Chap 15- Sơ Suất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt tím lịm tình sim, đôi mắt nai cha cha cha, đôi mắt pleiku biển hồ đầy...

Ôi, nó đẹp lắm...

Nhìn sâu vào nó, Takemichi cảm giác như bản thân tựa như đang bay bổng đắm chìm vào trong những xúc cảm thăng hoa nhất trong cuộc đời.

Đó là sự hãm l*n, phải...

Làm ơn, xin mày đấy Mitsuya, xin mày đừng nhìn tao bằng cái ánh mắt mong mỏi tao như vậy. Mày nhìn xem tao có đang vui hay không?

Takemichi bất chợt nhớ về những tháng ngày khi còn nhỏ, khi tất cả chỉ là những đứa nhóc cởi chuồng tắm mưa vô lo vô nghĩ, vẫn còn chưa biết tình yêu là gì, có ăn được hay không. Khi đó chỉ cần nghĩ dù bên cạnh có một đám loi choi mang danh bạn bè thì cũng đã mãn nguyện rồi nhưng đến hôm nay cậu mới biết bản thân đã suy nghĩ quá nông cạn.

Takemichi cảm thấy bản thân tựa như một tấm chiếu mới vậy.

Chưa trải....

Mắt đối mắt, tay nắm chặt bàn tay, Takemichi thề nếu có nắm lá ngón ở đây thì cậu sẽ liền dồn vô họng Mitsuya cho chết ngay chứ không buồn để tâm nữa.

Cậu hối hận vì năm xưa tại sao cậu lại đi theo Hikari đến gặp đám người này để rồi giờ đây bị vướng vô cái vòng luẩn quẩn chẳng khác gì duyên âm thế này đây.

- Mitsuya tao bảo này, tao với mày gặp nhau là nhờ cái duyên. Thôi thì hôm nay coi như mình vô duyên đi. Nãy giờ mày cứ coi như không thấy tao trong phòng này và tao cũng chẳng nghe mày nói gì cả, cứ coi như nãy giờ mày gặp âm binh chướng khí cũng được.

- Hả? Tại sao tao phải làm theo lời mày nói?

Takemichi bất lực, cậu biết rõ với sức lực của bản thân sẽ chẳng thể nào một phát đấm chết người trước mặt được cho đỡ gai mắt nhưng bây giờ chẳng còn gì có thể dập tắt được cơn sôi máu của cậu. Nhìn tấm khăn voan vẫn còn được giữ khư khư trong tay Mitsuya, hàm răng của cậu tự dưng hơi ê ẩm rồi liền nghiến ken két.

Dùng khăn thắt cổ cũng là một ý kiến không tồi..

- Nghe nè, cứ coi như hai ta bước qua đời nhau nhưng đừng để lại thương đau. Một người bị vết thương vật lý...

Là mày đó Mitsuya, khôn hồn thì làm ơn đừng nói thêm câu nào.

-...Và người còn lại thì bị vết thương tâm hồn.

À, đây là cậu nè. Nghĩ thử coi sao tên này lại có thể bảo cậu đi mặc thử đồ cưới kia chứ?! Dù biết rằng đó chẳng phải là bộ đồ dành cho mình nhưng Takemichi từng nghe bảo rằng khi mà một ai đó đã khoác lên mình bộ lễ phục rồi thì sẽ chuẩn bị mất đời trai.

Không, cậu còn trẻ lắm nên chưa muốn mất thứ gì đâu.

- Nên vì vậy sẽ không có chuyện tao làm con ma nơ canh để mặc đồ theo ý mày đâu. Kiếm đứa khác đi, bất cứ ai cũng được nhưng đừng có mà kêu tao làm mấy chuyện vớ vẩn này nữa.

Takemichi ba phần lạnh lùng, bảy phần khinh bỉ cùng ánh mắt như bản thân đang nhìn một thằng khùng hướng thẳng vào Mitsuya sau đó xoay người rời đi ấy vậy mà đôi chân của cậu chưa kịp di chuyển thì lại bị người kia một lần nữa giữ chặt lại.

