CHƯƠNG 390: KHÔNG BẰNG ĐI TRỘM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dưới sự che lấp của mưa to và tiếng sấm, có một người lặng lẽ đi đến sau lưng Cố Khinh Chu và Tư Mộ, khiến hai người bọn họ bị doạ mất hồn.

Bộ dáng kinh ngạc của cả hai, cũng khiến đối phương giật mình.

Là Nhan Tân Nông.

Cố Khinh Chu và Tư Mộ đang nhắc đến Nhan Tân Nông, ông lại đột nhiên xuất hiện, cả hai đều giật mình.

"Hai người các con lén lén lút lút ở đây làm gì thế?" Nhan Tân Nông cũng bị bọn họ doạ một phen.

Hôm nay bốn người bị tình nghi đều ở đây, nhưng chỉ có Nhan Tân Nông là lộ ra bộ mặt kinh ngạc khi nhìn thấy tên buôn bán súng ống đạn dược người Đức Tá Thuỵ Cách tiến vào.

Tư Mộ cho rằng, đây là minh chứng cho sự chột dạ của Nhan Tân Nông.

Cố Khinh Chu lại nói, việc này vừa vặn chứng minh Nhan Tân Nông mới là người ít bị nghi ngờ nhất.

Sự kinh ngạc của Nhan Tân Nông, có thể thấy ông đối với sự xuất hiện của Tá Thụy Cách thật ngoài ý muốn, thậm chí là lo lắng. Sự lo lắng này, lại bị Tư Mộ hiểu lầm.

Nhan Tân Nông thân là Tổng Tham Mưu  quân Chính phủ, nhân mạch rộng lớn, tin tức linh thông, nếu ông làm như không quen biết với Tá Thụy Cách thì mới là có vấn đề.

Mà ông không nghĩ tới Tư Mộ và Cố Khinh Chu lại qua lại với Tá Thụy Cách, giật mình nhìn bọn họ, cũng lo lắng bọn họ bị Tá Thụy Cách lừa gạt.

Kinh ngạc trong nháy mắt đó của ông không thể nào làm giả được. 

Tư Mộ dưới sự nhắc nhở của Cố Khinh Chu, cũng đồng ý với điểm này.

Nhan Tân Nông không có gì đáng nghi!

"...... A Mộ, là con mời Tá Thụy Cách đến sao?" Nhan Tân Nông không đợi họ trả lời, vẻ mặt nghiêm khắc nhìn Tư Mộ, "Con có biết hắn là một kẻ danh tiếng hỗn độn, giảo hoạt đa đoan không, con đừng để bị hắn lừa."

Tư Mộ kính cẩn lắng nghe.

Nếu là ngày hôm qua, Nhan Tân Nông nói như vậy, Tư Mộ sẽ không nghe vào tai, hiện tại đã có thể khiêm tốn tiếp thu.

Cố Khinh Chu mở miệng an ủi.

"Nghĩa phụ, chúng con không có cùng hắn lui tới, chỉ là nếu có thêm một bằng hữu thì có thêm một con đường. A mộ ở Đức du học nhiều năm, huynh ấy thông thạo tiếng Đức, cũng có một vài bằng hữu là người Đức. Tá Thụy Cách là bạn của bạn huynh ấy giới thiệu, chúng con cũng muốn kết giao một chút với thế lực của nước Đức, cho nên mới mời hắn đến ." Cố Khinh Chu giải thích.

Nàng đang nói cho Nhan Tân Nông, Tư Mộ đang đi con đường làm ngoại giao.

Ở sự kiện Nhiếp Vân kia, làm cho Quân Chính phủ ý thức được rằng, không có ngoại giao là không xong. Hành động này của Tư Mộ, cũng không sai.

Tư Mộ thì ngoái đầu nhìn vào mắt nàng.

Nàng kêu hắn là "A Mộ"!

Hai chữ này từ miệng nàng thốt ra, không hiểu sao lại có chút tươi đẹp, rơi vào trái tim Tư Mộ.

Ngoài hành lang tiếng mưa rơi ồn ào, trong lòng Tư Mộ lại đặc biệt yên tĩnh.

Sắc mặt Nhan Tân Nông dịu xuống.

Ông nói: "Hai người các con đều có chủ kiến, ta cũng không cần phải nói nhiều nữa! Qua lại với người phương Tây, ít nhiều cũng phải lưu tâm một tí. Tựa như tên Tá Thụy Cách này, hắn cũng chẳng phải là hạng người lương thiện gì."

