Chap 14- Tới Công Chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lẳng lặng nhìn Mitsuya xử lý phần ăn của mình mà không cất lên một lời khen chê nào, Takemichi vì vậy cũng hài lòng vì nếu chỉ cần Mitsuya chê một câu nào thôi thì cậu liền sẽ múc anh đi làm gỏi ngay lập tức mà không cần dài dòng.

Chẳng có gì để làm, rảnh rỗi qúa cũng chỉ có thể đảo mắt nhìn một vòng căn phòng này. Dù làm công việc có bề bộn cách mấy thì trong phòng này chỉ có mỗi góc làm việc gói gọn nơi bàn dành cho việc riêng là lộn xộn còn ngoài ra thì chỗ nào cũng ngăn nắp cả.

Xoay người lại nhìn về phía giường ngủ, Takemichi vươn tay lấy lên khung hình được đặt nơi đầu giường mà lẳng lặng ngắm nhìn. Bên trong khung hình là hình ảnh Mitsuya hai tay mỗi bên nắm lấy tay của hai bé gái, hình dạng giống 7-8 phần với anh.

- Mitsuya, sắp tới ngày giỗ của Luna cùng Mana rồi đúng không Mitsuya? Mày....đi thăm hai đứa nhỏ có cần tao cùng đi theo không? Ít ra còn hơn là chỉ đi một mình.

Mitsuya rút ra một tờ khăn giấy lau sạch đi mấy vụn bánh trong lòng bàn tay rồi cầm lấy ly sữa lên uống, anh tựa như suy nghĩ gì đó một chút rồi cũng nhẹ gật đầu.

- Nếu như mày muốn thì có thể cùng đi, hai đứa trẻ ấy rất thích mày mà.

Giọng điệu cùng với bộ dạng bày ra trước mặt của Mitsuya tựa như đây chẳng phải là chuyện gì đáng bận tâm nhưng Takemichi biết rằng mỗi năm vào thời điểm này, Mitsuya luôn là người buồn bã hơn ai hết chỉ là không thể hiện nhiều ra bên ngoài vì không muốn làm người khác lo lắng.

Luna và Mana là em gái của Mitsuya, hai đứa trẻ ấy ngoan ngoãn và vô cùng đáng yêu nhưng chỉ đáng tiếc là mất quá sớm. Hai đứa trẻ trong một lần với Mitsuya cùng nhau đi du lịch đã gặp ai nạn, người duy nhất sống sót qua sự việc đau lòng ấy chỉ còn mỗi Mitsuya. Cha mẹ của anh ở bên nước ngoài khi biết tin liền trở về ngay lập tức thì thứ họ nhận lại chỉ là di ảnh của hai đứa con gái nhỏ yểu mệnh của mình.

Takemichi biết từ ngày hôm đó Mitsuya luôn tự trách bản thân mình, vết thương lòng đó khó mà có thể lành lại được. Nếu như có thể an ủi được phần nào thì cậu cũng sẽ cố hết sức.

- Lúc đó tao sẽ mua một hộp đồ chơi thật to đem đến cho hai em ấy, hai đứa nhỏ rất thích chơi đồ hàng mà.

Mọi cử chỉ từ ban nãy đến giờ của Takemichi, từ ánh mắt buồn bã đến ngón tay trượt trên lớp kính ở khung hình hay thậm chí là nụ cười phảng phất nỗi buồn thì Mitsuya đều thu tất cả vào mắt. Anh biết Takemichi là một người sống rất tình cảm bởi thế lúc con còn sống, hai đứa em của anh luôn nhắc về cậu, chúng nó còn bảo khi lớn lên còn sẽ cưới Takemichi về làm chồng nữa kìa. Thậm chí người duy nhất luôn nhớ về ngày giỗ của hai đứa em gái nhỏ của anh không phải là cha mẹ mà là Takemichi, mỗi lần anh tảo mộ thì đều thấy cậu đã xuất hiện trước mộ của hai đứa nhỏ tự bao giờ rồi.

Nói không cảm động thì chính là nói dối rồi, anh thật sự rất biết ơn cậu về chuyện này đấy.

- Ừm, hai em ấy chắc sẽ vui lắm vì luôn được mày nhớ đến mà.

Mitsuya cùng Takemichi cả hai lặng người đi một chút rồi bỗng chốc cùng nhau phì cười. Mitsuya không ngờ cũng còn có ngày bản thân cùng tình địch vẫn còn có chung chủ đề để trò chuyện cơ đấy dù đó chẳng phải là một câu chuyện gì đó hài hước.

Đặt lại cẩn thận khung ảnh nơi đầu giường, Takemichi lúc này mới phát hiện ra bên trong góc phòng có một con ma nơ canh, trên người của nó được vận một bộ vest trắng được thiết kế vô cùng tinh tế và tỉ mỉ, bên trên đầu của con ma nơ canh này thì như còn được đội một chiếc khăn.....

