Chương 379: Hắn đã từng chung tình với ta.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Vi thất thanh khóc nức nở.
Cố Khinh Chu ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Khóc xong, Hà Vi mới nói: " Tỷ, cảm ơn tỷ đã ngắt điện thoại, nếu không..."
Nếu không nàng còn không biết sẽ còn nói ra những lời mất mặt như thế nào nữa.
Thật sẽ đi làm thiếp?
Hà Vi luôn luôn nỗ lực vươn lên, nàng không cầu thế lực và tiền tài của Hoắc Việt, nàng chính là yêu hắn.
Nhưng Hoắc Việt lại chướng mắt nàng như vậy.
Hà Vi nỗ lực đọc sách, ngày thường làm gia sư để trợ giúp chi phí trong nhà, mẫu thân nàng lẽ nào nhẫn tâm để nàng chìm đắm trong truỵ lạc mà đồng ý để nàng đi làm thiếp? Chỉ sợ sẽ khiến cho người người cười chê.
Cho dù không vì bản thân, không vì cha mẹ thì nàng cũng không nên như vậy.
"Không sao!" Cố Khinh Chu đưa khăn cho nàng lau mặt.
Hà Vi lau đi nước măt, bắt đầu kể lại chuyện của nàng và Hoắc Việt.
Những việc này nàng chưa từng nói cùng ai.
Bạn học của nàng đều yêu đương hồ nháo, bí mật mà đem nói cho bọn họ, thì rất nhanh tất cả mọi người sẽ đều biết, Hà Vi không yên tâm. Mà cha mẹ nàng, đều là kiểu ngừoi hiền lành chất phác, sẽ không thể nào hiểu được tâm tình thiếu nữ, càng không thể cùng họ dốc hết bầu tâm sự.
Cố Khinh Chu là người mà Hà Vi tôn trọng, chỉ là sau khi việc của Cố Khinh Chu xảy ra, Hà Vi cũng không thể đi làm phiền nàng.
Hà Vi khóc mất nửa ngày.
"Chuyện là như thế nào?" Cố Khinh Chu lại hỏi. Lần trước đến Hà Gia, Cố Khinh Chu nhắc đến Hoắc Việt, Hà Vi liền thay đổi sắc mặt.
Lần đó Tư Hành Bái vội vàng đến, đem nàng rời đi, Cố Khinh Chu chưa kịp nói chuyện tỉ mỉ kỹ càng với Hà Vi.
"Ta muốn ở cùng hắn, nhưng hắn lại không cần ta." Hà Vi khái quát nói.
Sự việc chính là như vậy.
Hà Vi làm gia sư cho Hoắc Việt, nàng vẫn luôn ngưỡng mộ hắn. Hắn văn nhã anh tuấn, lại thành thục ổn trọng, hơn nữa lại là Long đầu của Thanh Bang. Bất luận là từ phương diện nào, thì Hoắc Việt đều thoã mãn mọi ảo tưởng của các thiếu nữ đối với tình yêu.
Tâm của Hà Vi sớm đã loạn thành một đoàn rồi.
Chỉ là nàng không đủ hoạt bát cởi mở, để nàng đi tỏ tình, nàng tuyệt đối sẽ làm không được. Chỉ là lúc dạy học ngẫu nhiên sẽ cảm thấy có chút hồi hộp. Chữ mà Hoắc Việt đã viết, bút mà Hoắc Việt đã dùng, Hà Vi đều sẽ cất giữ lại.
Còn Hoắc Việt thì, đối với nàng vẫn trước sau như một, xem nàng như một đứa trẻ.
Nhưng rồi có một ngày, Hà Vi đến sớm để chuẩn bị bài dạy, Hoắc Việt lại không trở về.
Việc này cũng thường xảy ra.
Đêm đó Hoắc Việt có tiệc xã giao, trời sáng mới trở về, việc đó cũng không hiếm lạ. Hắn đôi khi sẽ đặc biệt dành ra chút thời gian đến học Anh văn, đôi khi cũng chỉ là một sự trùng hợp.
Hà Vi cũng không oán trách.
Lần đó, Hà Vi đợi một lúc, thấy Hoắc Việt không tới, định đi tìm Hoắc Long Tĩnh chào từ biệt để rời đi, thì nhìn thấy Hoắc Việt lảo đảo trở về.
Nhìn thấy Hà Vi, hắn dừng bước.
Sau đó, hắn nheo mắt quan sát trong giây lát, dường như không quen biết nàng, hoặc là xem nàng nhầm thành người khác.