Tư Mộ gật đầu: "Con đã biết thưa nghĩa phụ, hắn là kẻ chỉ biết nghĩ đến lợi ích cá nhân, con sẽ đề phòng hắn. Đa tạ người đã nhắc nhở."

Những việc còn lại, hắn cùng Cố Khinh Chu trong lòng ngấm ngầm thống nhất, không nói cho Nhan Tân Nông.

Nhan Tân Nông cũng biết Cố Khinh Chu có bao nhiêu xảo quyệt.

Cố Khinh Chu là một người rất có chủ kiến, hơn nữa nàng cũng thông thấu lanh lợi, đừng nói là người kinh nghiệm xã hội ít ỏi như Tư Mộ,  hơn hai mươi tuổi đầu còn không kịp nàng, mà cả người đa mưu túc trí như Nhan Tân Nông, cũng phải nhường nàng mấy phần.

Nàng biết Tá Thụy Cách là dạng người như thế nào, thì tuyệt đối sẽ không bị Tá Thụy Cách lừa, Nhan Tân Nông an tâm hơn hẳn.

"Khinh Chu, con hôm nay làm xuân yến, ngoại trừ muốn lung lạc nhân tâm ra, có phải là còn có mục đích gì khác nữa không?" Nhan Tân Nông đột nhiên lại hỏi.

Cố Khinh Chu cười nói: "Nghe nghĩa phụ người nói kìa, yến hội đang yên đang lành, con sao lại phải đi tính kế người khác ?"

Nhan Tân Nông nhìn không ra trong đôi mắt giống hồ ly của Cố Khinh Chu đang ẩn giấu ý định gì, cũng dứt khoát lười để ý đến, tự mình quay về phòng khách.

Cố Khinh Chu mỉm cười nhìn Tư Mộ.

Tư Mộ gật gật đầu.

"Binh chia làm hai đường, huynh đi tìm Tá Thụy Cách đi." Cố Khinh Chu nói.

Tư Mộ không yên tâm: "Nàng cũng phải cẩn thận."

Cố Khinh Chu ừ một tiếng.

Hai vợ chồng trở về phòng khách, Cố Khinh Chu tán gẫu với vài vị quý phu nhân, sau lại khiêu vũ với hai người khác.

Yến hội lần này, bảy phần đều là quan lớn cấp cao của Quân Chính phủ, bọn họ và người nhà đều cực kỳ tôn trọng Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu tuy nói không nhiều, nhưng dáng vẻ thành thục, phóng khoáng, khiến người khác không dám xem thường.

Sau đó, Sư trưởng sư đoàn hai Lý Minh An mời Cố Khinh Chu khiêu vũ.

Hắn cũng là một trong những người bị nghi ngờ.

Cố Khinh Chu mang một đôi bao tay tơ lụa thêu hoa màu trắng, đem sự mềm lạnh của tơ lụa đặt vào trong lòng bàn tay Lý Minh An.

"Mấy hôm nay, nơi đóng quân có bận việc gì không?" Cố Khinh Chu hỏi.

"Doanh địa gần đây vừa về một lô đại pháo mới, là Đốc Quân đặt mua từ năm trước, hiện giờ đang cho diễn tập." Lý sư trưởng nói, "Thiếu phu nhân, nếu ngài rãnh, có thể đến nơi đóng quân nhìn xem một chút?"

Cố Khinh Chu cười nói: "Ta lo lắng sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí, chung quy ta chính là vô công rỗi nghề nên đi dạo lung tung."

Lý Minh An biết Đốc Quân đem tất cả con dấu đều giao cho Cố Khinh Chu.

Hiện tại không có việc gì thì không sao, nhưng nếu muốn huy động quân đội tham chiến, thì yêu cầu đầu tiên chính là cái gật đầu đồng ý của Cố Khinh Chu.

Lý Minh An cảm thấy, lấy lòng Cố Khinh Chu là việc cần thiết.

"Thiếu phu nhân không cần phải khiêm tốn! Ngài mưu lược hơn người, tâm tư tinh tế, hơn nữa Đốc Quân tín nhiệm ngài, ngài như thế nào lại là đi dạo lung tung được?" Lý Minh An nói.

Thậm chí Lý Minh An còn nói, "Ta là hy vọng Thiếu phu nhân hiểu một chút sự vụ trong quân. Nếu như ngài đồng ý, ta có thể dạy ngài. Ngài nắm rõ quân vụ, tương lai trong quân có chuyện gì, ngài cũng có thể giúp thiếu soái và Đốc Quân quyết định."

Lý Minh An người này, thật sự là cực kỳ tín nhiệm Cố Khinh Chu!

