Chương 389: Mạng lưới âm mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuân yến của Cố Khinh Chu, quyết định tổ chức vào mùng mười tháng hai, được xem là xuân yến sớm nhất Nhạc Thành.

Kỳ thật, mỗi năm xuân yến ở Nhạc Thành, đều phải chờ qua thanh minh, Cố Khinh Chu xem như tổ chức sớm hơn nửa tháng.

"Nàng làm nữ chủ nhân mới, gấp chờ không nổi phải khoe khoang." Có người nghị luận sau lưng nàng.

"Năm nay khí hậu ấm áp, mở tiệc chiêu đãi sớm một chút ngược lại cũng không tồi nha! Bằng không tháng hai này đều nằm buồn trong nhà, cũng quá nhàm chán rồi."

"Đúng vậy, bắt đầu sớm một chút, lỡ mất mùa mưa dầm, trái lại càng tốt."

Tóm lại, yến hội của Cố Khinh Chu, có chê có khen, nhưng sẽ không ai cự tuyệt.

Cố Khinh Chu đi từng nhà đưa thiệp mời, cũng viếng thăm được bảy tám gia đình người nhà quan lớn.

Nàng tính cách ôn nhu, các thái thái đối với nàng không có loại kính ý như đối với Tư phu nhân, dường như đều xem nàng là một đứa trẻ nhỏ, cũng đều rất thích nàng.

Sau ba ngày, Cố Khinh Chu không sai biệt lắm đã thu thập được một số thông tin.

Nàng viếng thăm nhiều người như vậy, chỉ là vì muốn che mắt người khác, người mà nàng chân chính muốn gặp mặt, chính là người nhà của mấy vị Lý Minh An, Chu Thành Ngọc và Hoàng Thành.

Nàng cũng rất thuận lợi làm ổn thoả.

Thiệp mời đưa xong, Cố Khinh Chu đem những việc còn lại giao cho Nhan thái thái, chính mình cũng bắt đầu sửa sang lại.

Nàng phải dùng mưu kế, để bắt được nội gián.

Gần hoàn thành rồi, chỉ còn chờ ngày đó trên yến hội nội gián cắn câu nữa mà thôi.

Thời điểm lúc Cố Khinh Chu ăn cơm, nàng chống cằm trầm tư.

Tư Mộ hỏi: "Không phải hết thảy đều rất thuận lợi sao?"

Hắn cho rằng Cố Khinh Chu đang khó xử.

Cố Khinh Chu lại lắc đầu: "Hôm qua lúc ta đang sắp xếp một số việc , đột nhiên có một ý nghĩ......"

"Ý nghĩ gì?"

"Có thể nào tất cả những việc này, đều đang có một đôi tay ở sau lưng thúc đẩy không?" Cố Khinh Chu nói, "Huynh xem, những việc gần đây, mỗi một việc đều là hướng về phía Quân Chính phủ. Nào có sự trùng hợp đến như vậy?"

Tư Mộ nhíu mày.

"Nàng là nói......."

"Ta là nói, có lẽ, chúng ta chưa từng bắt được chủ mưu chân chính." Cố Khinh Chu nói.

Da đầu Tư Mộ hơi tê dại.

Sự việc kia của Nhiếp Vân, Võ bộ trưởng của Bộ chính trị cùng Lý Văn Trụ hợp mưu, việc này liên quan đến lợi ích của bọn họ, đồng thời có thể đánh đổ Quân Chính phủ; Ngụy Thanh Gia là muốn gả cho Tư Mộ, nói nàng không có dã tâm, chỉ là muốn làm một vị phu nhân, nghe ra lại không thích hợp lắm.

Đổng phu nhân muốn hại Cố Khinh Chu, cũng là vì muốn khiến cho Nhan Tân Nông cùng Tư Mộ trở mặt thành thù, Đổng Tấn Hiên càng thêm có lợi trong việc khống chế Quân Chính phủ.

Nội gián hiện giờ, thiết kế một kế hoạch khiến cho Tư Mộ rơi vào cái bẫy bán nước, sau lưng cũng là nhắm về phía Quân Chính phủ.

"Nàng là nói, có người muốn thay thế thế lực Nhạc Thành?" Tư Mộ hỏi.

Cố Khinh Chu gật gật đầu.

Nàng đột nhiên cứng đờ, sau lưng phát lạnh: "Mỗi một sự kiện đều là hướng về phía Quân Chính phủ, như vậy sư phụ ta và nhũ nương......"

