nghĩ ra gì đó, liền hỏi Tư Mộ.
Tư Mộ gật đầu.
Việc này, hắn muốn giúp Cố Khinh Chu một tay.
Quá trình Cố Khinh Chu phản sát Đổng phu nhân, Tư Mộ càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vời, vô cùng thú vị sinh động.
Lúc kết thúc, Tư Mộ liền thêm dầu vào lửa.

"... Cố Khinh Chu, việc ngấm ngầm bày mưu tính kế kẻ khác của ngươi quả thật là vô đối." Tư Mộ nói, " Hơn nữa, ngươi hành sự ngay thẳng, sau này dân chúng sẽ kính yêu ngươi."
Cố Khinh Chu trong lòng hơi động.
Nàng nhìn mắt Tư Mộ.
Kính yêu?
Lẽ nào Tư Mộ cũng có dã tâm làm Tổng Thống? Một thiếu phu nhân Đốc quân phủ nho nhỏ, có thể nói đến hai chữ "Kính Yêu" sao?
"Sao vây?" Tư Mộ quay lại nhìn nàng.
Cố Khinh Chu lắc đầu: "Không có gì, cảm ơn sự khen ngợi của ngươi."
"Ngươi xứng được nhận." Tư Mộ nói.
Bàn bạc mất nửa ngày, Cố Khinh Chu hỏi Tư Mộ, có muốn dự tiệc của hiệu thuốc Hà Thị không, Tư Mộ liền đáp ứng: " Trước đây bọn họ thu nhận ta, là ân nhân của ta..."
Sau đó hắn bị Cố Khinh Chu bán đứng.
Nói ra, Tư Mộ và Cố Khinh Chu thật đúng là duyên phận không mỏng.
Nhạc Thành to như vậy, cửa hàng nhiều như thế, Tư Mộ lại lựa chọn hiệu thuốc Hà Thị, gặp được Cố Khinh Chu. Cố Khinh Chu lại dùng giá cao để bán tin tức của hắn cho Tư phu nhân.
Hắn cũng là bắt đầu từ lúc đó, đối với Cố Khinh Chu tràn đầy thái độ thù địch. Hắn không có ý định tìm hiểu nàng, luôn luôn chống đối, cho đến khi nhìn thấy nàng làm cho thiếu gia của Lý gia cải tử hoàn sinh, hắn mới tin tưởng y thuật của nàng.
Dường như ông trời từ lúc bắt đầu liền khiến cho bọn họ nhất định phải lạc mất nhau.
Tư Mộ có chút nản lòng thoái chí.
"...Lúc ngưoi bán đứng tin tức của ta, không sợ ta ghi hận ngươi sao?" Tư Mộ hỏi, đột nhiên tâm niệm vừa chuyển "Hay là nói, ngươi lúc đó là đã ở bên cạnh Tư Hành Bái rồi?"
Cố Khinh Chu trầm mặc nhìn hắn.
Tư Mộ gần đây hay nhắc đến quá khứ của Cố Khinh Chu và Tư Hành Bái, là mang theo dò la và miệt mại theo đuổi, mà không phải là ghét cay ghét đắng giống như trước đây. Điều này là tốt hay là xấu đây?
"Không phải, ta lúc đó mới quen biết Tư Hành Bái không lâu..." Cố Khinh Chu nói.
Nàng đem tâm tư lúc đó, giải thích cho Tư Mộ nghe.
Nàng là nhìn thấy Tư Hành Bái bị người ta truy sát, cảm thấy thiếu soái của Quân Chính Phủ rất nguy hiểm, sợ hắn liên luỵ Hà gia, đồng thời nàng cũng cần Tư phu nhân giúp đỡ, cho nên liền bán đứng Tư Mộ.
Tư Mộ trầm mặc.
Hai người bọn họ cùng đến hiệu thuốc Hà Thị.
Hiệu thuốc Hà Thị đúng sáu giờ sáng thì bắt đầu khai trương, đây là thỉnh một vị thầy số bấm ra ngày lành tháng tốt.
Cắt băng khánh thành khai trương, cổng chính đốt pháo linh đình, hàng xóm láng giềng đều tặng quà mừng.
Cố Khinh Chu tặng một bức hoành phi, là làm từ gỗ Hoàng Dương với dòng chữ được thiếp vàng, viết: "Bách Thảo Đường Hà Thị"
"Hiệu thuốc" chung quy vẫn là nhỏ mà đơn sơ, "Bách Thảo Đường thì nghe có vẻ khí thế hơn hẳn.
Vì để phù hợp với khí thế này, lúc Cố Khinh Chu xuất tiền giúp đỡ, đã làm hai phòng thuốc được đả thông, hình thành một cái dược đường to như thế.
Quầy hàng bằng gỗ đàn hương cao cao, khí thế ngất trời, mặt sau quầy hàng là một dãy tủ thuốc ngay ngắn, tủ cao bằng hai người lớn, kéo dài thẳng đến nóc nhà.