Án kia của Tư Mộ, lúc ấy Lý Minh An cũng cùng đi đến Thượng Hải, ông đối với việc này vẫn luôn nhớ rõ, mỗi khi nghĩ đến, đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!

Vụ kiện vốn bị cho rằng sẽ thất bại, Cố Khinh Chu trở tay lập tức chuyển bại thành thắng, Đốc Quân và những người khác nghĩ như thế nào Lý Minh An không biết, dù sao Lý Minh An đối với Cố Khinh Chu vẫn là sùng bái không thôi!

"Ngài coi trọng ta quá rồi." Cố Khinh Chu cười nói.

Ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, đèn phòng khách đột nhiên chớp chớp.

Chớp vài cái, thì đèn tắt.

Phòng khách lập tức có chút hỗn loạn.

"Sao lại thế này?" Cố Khinh Chu cao giọng hỏi. Thanh âm của nàng, có lực xuyên thấu cực mạnh. Dưới sự cao giọng của nàng, mọi âm thanh khác tạm thời lắng xuống.

Có phó quan cầm đèn măng-sông tiến vào.

"Thiếu phu nhân, đang kiểm tra, có thể là hộp cầu chì của tủ điện bị nước vào, ngài nhìn thời tiết này xem!" Phó quan nói.

"Vậy nhanh đi sửa lại đi!" Cố Khinh Chu nói.

Phó quan nói vâng.

Thông qua cửa sổ phía sau phòng khách, có thể nhìn thấy được phía tây có một căn phòng nhỏ.

Cả một bầu trời đêm yên tĩnh, màn đêm tựa như một tấm vải lụa, bọc lấy tất cả mọi người, một màu đen dày đặc.

Tại căn phòng có lắp tủ điện đó, giờ phút này sáng trưng, nhóm phó quan ra ra vào vào, cực kỳ rõ ràng.

Cố Khinh Chu đứng ở trong bóng đêm, quét mắt nhìn mọi người.

Đôi mắt đã thích nghi được với bóng tối, nàng mơ hồ nhìn thấy rất nhiều người đều đang nhìn đến tủ điện phía bên kia, khoé môi Cố Khinh Chu khẽ cong lên.

"Umh, nước cờ đầu tiên đi cũng không tồi." Cố Khinh Chu nghĩ thầm.

Nhìn thấy ánh mắt tập trung của toàn bộ những người ở đây, Cố Khinh Chu rất hài lòng.

Nàng chính là muốn để cho khách khứa ở đây ngày hôm nay đều biết tủ điện nhà nàng đặt ở nơi nào.

Đây là bước then chốt.

"Không biết Tư Mộ bên kia thế nào rồi?" Cố Khinh Chu trầm tư.

Không quá ba bốn phút, công tắc nguồn điện liền sửa xong, quả nhiên là hộp cầu chì dính nước, bị điện giật cháy, phó quan đã thay ngay một cái mới.

"Thật ngại quá, khiến mọi người mất hứng rồi." Cố Khinh Chu nói xin lỗi.

Mọi người không dám phàn nàn, sôi nổi nói: "Trời đang mưa mà, cũng khó tránh lắm."

"Sửa cũng nhanh thật đấy."

"Thiếu phu nhân, cây đèn măng-sông này của nhà ngài thật đẹp, là mua ở cửa hàng nào vậy?"

Phòng khách lại một lần nữa náo nhiệt hẳn lên.

Cố Khinh Chu cáo từ Lý Minh An, nàng đi tìm Nhan thái thái.

Đồng thời, Tư Mộ đứng trong gian phòng nhỏ phía sau, cũng đứng dậy dập tắt đèn măng-sông.

Lúc mất điện, phó quan đã đưa vào một cây đèn măng-sông.

Trong căn phòng nhỏ đó ngoại trừ Tư Mộ, còn có tên người Đức Tá Thụy Cách.

Tư Mộ nói với Tá Thụy Cách: "Hiệp ước ta đã ký tên đóng dấu, chỉ là ta gần đây mới biết được, quặng sắt là do thân vệ của phụ thân ta phụ trách, yêu cầu phải có con dấu của hắn."

Hắn đem hiệp ước đưa cho Tá Thụy Cách xem.

Đôi mắt Tá Thụy Cách khẽ nhúc nhích, không thể nào che dấu được sự hưng phấn trong lòng vì gian kế đã thực hiện được.

"Có con dấu của ngài, như vậy là đủ rồi. Còn về quặng sắt, ta tin tưởng ngài tự mình sẽ có biện pháp." Tá Thụy Cách nói.

Hắn duỗi tay nhận lấy.

Vừa lúc đó thì mất điện.

