Chương 20: Tình bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên chủ biên ở trong phòng làm việc, ôm lấy eo của Nhiễm Thất Thất. Cô ta ngồi trên đùi hắn, khẽ vuốt vai hắn.

"Anh yên tâm. Cô ta sẽ đi thôi." Nhiễm Thất Thất mỉm cười

"Xin thông tin của Tử Dục Thần tốt như vậy, tại sao em không đi?" Chủ biên hỏi.

"Em muốn cô ta, tiếp cận Tử Dục Thần."

"Tiểu yêu tinh, em thật hư."

Chủ biên vỗ nhẹ mông Nhiễm Thất Thất, cả hai hôn nhau trong văn phòng.

Hạ Tinh Vu lúc này bối rối, cô đang phân vân nên đi hay không đi đây. Cô liên tục hắt xì, có lẽ sáng nay thấm nước vào người nên cảm rồi. Trở về nhà riêng, Hạ Tinh Vu tắm rửa thật sạch, tìm vài vỉ thuốc uống.

Nấu một nồi mì, ăn xong Hạ Tinh Vu vẫn phân vân không biết nên đi tìm Tả Dục Thần hay không? Nằm trên giường, người cô mệt lả đi. Dần dần đôi mât của cô nhắm lại mà thiếp đi.

*Cạch* tiếng cửa ở bên ngoài. Hạ Tinh Vu vẫn ngủ, tiếng bước chân đi lạch xạch trong nhà.

Người vào trong nhà Hạ Tinh Vu chính là Mộc Sơ. Thấy bạn mình đang ngủ, coa người đi vào mà không biết, cô liền vào phòng.

"Tiểu Vu, cậu đang ngủ à?"

Mộc Sơ đến thì thấy Hạ Tinh Vu toát rất nhiều mồ hôi. Mộc Sơ sờ tay lên trán bạn, quả nhiên Hạ Tinh Vu đang sốt rất nặng.

Mộc Sơ nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ tư nhân. Vài phút sau, bác sĩ tư nhân đã đến. Ông ta kê thuốc cho Hạ Tinh Vu, phải uống thuốc sau khi ăn.

Mộc Sơ nghe lời dặn của bác sĩ, cô xuống bếp nấu cháo cho Hạ Tinh Vu.

"Khụ...khụ..."

"Cậu dậy rồi à?" Mộc Sơ hỏi

'Á' Mộc Sơ kêu lên. Cô lỡ tay chạm vào nồi cháo nóng. Cô nhanh chóng xả nước lạnh vào tay. Nghe thấy tiếng của cô bạn, Hạ Tinh Vu cố gắng ngồi dậy, xuống giường đi vào bếp đến chỗ Mộc Sơ.

Hạ Tinh Vu cầm tay Mộc Sơ lên: "Mộc Sơ, cậu không sao chứ? Đỏ hết lên rồi?"

"Không sao đâu. Tí nữa mình bôi thuốc mỡ là được rồi." Mộc Sơ mỉm cười.

"Cậu đang nấu gì thế?" Hạ Tinh Vu hỏi

Mộc Sơ quay đầu lại, nhìn chiếc nồi trên bếp: "À. Mình đang nấu cháo cho cậu. Sốt nặng như vậy, ăn cháo là tốt nhất. Ăn xong rồi uống thuốc."

Hạ Tinh Vu bỗng ôm chầm lấy Mộc Sơ.

"Cậu chăm cho mình quá à." Hạ Tinh Vu cười

"Haha cậu là best friend của tớ mà." Mộc Sơ cười rồi ôm lại Hạ Tinh Vu.

Hạ Tinh Vu chơi với Mộc Sơ khá lâu rồi. Hạ Tinh Vu ngày đầu gặp Mộc Sơ là lúc cô lên sáu, ngày đầu đến trường, lớp, người đầu tiên nói chuyện, đòi kết giao làm bạn với cô chính là Mộc Sơ.