- Này coi như là tao xin mày đi, thử một lần thôi....cho tao mãn nguyện một lần để hoàn thiện được một bộ lễ phục hoàn chỉnh dành cho người mình yêu đi. Vì nếu như sau này tao có bị Hikari từ chối thì ít nhất nó cũng sẽ là thứ lưu giữ lại kỉ niệm về việc bản thân đã từng theo đuổi một ai đó một cách mãnh liệt nhất.

Bàn tay siết chặt lấy tay cậu dần buông lõng, Mitsuya lúc này chỉ nhàn nhạt nở nụ cười.

- Không phải là tao không có mắt không nhìn ra việc Hikari không thích tao, không phải là tao cứ cố chấp đâm đầu vào ngõ cụt chỉ là nó thật sự rất khó để có thể dứt ra. Bộ lễ phục này chính là thứ cuối cùng mà tao đem ra để đánh cược, nếu như Hikari chấp nhận tình cảm này thì tao sẽ biến nó thành một người đẹp nhất trên thế gian này, còn ngược lại....nếu như đã không thể thì chi bằng lưu lại một chút kỉ niệm cũng là một chuyện tốt.

- Mitsuya này....thật là, mày đúng là một tên đại ngốc luôn đấy.

Tình cảm chính là thứ khó nói nhất trên đời này, Takemichi cũng không phải là người không tim không phổi nhưng sự tồn tại hiện giờ mà cậu có được đều do Hikari ban cho, dù có nhìn thấy người khác đau khổ cỡ nào thì cậu cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ mà thôi. Đối với Takemichi, hạnh phúc của cậu chủ chính là tất cả, cậu ấy không vui thì chính cậu cũng sẽ không vui. Bảo Takemichi tàn nhẫn khi năm lần bảy lượt nhúng tay vào phá hoại chuyện tốt cũng đượ́c nhưng chỉ cần đem lại một cuộc sống vô lo vô nghĩ cho Hikari thì cậu cũng sẵn sàng làm mọi thứ.

Kể cả giẫm nát đi trái tim của người khác.

Nhưng có vẻ như thay vì cứ mãi chống đối thì chi bằng bây giờ cứ gieo cho người đó hy vọng đi rồi về sau liền dập tắt nó thì đó mới chính là cách tốt nhất để cắt đứt tất cả.

- Chỉ một lần này thôi được chứ? Hứa với tao, nếu như tao đồng ý lần này với mày về chuyện này thì trong tương lai nếu Hikari có từ chối thì mày phải dứt khoát bỏ cuộc không thôi đừng trách tao không nể mặt một đoạn duyên bạn bè này.

Mitsuya có chút lưỡng lự với câu nói này nhưng cũng vẫn là gật đầu đồng ý. Thấy người trước mắt mình đã chấp nhận với điều kiện của mình, Takemichi cũng chỉ có thể thở dài một hơi ôm bộ lễ phục lốc cốc đi vào nhà vệ sinh để thay thử.

Loay hoay một lúc lâu cuối cùng cũng có thể mặc lên thân thể bộ lễ phục trắng tinh, Takemichi bước ra bên ngoài vừa nhăn mặt vừa càu nhàu vì mấy cái dây nhợi tua rua gì đó được trang trí phía sau lưng, bên hông thân áo lại được Mitsuya may thêm một đoá hoa hồng cỡ lớn nữa. Nhìn tổng thể bộ lễ phục chẳng khác gì cái đầm dành cho cô dâu nhưng lại là phiên bản dành cho nam.

Bức bối khó chịu chết mất thôi.