"Vi Vi à!" Hoắc Việt cười nói, âm thanh ổn định, hoàn toàn không có một chút nào là giống đang say, chỉ là bước chân lảo đảo đã bán đứng hắn.
"Hoắc gia." Hà Vi đứng dậy.
Hoắc Việt lại ngồi xuống.
Hắn nâng mặt, cằm lún phún râu, hướng về phía Hà Vi.
Đột nhiên hắn dùng sức kéo Hà Vi ngồi lên đùi mình.
Hà Vi nhất thời ngớ ra.
Tim loạn nhịp. Hà Vi vẫn không tránh đi, đôi tay ôm lấy vai hắn, run run rẩy rẩy kêu một tiếng: "Hoắc gia."
Hoắc Việt giữ lấy đầu nàng, làm cho môi nàng dán chặt vào môi hắn.
Hắn mạnh mẽ hôn, tay bất tri bất giác đã duỗi đến trong vạt áo của nàng.
"Nguyện ý cùng ta không?" Hoắc Việt hỏi nàng.
Hà Vi không đáp, nhưng cũng không từ chối.
Hoắc Việt ôm chặt nàng, vùi đầu vào trong lòng nàng thì thầm: "Ta sẽ thương nàng! Ta lần đầu tiên gặp nàng, thì đã chung tình với nàng. Hãy làm người phụ nữ của ta, được không?"
Hà Vi vẫn không động, nhưng cơ thể lại có chút run rẩy: Đây là ý gì?
Hắn đối với nàng là vừa gặp đã yêu sao?
Lần đầu tiên Hoắc Việt gặp Hà Vi, là đi cứu Hà Mộng Đức. Hôm đó, Hà Vi mặc một bộ quần áo bình thường, khóc thành một bộ dáng thê thảm. Hoắc Việt làm sao lại xem trọng nàng?
Hà Vi vừa ngạc nhiên lại hạnh phúc.
Hoắc Việt bế nàng vào phòng ngủ, nhưng rồi đột nhiên bừng tỉnh, đem nàng đặt xuống sàn nhà trước cửa phòng.
Hắn vô cùng kinh ngạc nói: "Ta đang làm cái gì thế này?"
Vừa giống như hỏi Hà Vi, lại giống như hỏi chính mình.
Hà Vi đem những chi tiết đó đều nói cho Cố Khinh Chu: Vào sáng sớm của ngày thứ bảy đó, nàng xém chút là đã trở thành người phụ nữ của Hoắc Việt.
"Tỷ, ta thực sự hối hận vì bản thân đã không đủ kiên trì." Hà Vi nói.
Đến cuối tuần sau, Hoắc Việt chủ động đi tìm Hà Vi, hắn không phải hạng người sợ phiền phức, hắn phải nói rõ ràng với Hà Vi.
"Hôm đó ta có uống một chút rượu, lại một đêm không ngủ, đầu óc mơ màng hồ đồ. Đừng nói là một tiểu cô nương xinh đẹp như ngươi, thì cho dù là một bà cô đi chăng nữa thì ta cũng sẽ bế nàng ta lên giường thôi." Hoắc Việt giải thích như vậy.
Sau đó hắn lấy ra hai thỏi vàng nhỏ đưa cho Hà Vi.
"Xin lỗi, Hà Vi, ta có thể đã làm ra một việc vô cùng sai lầm, ta biết ngươi là một cô nương đàng hoàng trong sạch, là ta sai!" Hoắc Việt nói, sau đó lại cảm thấy hổ thẹn: "Ta là cái thứ gì cơ chứ, chỉ là một kẻ đầu sỏ lưu manh thôi. Hà Vi, nếu như ta trộm đi thứ gì khác của ngươi, ta đều có thể trả lại, nhưng lại cướp đi nụ hôn của ngươi, cái này ta không có cách nào trả lại cho ngươi được, khoản tiền này ta đền bù tổn thất cho ngươi."
"Ta không phải là kẻ bán thịt, mà là người bán kiến thức."
Mặt Hà Vi lúc đỏ lúc trắng, cũng là tức đến cực điểm.
Hắn nói là chung tình với nàng, tại sao giừo lại nuốt lời?
Nàng không nhận khoản tiền đó, cũng không tiếp tục dạy học cho hắn.
Về sau, Hoắc Việt lại một lần nữa đưa cho nàng, vẫn là bị nàng cự tuyệt.