Hồi đó, hai đứa nghịch lắm. Những ngày cuối tuần, Mộc Sơ thường rủ Hạ Tinh Vu leo núi đằng sau trường chơi. Cả hai đứa trèo lên một cái cây, ngồi trên đó có thể thấy được toàn bộ ngôi trường và những dãy nhà cao tầng. Ngồi ở đó, ngắm cảnh hoàng hôn là đẹp nhất.

Đối với cô mà nói Mộc Sơ vừa là bạn thân, vừa là người chị của cô. Tuy cùng tuổi nhưng Mộc Sơ trưởng thành hơn cô rất nhiều.

Mộc Sơ xoa đầu cô bạn: "Vu ơi, buông mình ra nào. Cháo sắp cạn rồi kìa."

Hạ Tinh Vu buông Mộc Sơ ra, Mộc Sơ tắt bếp rồi lấy bát ra, múc cháo cho vào bát. Hạ Tinh Vu ngồi sẵn ra bàn, chờ Mộc Sơ mang đến.

"Này, ăn đi cho nóng. Cẩn thận không bỏng." Mộc Sơ ân cần dặn dò

Hạ Tinh Vu mỉm cười: "Mộc Sơ à, cảm ơn cậu."

"Không có gì. Mau ăn đi."

Hạ Tinh Vu cười rồi cô lấy thìa múc cháo lên thổi nguội nguội rồi mới ăn. Đang ăn, Hạ Tinh Vu bỗng thấy điện thoại mình kêu *tinh* một tiếng.

Cô mở lên xem thì thấy tin nhắn của chủ biên, thư viết 'Hạ Tinh Vu, ngày mai cô nhất định phải lấy được thông tin của Tử Dục Thần. Không thì đừng trách tôi, không khác sáo với cô.' Đọc xong tin nhắn, Hạ Tinh Vu thở dài.

Thấy cô bạn mình mệt mỏi, Mộc Sơ liền hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"

"Từ ngày mình thăng chức làm trưởng phòng, công việc nhiều lên. Chủ biên bắt mình đi lấy thông tin của Tử Dục Thần. Mình đâu quen anh ta đâu. Có khi chưa được gặp đã bị đuổi đi rồi." Hạ tinh Vu đáp

"Tử Dục Thần? Anh ta không phải là con trai của Tử Dã Huyết sao?"

"Cậu biết anh ta là ai?" Hạ Tinh Vu hỏi

Mộc Sơ gật đầu: "Biết chút chút. Anh ta rất ít khi xuất hiện. Thông tin trên mạng cũng bị ẩn đi. Muốn tìm được anh ta cũng rất khó."

"Vậy...mình phải làm sao đây? Anh ta khó tìm như vậy, sao mình có thể xin thông tin được chứ?" Hạ Tinh Vu ủ rũ. Một lúc sau cô lại nói tiếp: "Biết thế, giữ tấm thẻ kia cho rồi."

"Tấm thẻ gì?" Mộc Sơ hỏi.

"Tấm thẻ ghi số điện thoại anh ta đưa lúc cứu mình khỏi bể bơi sáng nay. Nhưng mình tiện tay vứt vào thùng rác rồi." Hạ Tinh Vu trả lời.

"Lần đầu nghe con trai của Tử gia lại chủ động cứu một người con gái đấy."

"Ủa? Sáng nay mình cũng thấy chủ biên nói anh ta cũng là lần đầu giúp con gái? Hơn nữa anh ta còn gọi mình là 'my girl' nữa." Hạ Tinh Vu thắc mắc.

Mộc Sơ cười: "Kì lạ ghê nha. Liệu cậu có quen biết người này từ trước rồi mà không nhớ không?"

Hạ Tinh Vu lắc đầu, nhưng cô cũng không chắc. Vì lúc nhỏ, có một lần vô tình cô chạy rồi ngã xuống đất, đầu đập vào vệ đường, chảy máu rất nhiều. Ngoại trừ người thân và bạn bè của cô ra, cô không chắc là mình đã đánh mất kí ức gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hắcbang