Trên tủ thuốc là những ngăn kéo nhỏ rực rỡ sắc màu, trên ngăn kéo thì được chạm khắc tên dược liệu.
Tiểu nhị hoạt bát lanh lợi, trong quầy đứng hai người, bên ngoài cũng đứng hai người.
Hà Mộng Đức thay một bộ áo ngoài lụa dài màu thiên thanh, quần đen dài, một đôi giày vải cùng màu làm từ tơ lụa. Đầu tóc được sửa sang gọn gàng, chải rẽ ngôi.
Nhìn như này, liền có tư thế của một ông chủ tiệm thuốc.
"Người nhờ y phục, ngựa nhờ yên. Dượng ngươi tự mình sửa soạn như thế, cũng có chút bộ dáng, phải không?" Mộ Tam Nương nhỏ giọng nói với Cố Khinh Chu.
Bà nhìn trượng phu của mình, thì dường như nhìn thấy cha và huynh trưởng lúc bà còn nhỏ.
Bách Thảo Đường Mộ Thị của năm đó, còn khí thế hơn hẳn cái này.
Bách Thảo Đường Mộ Thị, toàn bộ quầy hàng đều được làm từ gỗ lim, gạch trên sàn đều là loại gạch mài nước trứ danh của Giang Nam, ngã trên gạch cũng sẽ không lạnh không đau.
Lúc đó đều là những tháng ngày vui vẻ, bà hưởng thụ chưa được mấy năm thì tan thành mây khói.
Nhị ca của bà mưu hại Thái Hậu, huỷ hoại toàn tộc, huỷ hoại gia nghiệp đồ sộ của Mộ Thị, chỉ vì một nữ nhân.
Mộ Tam Nương nghĩ đến đây, khoé mắt liền mang máng nước.
"Dượng lúc nào cũng là một bộ dáng tuấn tú lịch sự mà!" Cố Khinh Chu vẫn cho rằng là bà đang cảm động, mỉm cười cầm chặt tay bà, "Hiệu thuốc trước mắt cứ mở ra, sau này buôn bán sẽ ổn thôi!"
Mộ Tam Nương gật đầu: "Có con giúp đỡ, có thể không ổn sao?"
Hà Vi cũng bận ra bận vào.
Nàng mặc một bộ sườn xám thêu hoa màu đỏ rực, bên ngoài choàng một cái áo khoác da thảo bình thường, chân mang một đôi ủng da hươu nhỏ, rực rỡ tươi đẹp, như hoa đào đến mùa nở rộ.
" Nếu như đầu tóc uốn thêm một chút, thì sẽ ra dáng cô nương thời thượng rồi." Cố Khinh Chu đánh giá Hà Vi.
Hà Vi nhịn không được cười rộ lên:"Tỷ, tỷ lại giễu cợt ta."
"Bạn học của nó cũng đều khuyên nó đi uốn tóc, nó không thích, nó nói con cũng không uốn tóc." Mộ Tam Nương cười nói.
Cố Khinh Chu không uốn tóc là vì thợ cắt tóc sẽ cắt ngắn tóc của nàng.
Nàng không nỡ.
Tóc của nàng là tỉ mỉ bảo dưỡng nhiều năm. Mỗi năm đến cuối năm nhũ nương đều sẽ tỉa bớt một phần tóc hư cho nàng.
Cứ mỗi năm, đều định kì dùng dược liệu dưỡng tóc, mới có được bộ dáng như hiện tại: vừa dày, vừa bóng, vừa mềm, giống như một khúc lụa thượng đẳng.
"Tóc của con không đẹp bằng của tỷ ấy." Hà Vi cũng ngưỡng mộ nói.
Cố Khinh Chu mỉm cười: "Một lát nữa, ta sẽ viết một phương thuốc cho ngươi, ngươi cứ dùng nước thuốc thoa lên, từ từ điều dưỡng."
"Được, được!" Hà Vi rất cao hứng.
Nàng chốc chốc vào cửa, chốc chốc lại ra ngoài, đi đi lại lại, dường như là đang đợi người nào đó.
Buổi sáng khai trương, có hàng xóm đến lấy mấy chai dầu gió được phát miễn phí, rồi để lại hai hào, xem như là một việc buôn bán, để khai trương tiệm thuốc thêm chút may mắn.
Một buổi sáng, trái lại cũng có không ít "vụ buôn bán", rất là náo nhiệt.
Buổi trưa, tiệm rượu đối diện Hà gia đã được bao hết nhã lâu tầng hai, mời bạn bè thân thích hàng xóm láng giềng đến uống rượu.
Thế nhưng tâm Hà Vi lại không ở chỗ này.
Cố Khinh Chu lên lầu ngồi vào bàn, vừa vặn nhìn thấy trên con phố đối diện không xa vừa mới đặt một bốt điện thoại công cộng.