Cho đến Tết Trung Thu, Hoắc Việt lấy danh nghĩa là học sinh, tặng lễ cho Hà Vi, trong hộp bánh Trung Thu là hai thỏi vàng đó.
Hà Mộng Đức và Mộ Tam Nương đều nhìn thấy, hai người họ hoảng sợ, liền lập tức hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Hà Vi không thể nói sự thật, chỉ đành giấu diếm nói: "Hoắc Long đầu nói con dạy tốt, ngài ấy buôn bán càng thêm có lợi, kiếm được không ít tiền, muốn cho con một phần lãi, con không chịu nhận, ngài ấy liền..."
Hà Mộng Đức nói:"Ta lập tức đem đi trả lại."
Hà Vi không muốn chuyện này bị làm lớn lên, càng không muốn để cho cha nàng đi tìm Hoắc Việt, liền nói: "Nhận lấy thôi cha, đây đều là con nên nhận được."
Tiền cuối cùng cũng phải nhận.
Sau lại, Hà Vi vẫn là lên lớp, nhưng Hoắc Việt, thì cơ hồ đều không gặp được hắn.
Học phí thì vẫn gửi cho nàng như thường.
Việc này trước đây cũng từng nói qua rồi.
Lúc làm gia sư, Hoắc Việt từng nói, công việc của hắn tương đối đặc thù, không chắc rằng mỗi tiết học đều có thể tham gia, cho dù không lên lớp, học phí cũng vẫn sẽ gửi cho nàng.
Hợp đồng của bọn họ là đến cuối năm.
Hôm mùng một Tết, Hoắc Việt tự mình đến tiệm thuốc Hà Thị chúc tết.
Hắn đem theo một tráp gỗ đàn hương, tặng cho Hà Mộng Đức.
"Ta năm nay không có ý định tiếp tục học Anh văn, sau này không khẳng định còn có cơ hội gặp lại, cái này xem như là quà mừng xuất giá sau này của Vi Vi. Tương lai Vi Vi gả cho người ta rồi, hãy tặng cho ta một phần bánh hỉ, như vậy ta cũng vui mừng rồi. Vi Vi dạy rất tốt, ta cũng được lợi không ít." Hoắc Việt nói.
Đợi Hoắc Việt đi rồi, mở tráp ra, Hà Mộng Đức lại bị doạ mất nửa cái mạng.
Thì ra Hoắc Việt là tặng một thỏi vàng lớn.
Một đời của Hà Mộng Đức chưa từng nhìn thấy số tiền lớn đến như vậy, lúc đó tay dường như muốn nhũn ra.
Khoản tiền đó, không những đủ cho Hà Vi đi du học, mà còn đủ cho cả nhà bọn họ sống hết đời này.
Hoắc gia có tiền, cũng không đến mức như thế này nha!
Hà Vi cũng không hiểu, tại sao Hoắc Việt lại đưa cho nàng nhiều tiền đến như vậy, còn nói là làm của hồi môn cho nàng.
Nàng lại chưa từng thật sự cùng hắn lên giường, tại sao hắn lại phải xuất tiền làm đồ cưới cho nàng?
Hà Vi cũng không cam tâm, thật muốn lại gặp hắn một lần, trước mặt hỏi cho rõ ràng.
Nhưng Hoắc Việt cự tuyệt gặp nàng.
Hà Vi gọi điện đến, khóc hết nước mắt, Hoắc Việt cũng không mềm lòng.
Hôm nay là ngày khai trương của tiệm thuốc Hà Thị, Hà Vi nghĩ cuối cùng cũng có cớ rồi, lại gọi điện thoại cho Hoắc Việt, vẫn là bị cự tuyệt.
"Là hắn bắt đầu trước, nếu như hắn không hôn ta, không nói chung tình với ta, ta cũng sẽ không bước lên trước một bước, cũng sẽ không ảo tưởng." Hà Vi khóc nói: "Ban đầu ta cũng biết là không thể nào, hắn rõ ràng cho ta hi vọng, cuối cùng lại đối xử với ta như thế!"
Cố Khinh Chu lại trầm mặc.
Chốc lát sau, Cố Khinh Chu nói với Hà Vi: "Ta nghĩ, có lẽ ta biết vì cái gì Hoắc gia lại đưa ngươi một thỏi vàng lớn làm của hồi môn rồi."
Hà Vi nước mắt vòng quanh ngước mắt nhìn nàng.
Nàng là một kẻ đáng thương, hi vọng Cố Khinh Chu có thể lại cho nàng một chút hi vọng.
Nhưng Cố Khinh Chu khẳng định là không thể.