Khoan đã, dừng lại khoảng chừng 2 giây...

Sao mà trông nó giống như mấy cái khăn voan trùm đầu của cô dâu vậy trời?!

Hình như cậu vừa nhìn thấy thứ gì đó sai sai rồi thì phải....

- Mitsuya, cái gì kia?!

Nhìn theo hướng tay chỉ của cậu, Mitsuya nhướng mày rồi khẽ cười.

- Đồ cưới đấy, tao may sẵn để xem coi sau này cho Hikari mặc có đẹp hay không. Sao? Nhìn tuyệt đúng không? Tao cá chắc khi Hikari nhìn thấy bộ đồ này sẽ không thể từ chối đâu, tiếc là tao vẫn chưa biết số đo cụ thể của nó.

Biểu cảm của Takemichi bỗng chốc sa sầm lại, cậu mệt mỏi đưa tay vuốt mặt mình một cái cũng xem như là đang vuốt huyết áp của mình xuống nếu không cậu sẽ ngay lập tức chết ngay vì huyết áp tăng cao vượt mức mất.

Ông cố nội mày bố thằng điên! Đã bị người ta từ chối rồi mà vẫn sống chết cố bám theo là sao kia chứ?! Đã vậy còn tự ý đi may đồ cưới nữa!

Sao mày vừa dại trai vừa lụy tình dữ vậy Mitsuya? Mày mở to hai cái tròng trắng cùng tròng đen trong con mắt của mày to ra giùm tao đi, xem coi Hikari thể hiện ra cậu ta có thích mày không hay là đ*o! Đừng có yêu người không yêu mình để rồi tự rước nhục khi bị người ta từ chối chứ! Quay đầu là bờ, ngoài kia còn nhiều trai để cho mày chọn lắm nhưng người này thì tuyệt đối không được.

- Mitsuya, Hikari không ưa mày, à không, phải là cậu ấy không ưa bất cứ đứa nào trong đám tụi bây cả.

Mitsuya đứng dậy chỉnh sửa lại nếp áo trên vai con ma nơ canh mà nhún vai.

- Tao không quan tâm, chỉ cần tao thích là được rồi.

-.......

Mày tuổi con cua hay sao mà ngang dữ vậy?

Hít sâu một hơi để ổn định lại tâm lý, nhớ lại mục đích ban đầu mà bản thân dấn thân vô cái động bàn tơ này là để dập tắt giấc mộng hão huyền là cưới được Hikari của đám người này, Takemichi phải cố gắng kìm nén độ sôi của máu mình lại.

- Cậu chủ không thích đồ có màu trắng, cậu ấy ghét màu đó, mày làm chuyện vô ích rồi.

- Ồ vậy sao? Thế thì tao làm một bộ vest màu khác vậy. Mày thấy màu hồng thế nào?

Trời ơi cái l*n má, mày có đang hiểu cái vấn đề mà tao đang cố đề cập trong đoạn hội thoại này không vậy hả? Thường ngày thính giác là 10/10 mà tại sao bây giờ lại bị điếc có chọn lọc là sao vậy tên kia?!

Chẳng thể thông não nổi con người này, Takemichi quyết định thôi không tốn thêm nước miếng để tám nhảm nữa mà đứng dậy toan rời khỏi phòng, trong đầu đã lên sẵn kế hoạch rằng tối nay lẻn vô phòng này rồi ôm đi bộ đồ tai hoạ để thủ tiêu nó. Tuy nhiên chưa kịp chạm vào tay nắm cửa thì tay cậu đã bị nắm lại, Takemichi khó hiểu nhíu mày nhìn bàn tay to lớn của Mitsuya đang níu lấy mình.

- Có chuyện gì nói lẹ, tao đang mệt.

- Takemichi, tao thấy dáng vóc của mày cùng Hikari có vẻ khá tương đồng với nhau. Hay là mày thử làm người mẫu cho tao, mặc thử bộ đồ này lên xem sao có được không? Tao muốn nhắm ước chừng để rút kinh nghiệm may bộ sau đẹp hơn.

Bà già mày bố thằng điên này, mày đang nói cái quái gì vậy Mitsuya?

Takemichi gân trán nổi lên có dấu hiệu giật bưng bưng, những lúc rơi vào trong cái tình huống hãm tài này thì cậu chỉ có thể gồng cơ mặt lên để nở một nụ cười vặn vẹo nhất có thể.

Coi bộ có người lâu lâu chán thèm thở khí trời tự nhiên mà muốn tranh máy thở oxi với người trong bệnh viện rồi thì phải?

Bố mày nhịn mày lâu rồi đấy nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net