Việc của sư phụ và nhũ nương, làm cho Cố Khinh Chu bất hoà với Tư Hành Bái, Tư Hành Bái bị đuổi ra khỏi Nhạc Thành; Nam Kinh đột nhiên tạm thời thành lập Bộ tư lệnh Tam Quân, Tư Đốc Quân rời đi Nhạc Thành.

Hai vị nhân vật đầu não đều rời đi, Quân Chính phủ Nhạc Thành hiện tại tựa như rắn mất đầu.

Nếu lại tiếp tục gặp phải kẻ có tâm gây chia rẽ, hoặc là phát sinh một chút việc lớn, những vị Sư trưởng đó khả năng sẽ mang theo nhân mã từng người rời đi, đến lúc đó Quân Chính phủ Nhạc Thành chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

"Tư Mộ, nếu như đây là một cái bẫy, sau lưng khẳng định là có một thế lực đặt biệt khổng lồ!" Cố Khinh Chu nói.

Dứt lời, hai người bọn họ lâm vào trầm tư.

Hai người tựa hồ đồng thời nghĩ tới một sự kiện.

Rồi sau đó, bọn họ thống nhất trầm mặc.

Khi trầm mặc đạt đến một mức độ nhất định, Cố Khinh Chu mới đứng lên: "Ta đi ngủ trước đây."

Tư Mộ vẫn đang trầm tư.

Cố Khinh Chu nằm trong chăn, tâm tư cuồn cuộn như thuỷ triều dâng, không kiềm nén được cảm xúc.

Nàng nhớ tới nhũ nương cùng sư phụ, cũng nhớ tới Tư Hành Bái.

Mấy ngày kế tiếp, Cố Khinh Chu đem bốn người Nhan Tân Nông, Lý Minh An, Chu Thành Ngọc cùng Hoàng Thành, chải chuốt tỉ mỉ nghiên cứu thêm một lần nữa.

Nàng nói với Tư Mộ: "Đầu tiên ta tín nhiệm nhất là nghĩa phụ, ta muốn loại bỏ nghi ngờ ông ấy, đương nhiên ta chưa tiết lộ nửa chữ; ba người còn lại, ta xem như nhau."

Tư Mộ nhìn nàng một cái.

Chuyện này, Tư Mộ không bày tỏ thái độ.

Tư Mộ thậm chí nghĩ: "Nếu Nhan Tân Nông muốn nắm lấy Quân Chính phủ, như vậy, đuổi Tư Hành Bái đi, Tư Đốc Quân rời khỏi Nhạc Thành, há chẳng phải là đối với ông ấy càng có lợi?"

Cố Khinh Chu thấy hắn trầm mặc, cười nói: "Ta biết, chuyện này nhìn qua thì nghi ngờ đối với nghĩa phụ càng lớn, bởi vì người sáng suốt đều biết, nghĩa phụ là người sẽ đạt được nhiều lợi ích nhất.

Nhưng thường thường đều là như vậy, người mà có thể nhận được lợi ích, chính là thủ thuật che mắt kẻ khác. Nghĩa phụ ta nhìn qua có khả năng nhất, vừa vặn giải thích rằng ông ấy có thể loại trừ ra bên ngoài."

Tư Mộ cuối cùng cũng mở miệng: "Nàng rất tín nhiệm nghĩa phụ?"

"Ánh mắt của ta không sai được." Cố Khinh Chu nói.

Tư Mộ nói: "Vậy không phải nàng đã nhìn lầm Tư Hành Bái rồi sao?"

Cố Khinh Chu trầm mặc.

Im lặng trong chốc lát, nàng không lảng tránh.

Cũng như lời nói lần trước của nàng, Tư Hành Bái không phải rắn rết, bọn họ không cần lảng tránh.

Tư Mộ không cần, Cố Khinh Chu càng không cần.

Tựa như miệng vết thương, che càng chặt, có thể sẽ càng thối rữa, càng giấu càng hỏng bét.

"Ta không có khả năng mỗi việc đều nhìn đúng, cũng sẽ không khiến ta đánh mất tự tin trong việc tín nhiệm những người khác." Cố Khinh Chu nói, "Ta vẫn là tín nhiệm nghĩa phụ!"

Tư Mộ thấy nàng chắc chắn, không hề phản bác nàng.

Cuối cùng cũng tới mùng mười tháng hai, trời đổ mưa phùn, liên miên không dứt.

Một trận mưa xuân, đình viện đều được rửa đến sạch sẽ, đầu cành màu nâu nhạt, điểm xuyết một tầng mỏng màu xanh biếc. Từ xa nhìn đến thì không thấy gì, đến gần thì mới có thể thấy được chồi non mới nhú.