Lần đầu tiên Hà Vi gọi điện thoại, Cố Khinh Chu không suy nghĩ nhiều, nửa tiếng sau, Hà Vi lại đến nữa, gọi xong, nàng một mình đứng đó, ngẩn ra mất bốn năm phút.
Ánh nắng mỏng manh, xuân hàn se lạnh.
Trên dung nhan trắng nõn mềm mại của Hà Vi, bị gió thổi thành một tầng thẹn thùng.
Nàng lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa.
Cố Khinh Chu cảm thấy có chút không thích hợp, liền xuống lầu.
Tư Mộ nhìn thấy, cũng không nói gì.
"...Thôi bỏ đi." Âm thanh của Hà Vi trầm mà chậm chạp, tựa đang đè nén điều gì đó nặng ngàn cân, gian nan mở miệng.
"... tiền dù sao cũng phải trả lại cho ngài, ta không cần tiền của ngài, ngài có thể đến lấy lại không?" Hà Vi dường như không cam tâm, lại hỏi một câu, rồi đột nhiên khóc lên: "Ngài tại sao lại không chịu gặp ta?"
Người trong điện thoại lại nói gì đó.
Hà Vi nói: "Ta lại chưa mưu cầu điều gì! Bên người ngài có nhiều nữ nhân như vậy, tại sao thêm một người như ta nữa thì lại không được? Làm di thái thái ta cũng bằng lòng rồi, ngài tại sao lại không cần ta?"
Cố Khinh Chu vô cùng kinh ngạc.
Đầu bên kia, dường như trầm mặc rất lâu.
Sau đó, lại nói thêm gì nữa.
"...Ta không cần ngài tôn trọng ta, ta chỉ muốn ngài thích ta!" Hà Vi khóc nói.
Cố Khinh Chu bước lên, đón lấy ống nghe.
Hà Vi kinh hãi.
Cố Khinh Chu một phen đoạt lấy ống nghe, "A lô" một tiếng.
"Tỷ, tỷ... làm cái gì vậy?" Hà Vi kinh ngạc nói, vội vàng giành lấy ống nghe.
Cố Khinh Chu tuyệt đối không trả lại nàng, dùng sức đẩy nàng ra, nói vào ống nghe: " Hoắc gia?"
Âm thanh trong điện thoại, ôn thuần mà chậm chạp: "Khinh Chu..."
"Khổ tâm của ngài, cô cô và dượng sẽ cảm kích ngài. Vi Vi tuổi còn nhỏ, hiện tại nàng có chút hồ đồ, chúng ta sẽ dạy dỗ nàng, để ngài thêm phiền phức rồi." Cố Khinh Chu nói.
Âm thanh của Hoắc Việt có chút căng thẳng: "Khinh Chu..."
"Tạm biệt, Hoắc gia." Cố Khinh Chu ngắt điện thoại.
Ánh mắt Hà Vi trốn tránh, không dám nhìn Cố Khinh Chu, rồi đột nhiên ngồi xổm xuống mà khóc.
Cố Khinh Chu đỡ nàng: "Trên lầu có thể nhìn thấy ngươi."
Thân người Hà Vi hơi động.
"Đi thôi, chúng ta về nhà." Cố Khinh Chu đỡ nàng dậy, hai người trở về Bách Thảo Đường Hà Thị trước.
Mộ Tam Nương cũng nhìn thấy một màn này.
Hà Vi không thích hợp cũng không phải một hai ngày.
Cố Khinh Chu chăm sóc nàng, Mộ Tam Nương cũng yên tâm chiếu cố đến khách khứa.
Trở về tiệm thuốc, Hà Vi lặng lẽ rơi nước mắt.
Cố Khinh Chu từ đôi câu ba lời trong điện thoại, liền có thể hiểu đại khái sự tình:" Hà Vi yêu Hoắc Việt, Hoắc Việt không thể nào cưới nàng, hắn tôn trọn Hà Vi, không bằng lòng cưới nàng làm di thái thái, liền nói không cần lại gặp mặt nữa."
Hà Vi thế nhưng lại không cam tâm.
Nàng yêu đến hèn mọn, cho dù là làm di thái thái cũng muốn ở bên cạnh hắn, điểm này Cố Khinh Chu hiểu được.
Trước đây, nàng yêu Tư Hành Bái, cũng không thể xác định được Tư Hành Bái sẽ cưới nàng, nhưng đã giẫm vào thì chính là vướng sâu vào trong vũng lầy, làm thế nào cũng không rút ra được, càng vùng vẫy thì lún càng sâu.
"Nói cho nghe xem nào, Vi Vi, ngươi với Hoắc gia đến cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? " Cố Khinh Chu hỏi. "Là ngươi đơn phương hắn, hay là hắn bội tình bạc nghĩa? "
__RAKUEN NGUYEN__


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net