Chương 18: Nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quay lại với Hạ Tinh Vu, hắn đỏ mặt đưa cho cô túi đồ. Hạ Tinh Vu giựt nhanh túi đồ rồi chạy vào nhà vệ sinh công cộng. Hoắc Vân Hàn đứng ở ngoài chờ cô, mãi một lúc hắn mới thấy cô bước ra.

Hạ Tinh Vu è dè nói: "Cảm..cảm ơn nhé!"

"Không có gì."

Bỗng tiếng bụng của Hạ Tinh Vu kêu lên. Hoắc Vân Hàn quay lại hỏi: "Từ sáng đến giờ cô chưa ăn à?"

Hạ Tinh Vu lắc đầu.

"Vậy mà lúc nãy còn dám uống thuốc." Hoắc Vân Hàn cau mày nói

Hạ Tinh Vu cắn môi, không nói gì. Hoắc Vân Hàn kéo tay cô đi mà không thèm nói một câu.

"Này...kéo tôi đi đâu đấy?" Hạ Tinh Vu hỏi

"Đi ăn."

Hạ Tinh Vu bước theo Hoắc Vân Hàn, hắn dẫn cô vào một quán phở. Biết là khách sộp nên ông chủ nhanh chóng làm cho hai người hai bát phở. Mùi phở thơm phức, Hạ Tinh Vu hít hà một hơi rồi lấy thìa và đũa, cô thì thường thích ăn cay, ngó qua ngó lại không thấy lọ ớt xào, cô liền ngó sang bàn bên cạnh. Thấy bàn bên cạnh có lọ ớt xào, cô liền với tay lấy. Vừa mở nắp ra, Hạ Tinh Vu đã bị Hoắc Vân Hàn ngăn lại.

“ Đến tháng không nên ăn đồ cay. Dễ đau bụng. Mau đưa hộp ớt xào cho tôi.” Hoắc Vân Hàn nhìn chằm chằm vào Hạ tinh Vu.

Hạ Tinh Vu không đưa cho hắn, cô nhanh tay đổ một thìa vào bát của mình. Hoắc Vân Hàn cau mày, hắn giật lấy lọ ớt xào rồi tráo bát phở của mình cho cô. Hạ Tinh Vu ngạc nhiên, cô định lấy lại bát phở kia thì lại bị Hoắc Vân Hàn lấy đũa đánh vào tay.

Hoắc Vân Hàn hằn giọng: “Nghe lời!!!”

Tất cả mọi người đều quay về phía hai người, trong lòng Hạ Tinh Vu lúc này, cô cảm thấy rất ngai. Cô nhăn mày nhưng vẫn bắt đầu ăn. Hoắc Vân Hàn đóng nắp lọ ớt vào rồi lại để lại bàn bên cạnh.

Sau khi ăn xong, Hạ Tinh Vu để Hoắc Vân Hàn tính tiền còn cô thì nhanh chóng về toàn soạn. Vừa về văn phòng, cô đã thấy Tiểu Nhậm đang cầm hộp sữa chạy đến rồi bám lấy cánh tay của cô.

“Chị Vu, tối qua chị ra ngoài rồi đi đâu vậy? Bọn em tìm chị khắp nơi mà không thấy?” Tiểu Nhậm hỏi

Hạ Tinh Vu mỉm cười: “Tối qua chị về nhà. Khiến mọi người lo lắng nhiều rồi. Thành thật xin lỗi mọi người.”

Hạ Tinh Vu hơi gập người xuống nói lời xin lỗi.

“Không sao đâu, chị à” Tiểu Nhậm cười vui vẻ

“Thôi, mau làm việc đi. Đến giờ rồi.”

Tiểu Nhậm cười rồi về chỗ làm việc mình ngồi, Hạ Tinh Vu cũng về chỗ. Vừa mở máy tính lên thì cô để ý không thấy con gấu bông trên bàn làm việc của mình đâu.

“Mọi người, có ai thấy con gấu tôi để trên bàn đâu không?” Hạ Tinh Vu đứng dậy hỏi.

Tất cả mọi người đều lắc đầu, Hạ Tinh Vu liền ngồi xuống. Rõ ràng, hôm qua con gấu còn ở trên mặt bàn. Sao hôm nay lại không thấy đâu rồi? Nghĩ đi nghĩ lại, nếu nó có rơi thì chỉ rơi xung quanh đây, nhưng cô tìm phía dưới thì lại chả thấy.

Tiểu Nhậm uống xong hộp sữa, đứng dậy vứt vào thùng rác thì thấy đầu của con gấu bông bên trong.

Thấy vậy Tiểu Nhậm liền lên tiếng: “Chị Vu ơi, đây là con gấu của chị đúng không? Em thấy nó nằm trong thùng rác này. Cơ mà…sao nó lại rụng đầu? Bông rơi ra nhiều thế này?”

Hạ Tinh Vu lập tức đi đến chỗ thùng rác, cô cầm đầu con gấu bông lên thì thấy bông rơi lả tả. Chắc chắn có người đã động vào con gấu. Nghĩ tới đây Hạ Tinh Vu liền nhớ ra, hôm qua chỉ có một mình Nhiễm Thất Thất ở lại trong văn phòng. Chả nhẽ, cô ta lại là người cắt đầu con gấu của cô?

Nhiễm Thất Thất từ đâu xuất hiện, cô ta nhìn thấy Hạ tinh Vu cầm con gấu bông, trong lòng tự nhiên có chút lo lắng.

Không thèm để ý Hạ Tinh Vu, Nhiễm Thất Thất về vị trí làm việc của mình.

"Thất Thất." Hạ Tinh Vu lên tiếng

Nhiễm Thất Thất giật mình đứng dậy: "Hả...hả?..."

"Cô hả cái gì? Sao tự nhiên lại giật mình thế? Chả nhẽ làm cô làm điều gì sai trái nên giật mình hả?" Hạ Tinh Vu  hỏi.

"Tôi...tôi... có làm gì đâu?"Nhiễm Thất Thất nói lắp trong cơn lo lắng

"Cô, đem con gấu này vứt đi cho tôi."

"Được!!!"

Nhiễm Thất Thất giật lấy con gấu từ trên tay Hạ Tinh Vu rồi cầm túi trong thùng rác đi cùng. Cô ta nhanh chóng né khỏi ánh mắt của Hạ Tinh Vu. Vừa cầm đồ, Nhiễm Thất Thất vừa nghĩ vừa mong rằng Hạ Tinh Vu sẽ không hoài nghi mình?

Sau khi Nhiễm Thất Thất đi đổ rác, Hạ Tinh Vu vờ làm mất đồ quan trọng. Cô đi lên phòng camera giám sát, đút cho người giám sát camera một ít tiền. Sau khi nhận được tiền, ông giám sát để Hạ Tinh Vu xem quá trình camera thu được.

Cô bắt đầu mở màn hình lên và chọn đúng thời gian vào lúc tầm giờ chiều hôm qua. Quả đúng như cô nghĩ, khi tất cả mọi người đi ăn, Nhiễm Thất Thất tức giận ném đồ rồi cắt con gấu bông của cô ra.

Lúc này Hạ Tinh Vu muốn dạy cho Nhiễm Thất Thất một bài học. Cô liền lấy USB ra rồi coppy đoạn video quay được Nhiễm Thất Thất của tối hôm qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hắcbang