Mùa xuân rực rỡ ghé đến, vạn vật dường như sống lại.

Phòng khách ngoại viện của nhà Cố Khinh Chu, sớm đã dựng mái che mưa, kéo dài từ phòng khách đến cổng chính.

Cơn mưa càng lúc càng lớn, đến lúc chạng vạng, thì lại càng lớn hơn nữa, sét đánh ầm ầm.

"Thời tiết hôm nay không tốt." Nhan Lạc Thủy nói.

Cố Khinh Chu cười: "Không sao, thời tiết có càng không tốt hơn đi chăng nữa thì bọn họ cũng sẽ đến thôi, không quan trọng lắm đâu."

Nàng ngược lại cảm thấy ông trời dường như cũng đang muốn giúp nàng.

Thỉnh thoảng có khách tiến vào, Cố Khinh Chu đã học xong như thế nào là xã giao, nhất nhất cùng bọn họ hàn huyên.

Theo sau, người mà Cố Khinh Chu hiềm nghi, Lý Minh An mang theo thái thái cùng bọn nhỏ nhà hắn tiến vào.

"Lý Sư trưởng." Cố Khinh Chu mỉm cười.

Lý Minh An rất ngạo mạn, đối với Tư Mộ thì không thèm nhìn lấy một cái, nhưng lại rất kính nể Cố Khinh Chu.

Án kia của Nhiếp Vân, những việc mà Cố Khinh Chu đã làm, toàn bộ người của Quân Chính phủ đều đặt vào mắt.

Cho nên, khi Lý Minh An biết Đốc Quân đem tất cả con dấu của Quân Chính phủ giao cho Cố Khinh Chu bảo quản, Lý Minh An hoàn toàn đồng ý.

"Thiếu phu nhân." Lý minh an nói, "Vất vả ngài rồi."

"Chúng ta là nữ nhân gia, không hiểu cái gì là quốc gia đại sự, chỉ là ăn với uống, chỗ nào có thể mệt chứ."

Hàn huyên vài câu, Lý Minh An mang theo thái thái đi vào trong.

Lại có người tiến vào.

Rồi sau đó, Cố Khinh Chu gặp được người thứ hai mà nàng hiềm nghi—— Tham mưu Hoàng Thành.

Hoàng Thành không mang theo thái thái, ngược lại là dẫn đến một vị di thái thái trẻ tuổi xinh đẹp thướt tha.

"Thiếu phu nhân!" Ngược lại với một Lý Minh An ngạo mạn, thì Hoàng Thành cực kỳ khiêm tốn. 

Thái thái của hắn là nữ nhân nông thôn, hiện giờ vẫn còn đang ở quê. Hắn ở Nhạc Thành cưới thái thái mới, chính là vị trước mắt này đây. Hắn tự cho nàng làm chính thất, nhưng các vị thái thái của nhà khác đều không muốn cùng vị Hoàng thái thái này lui tới, từ nội tâm đều xem nàng là "Di thái thái".

Cuối cùng là Chu Thành Ngọc.

Chu Thành Ngọc vừa là một phụ thân tốt, vừa là một trượng phu tốt.

Tư Mộ nói: "Người không có khả năng phản bội nhất, chính là Chu Thành Ngọc, cha đã từng cứu mạng hắn, hơn nữa tính hắn trung thành, từ gia đình hắn đều có thể nhìn ra được."

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là trong rất nhiều những người ở vị trí cấp cao ủng hộ Tư Hành Bái, quan hệ của Chu Thành Ngọc với Tư Mộ vẫn luôn rất tốt.

Cố Khinh Chu loại trừ Nhan Tân Nông, Tư Mộ loại trừ Chu Thành Ngọc, đều là do cảm tình bên trong quấy nhiễu.

Nhan Tân Nông là người đến cuối cùng.

"Người đã đến đông đủ rồi." Cố Khinh Chu nói với Tư Mộ, " Phía bên huynh chuẩn bị như thế nào rồi?"

Tư Mộ nói: "Tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng."

Ngay lúc này, thì tên buôn bán súng ống đạn dược người Đức Tá Thuỵ Cách tiến vào. 

Tá Thụy Cách vừa bước vào, lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt nơi này.

Nhan Tân Nông ngẩn người. Ánh mắt của ông, đã bị Tư Mộ thu hết vào trong đáy mắt.