Nàng chỉ là giúp Vi Vi giải thích nghi hoặc.
"Vi Vi, ngươi trước đây không phải đã từng đính hôn rồi sao?" Cố Khinh Chu nói. "Sau đó đối phương vô duyên vô cơ thoái hôn, chưa qua được bao lâu, Hoắc gia liền mời ngươi làm gia sư, có còn nhớ không?"
Hà Vi ngẩn ra.
Nàng nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng đem tất xả xâu chuỗi lại.
"Hắn lúc đó quấy nhiễu khiến cho hôn sự của ta thất bại, hắn là có suy nghĩ riêng đối với ta, phải không tỷ tỷ? Hắn nói từ lúc bắt đầu đã có tình cảm với ta, không phải là giả, đúng không?" Hà Vi nắm chặt tay Cố Khinh Chu, "Hắn tại sao lại không cần ta nữa?"
Cố Khinh Chu nhớ, lúc Hà Vi mới bắt đầu dạy anh văn cho Hoắc Việt, Tư Hành Bái đã nói: Hoắc Việt là muốn ngủ với Hà Vi.
Song, sự việc tại sao lại đến nông nổi như ngày hôm nay, Cố Khinh Chu cũng không hiểu.
"Tỷ, người với em gái hắn là bạn thân, tỷ có thể gặp được hắn! Tỷ, tỷ đi giúp ta hỏi xem, ta cuối cùng là đã làm sai cái gì rồi?" Hà Vi lại tiếp tục khóc.
Nàng không cam tâm, hơn nữa thật mơ màng.
Hoắc Việt phá hỏng hôn sự của nàng, nghĩa là hắn thích nàng, hoặc là nói, hắn đối với nàng có suy nghĩ riêng, vậy tại sao giờ lại thay đổi.
Tại sao bỗng nhiên lại không cần nàng nữa?
"Tỷ!" Hà Vi khóc nức nở, "Ta phải hiểu rõ, nếu không đời này ta sẽ không yên lòng! Nhưng hắn không chịu gặp ta, hắn dùng tiền để xua đuổi ta!"
"Ta...Ta gọi một cuộc điện thoại thử xem, được không?" Cố Khinh Chu nói."Ngưoi đừng khóc nữa."
Trấn an cả nửa ngày, nỗi buồn của Hà Vi mới bình phục được một chút.
Buổi tiệc kết thúc, Cố Khinh Chu dạo bộ trong tiệm thuốc, rồi lại đến phòng cách vách bên cạnh ngồi một chút.
Lúc rời đi thì tâm tình của Hà Vi cũng đã bình phục.
Mắt nàng sưng phù lên, vẫn nhìn ra được là đã khóc rất nhiều.
"Tỷ, tối mai ta sẽ gọi điện cho tỷ." Hà Vi nói.
Đây là hi vọng sáng mai Cố Khinh Chu đi gặp Hoắc Việt, giúp nàng hỏi rõ ràng.
"Được." Cố Khinh Chu nói. "Chín giờ hãy gọi. Hẻm này ban đêm cũng không hoàn toàn an toàn, gọi xong sớm thì về nhà sớm."
"Vâng." Hà Vi đáp ứng.
Tư Mộ cũng cảm thấy Hà Vi có chút không phù hợp, hỏi nàng: "Hà Vi làm sao thế?"
"Không sao."
"Nếu như có khó khăn gì, cứ nói với ta. Hà gia đã từng là ân nhân của ta." Tư Mộ nói.
Cố Khinh Chu gật gật đầu.
Về đến nhà mới, Cố Khinh Chu ở lầu dưới gọi điện cho Hoắc Long Tĩnh, hỏi nàng Hoắc Việt có ở nhà không.
"Không có, có điều ta biết nơi huynh ấy đang làm việc. Ngưoi muốn gọi đến đó không?" Hoắc Long Tĩnh hỏi.
Cố Khinh Chu nói được.
Hoắc Lõng Tĩnh cũng không hỏi là việc gì mà trực tiếp đưa số điện thoại cho Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu chờ hồi lâu, điện thoại mới chuyển đến phòng làm việc của Hoắc Việt.
"...Khinh Chu?" Hoắc Việt một chút cũng không cảm thấy ngạc nhiên, "Muốn hỏi việc của Hà Vi sao?"
"Đúng vậy." Cố Khinh Chu nói, "Sáng mai ngài có thời gian không? Ta mời ngài uống trà."
__RAKUEN NGUYEN__


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net