Lúc này, Tư Mộ liền giữ  chặt hiệp ước, không đưa cho Tá Thụy Cách.

Khi phó quan cầm đèn măng-sông tiến vào, Tư Mộ liền có chút do dự.

Hắn lại cùng Tá Thụy Cách nói chút chuyện vặt vãnh.

Tá Thụy Cách hiểu rõ: Tư Mộ dám ký, chứng minh hắn đã thuyết phục được phu nhân, việc này xem như ván đã đóng thuyền, trước khi việc này thành công tuyệt đối không thể chọc giận Tư Mộ.

Tá Thụy Cách cũng không vội, thong thả ung dung cùng Tư Mộ tán gẫu.

Hoặc là nói, thứ Tá Thụy Cách cần, đơn giản chỉ là tờ hiệp ước mà Tư Mộ đã đóng dấu này thôi.

Có chữ ký cùng con dấu của Tư Mộ, kế hoạch này liền tính là thành công, còn việc Tá Thụy Cách có thể đạt được cái gì, việc đó cũng không cần Tư Mộ phải nhọc lòng, dù sao thì thù lao từ việc này vẫn nhiều hơn là hợp tác với Tư Mộ .

"Nếu không, ta lại suy xét suy xét chút vậy!" Sau khi có điện trở lại, Tư Mộ lại thay đổi ý định.

Sắc mặt Tá Thụy Cách liền u ám.

Vịt đã nấu chín lại bị bay mất!

Tá Thụy Cách không kiên nhẫn nói: "Thiếu soái, ta chờ ngài cũng lâu lắm rồi. Ngài phải biết rằng, trong việc mua bán này, thì ngài mới là người có lãi. Ngài không làm, thì ta phải đi tìm những người khác để hợp tác, ngài đừng làm lỡ việc của ta."

Tư Mộ trầm mặc.

"Như thế này đi, ta lại suy xét thêm hai ngày, ngày kia ta sẽ cho ngươi một cái đáp án!" Tư Mộ nói.

Tá Thụy Cách nhìn hắn bỏ văn kiện hiệp ước vào trong ngăn kéo, rồi khóa lại, có chút bực bội.

Thì ngay lúc này, có phó quan tới tìm Tư Mộ: "Thiếu phu nhân hỏi, thiếu soái đi đâu mất rồi, đã bàn công việc xong chưa? Thiếu phu nhân vẫn đang chờ cùng ngài khiêu vũ."

Tư Mộ nói: "Ta lập tức tới."

Hắn mời Tá Thụy Cách rời khỏi gian phòng, lập tức đi đến phòng khách.

Tá Thụy Cách trong lòng khẽ nhúc nhích.

Lúc này, Tá Thụy Cách đã mất đi toàn bộ kiên nhẫn, trong lòng hắn liền lên một kế hoạch: Văn kiện kia, Tư Mộ đã ký tên đóng dấu, Tá Thụy Cách hoàn toàn có thể đi trộm ra được!

Dù sao Tá Thụy Cách lấy  hiệp ước, cũng chỉ vì muốn bán tin tức cho tòa soạn, vu hãm Tư Mộ bán nước, chứ không phải là làm ăn buôn bán, không cần Tư Mộ phải đồng ý.

Tá Thụy Cách lùi về sau Tư Mộ vài bước.

Tư Mộ đi tới trước mặt Cố Khinh Chu.

"Bên này ta đã làm thỏa đáng." Cố Khinh Chu nói khẽ với hắn, "Nghĩa phụ, Lý Minh An, Chu Thành Ngọc cùng Hoàng Thành, bọn họ hiện đều đã biết tủ điện ở nơi đâu. Không chỉ có bọn họ, toàn bộ khách khứa ở đây cũng đều biết hết."

Tư Mộ hài lòng.

"Tá Thụy Cách cũng đã xem văn kiện đó rồi." Tư Mộ nói, "Ta đã ký tên đóng dấu, hắn thật động tâm."

Cố Khinh Chu gật đầu.

Đến bước này, lưới đã quăng ra xong, hiện tại chỉ cần chờ thu lưới nữa thôi.

Nửa giờ sau đó, Cố Khinh Chu cùng Tư Mộ vẫn luôn ở trên sân nhảy, cả hai khiêu vũ với nhau, cùng khách khứa khác khiêu vũ, chưa hề rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Tới 9 giờ 30 phút tối,  tất cả các bài hát biểu diễn trến yến hội cũng lần lượt kết thúc.

"Sắp bắt đầu rồi." Cố Khinh Chu thấp giọng nói.

Tư Mộ gật đầu.

                                                                                                               -----RAKUEN NGUYEN-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net