Tư Mộ nhìn thấy biểu cảm của Nhan Tân Nông, trong lòng hơi trầm xuống: "Lẽ nào thật sự bị ta đoán đúng rồi?"

Tá Thụy Cách không giống những người phương Tây cao lớn như vậy, dáng người hắn tương đối thấp, so với Tư Mộ thì thấp hơn cả một cái đầu, mặt đầy râu.

Vì tóc và râu hắn đều có một màu đỏ, lại có cái mũi diều hâu rất nổi bật, cho dù hắn vóc dáng không cao,  đứng trong đám đông vẫn vô cùng bắt mắt.

Tư Mộ biết nói tiếng Đức, Tá Thụy Cách ở Hoa Hạ nhiều năm, hắn có phần thiên phú về ngôn ngữ, nên cũng biết nói vài câu.

"Tư thái thái giống hoa thuỷ tiên mỹ lệ giống nhau."* Tá Thụy Cách nói.

(*Không phải tớ dịch sai nhé, mà là do ngữ pháp của anh này sai thôi!:'()

Cố Khinh Chu không biết các biểu đạt này của hắn là từ đâu ra, tươi cười sáng lạn: "Đa tạ ngài."

Nhan Tân Nông thì thỉnh thoảng nhìn về phía bên này.

Cố Khinh Chu cũng đã nhận ra.

Tư Mộ nheo mắt nhìn Cố Khinh Chu, ý tứ đó của hắn, Cố Khinh Chu rất rõ ràng.

Điểm khác thường của Nhan Tân Nông là nổi bật nhất, mà những người khác, cũng chưa có phản ứng gì.

Tư Mộ dẫn Tá Thụy Cách, đi giới thiệu với những người khác.

"Khinh Chu, nàng nhìn xem thái độ của Tổng Tham Mưu?" Tư Mộ thì thầm, nói với Cố Khinh Chu, "Có lẽ......"

Đôi môi Cố Khinh Chu lạnh lùng cong lên.

Nàng ngước mắt nhìn Tư Mộ.

Tá Thụy Cách cũng nhìn qua, Tư Mộ liền dừng lại những lời định nói.

Vỏ bọc bên ngoài của Tá Thụy Cách là ông chủ của một phòng khiêu vũ, Tư Mộ liền giới thiệu những phú thương khác cho Tá Thuỵ Cách làm quen. Tá Thụy Cách có mang theo một phiên dịch bên người, chính hắn cũng tự nghe hiểu vài câu.

Không có Tư Mộ ở bên cạnh, hắn cũng có thể cùng những người khác xã giao.

Tư Mộ cùng Cố Khinh Chu đi ra ngoài.

Mưa vẫn không ngừng rơi xuống, càng lúc càng lớn.

"Khinh Chu, chúng ta vẫn phải tiếp tục sao?" Tư Mộ đột nhiên thấp giọng hỏi.

Cố Khinh Chu lạnh nhạt nhìn hắn: "Huynh, cái người này, lực quan sát đã kém thành thế này rồi sao!"

Thì ra, không vui của nàng đều là hướng về hắn.

Thái độ của Tư Mộ, làm Cố Khinh Chu quá thất vọng.

Hắn có lúc sẽ tồn tại thành kiến.

Từ lúc Cố Khinh Chu nói đến, sau lưng có một đại chủ mưu, Tư Mộ liền hoài nghi Nhan Tân Nông.

Hiện tại, bị Cố Khinh Chu mắng như vậy, Tư Mộ tức khắc tỉnh ngộ.

Hắn biết Cố Khinh Chu vì sao lại nói lực quan sát của hắn kém rồi.

"Ta hiểu rồi!" Tư Mộ lập tức nói, "Nói như vậy, nghĩa phụ là người đầu tiên không còn bị tình nghi nữa!"

Cố Khinh Chu ừ một tiếng.

Thái độ  của Nhan Tân Nông, đúng lúc giải thích một sự thật. Sự thật này, vừa lúc chứng minh Nhan Tân Nông không có nửa phần hiềm nghi.

Một tiếng sấm, đột nhiên nổ ầm ầm bên tai.

Chờ tiếng sấm qua đi, có một người vô thanh vô thức đứng ở sau lưng Cố Khinh Chu và Tư Mộ.

Hắn không phải lén lút đến, mà là do tiếng sấm che lấp âm thanh cùng bước chân của hắn, Cố Khinh Chu và Tư Mộ đều không để ý. Chờ Cố Khinh Chu cùng Tư Mộ phát hiện người ở phía sau,  cả ba đều bị doạ đến mất hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net