Thế là đời trai nát bét, vì cậu chủ nhà mình mà cậu đành phải hy sinh hình ảnh đẹp trai ngời ngời của mình để khoác lên cái mớ quần áo lùm xùm mắc mệt này. Đời này cậu quyết chỉ mặc lễ phục cưới cho người con gái mình yêu ngắm nhìn thế mà giờ đây lại phải xoay tới xoay lui cho một thằng đực rựa hai mắt sáng trưng như đèn pha ô tô nhìn chằm chằm vào mình.

- Nhìn đã con mắt hay chưa? Thật ra Hikari cao hơn tao một chút đấy, muốn chỉnh sửa gì thì chỉnh đi, tao đi thay cái đống này ra đây. Mẹ nó, cái quần nó chật cứng làm đi đứng khó khăn gần chết.

Takemichi tặc lưỡi giơ tay vòng ra phía sau mông mình chỉnh chỉnh lớp vải quần, thật sự rằng nó có chút chật khiến cậu hơi khó chịu khi mặc một cái quần bó sát vào người thế này. Takemichi cậu còn nghĩ rầng nếu bản thân thử ngồi xổm xuống thôi thì chắc cái quần sẽ tét ra làm hai mất thôi.

- Hừm...vóc dáng của hai người gần bằng nhau nhưng Hikari thì cao hơn mày một chút, phần ống tay áo tao sẽ chỉnh sửa lại cho dài ra thêm một xíu, eo cũng nới rộng ra thêm chuít nữa.

Nhìn " người mẫu " Takemichi, Mitsuya tay cầm cuốn sổ ghi chép lại những điều cần chú ý một cách tỉ mỉ nhưng khi nhìn thấy cái quần vải trắng chật cứng bó sát lấy hai chân của cậu, Mitsuya nghi ngờ nhân sinh chẳng lẽ bản thân may chật đến vậy liền rảo bước một vòng xung quanh Takemichi, từ trên cổ lấy xuống sợi dây thước đo kích cỡ.

Trong đôi mắt đầy ngạc nhiên của cậu, Mitsuya ấy thế mà thản nhiên áp sát lại rồi vòng sợi dây thước xung quanh hông của Takemichi.

-.......Takemichi, khai thật đi mày có lén đi độn mông hay không? Sao giống hàng giả thế này? Không thể nào to như vậy...

Tuy nhiên càng về khúc sau thì Mitsuya càng nhỏ giọng lại nhưng vì anh đang đứng ngay bên cạnh Takemichi nên cậu vẫn có thể nghe rõ mồn một.

-.......

Không, tao nếu như có độn thì tao sẽ độn mỗi bên một trái lựu đạn để khiến tụi bây nổ banh xác luôn cho rồi! Quả nhiên đàm phán bằng lời nói là việc vô cùng bất khả thi.

Bốp!

- Aghhh!!!!!

Mitsuya chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị một cú đá như trời giáng của Takemichi hạ cánh tại nơi giữa hai chân khiến cho Mitsuya gào lên một tiếng đau đớn đưa tay kẹp lấy cái thứ dường như đã sắp vỡ nát giữa hai chân của mình mà run rẩy nằm phịch xuống đất.

Cạch.

- Oi Mitsuya, mày có thấy thằng Takemichi đâu không? Tao cần tìm nó tính sổ đâ-

Từ nãy giờ sau khi xử lý xong cái bụng chết tiệt của mình, Baji ngay lập tức hung hăng ngất trời đùng đùng chạy khắp nhà để lôi đầu Takemichi ra cho bằng được nhưng tìm mãi vẫn không thấy được. Khi vừa mới đi ngang qua phòng của Mitsuya thì gã nghe bên trong có tiếng động lạ bèn mở cửa vào hỏi thử xem sao thì liền chứng kiến khung cảnh khủng khiếp này đây.

Takemichi bên trong nghe tiếng mở cửa cũng giật mình, chân đang ở tư thế dùng để đá chưa kịp thu lại chỉ có thể ngơ ngác nhìn nhân vật vừa xuất hiện.

Mẹ nó! Hành hung người bị phát hiện rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net