Chương 21: Hai điều kiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạ Tinh Vu thở dài, ăn xong cháo và uống thuốc cô vẫn do dự nhưng cuối cùng cũng đi. Mặc một chiếc áo sơ mi với một chiếc chân váy xẻ từ đùi trở xuống, Hạ Tinh Vu lên chiếc Ferrari nhấn ga phóng đến trước cổng công ty của Tử gia. Cô đeo kính râm rồi bước vào sảnh công ty.

Đến trước bàn lễ tân, Hạ Tinh Vu mỉm cười thật tươi, nhân viên bỗng đứng dậy cúi chào Hạ Tinh Vu: "Chào cô, tôi có thể giúp gì cho cô?”

“Tôi muốn gặp Tử Dục Thần.” Hạ Tinh Vu cười nói

“Dạ chị có đặt hẹn trước không ạ?” Nhân viên hỏi.

“Không có. Phiền cô thông báo một tiếng. Tôi là phóng viên Hạ Tinh Vu.”

“Vâng.”

Cô nhân viên nhanh chóng gọi lên cho thư kí của Tử Dục Thần. Vài phút sau, cô nhân viên đi ra khỏi bàn tiếp tân, mời Hạ Tinh Vu đi theo cô. Hạ Tinh Vu đi theo nhân viên tiếp tân, cuối cùng lên tầng trên cùng thì cô lại đi cùng thư kí. * Cộc….cộc…*Tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.” Tiếng từ bên trong vọng ra.

Thư kí mở cửa, Hạ Tinh Vu bước vào bên trong. Phòng làm việc của Tử Dục Thần quả nhiên rất đẹp và lộng lẫy. Cô đi đến trước bàn làm việc, Tử Dục Thần đứng dậy rồi đi ra chỗ bàn uống nước.

“Cô ngồi ở đây đi.” Tử Dục Thần nói rồi dơ tay ra phía ghế đối diện

Hạ Tinh Vu nghe theo lời hắn, cô ngồi xuống ghế, đối diện hắn.

“Tiểu Mỹ, lấy cho cô ấy cốc sữa.” Tử Dục Thần hạ lệnh cho thư kí.

Nghe vậy, Hạ Tinh Vu liền cản thư kí lại: “Không cần đâu, tôi ngồi một lát rồi về thôi. Cô đi ra ngoài là được rồi.”

Tiểu Mỹ Mỹ cúi người, xin phép ra ngoài. Tử Dục Thần ngồi đối diện Hạ Tinh Vu, hắn ngồi ngửa ra phía sau, chân vắt chéo, nhìn cô mỉm cười.

“My girl, why are you coming to see me?”  Tử Dục Thần hỏi.

Hạ Tinh Vu hít một hơi rồi thở mạnh một cái, cô cắn môi: “Tôi đến đây để….”

Hắn đứng dậy, nghiêng người về phía Hạ Tinh Vu “Suỵt….” chưa nói hết câu, Hạ Tinh Vu đã bị ngón tay của Tử Dục Thần chặn lại. Hắn mỉm cười, rút tay lại: “Em không nói tôi cũng biết em đến đây để làm gì?”

“Nếu đã biết rồi thì nói cho tôi đi. Tôi không có nhiều thời gian đâu.” Hạ Tinh Vu cau mày đáp.

Tử Dục Thần đi lại bên cạnh Hạ Tinh Vu rồi ngồi xuống, tay hắn cầm lấy mớ tóc dài của cô rồi vuốt: “Tôi sẽ nói cho em những điều em muốn, nhưng em phải đảm bảo đáp ứng cho tôi hai điều kiện.”

“Hai điều kiện gì? Điều kiện anh đưa ra đừng quá đáng quá là được.”

"Yên tâm tôi chưa bao giờ làm khó con gái cả."

"Hai điều kiện đó là gì?" Hạ Tinh Vu hỏi.

Tử Dục Thần mỉm cười: "Nghe nói cô là một tay đua rất lụa, tôi muốn mời cô tham gia đua xe cho tuần tới."

"Được. Tôi đồng ý. Còn điều kiện thứ hai là gì?" Hạ Tinh Vu hỏi.

"Trở thành bạn nhảy của tôi, sau khi cuộc đua xe kết thúc."

"Được. Nói lời giữ lấy lời. Đừng thất hứa. Tôi còn có việc. Phải đi trước. Tạm biệt."

Hạ Tinh Vu nói rồi đứng dậy đi đến cánh cửa thì Tử Dục Thần đứng dậy chào: "Goodbye, my girl."

Hạ Tinh Vu không nói gì, cô lập tức đóng sầm cửa lại. Tử Dục Thần ngồi xuống ghế, hắn lấy một điếu thuốc ra hút rồi nhả khói. Tinh Vu, em thực sự quên tôi rồi sao? Tử Dực Thần cười trong thất vọng.

"Cô gái à, em đã đến tận cửa tìm tôi rồi, lần này tôi sẽ không rời khỏi em lần nữa đâu." Tử Dực Thần cười.

Hạ Tinh Vu ra khỏi phòng hắn được một lúc rồi, nhưng không hiểu sao cô vẫn còn ớn lạnh. Là do trong phòng đó lạnh hay lạnh từ chính đôi mắt của anh ta? Cô không hề biết được.

Lên Ferrari cô lại nhấn ga đi, lần này cô trở về Hạ gia. Vừa về đến nhà, cô liền thấy Mộc Phi đang chăm sóc vườn hoa, đã lâu rồi cô không gặp mẹ. Dạo gần đây lại bận quá, không có thời gian về nhà nên cô rất nhớ,  cô chạy đến, ôm chầm lấy mẹ.

"Sao thế con gái yêu?" Hạ Mộc Phi hỏi.

"Con không sao, chỉ là....con rất nhớ mẹ thôi."

Mộc Phi xoa đầu con gái: "Đứa trẻ này, hai mươi tuổi đầu rồi đấy. Còn làm nũng hả?"

"Con vẫn còn là cục cưng của mẹ mà hì hì."

"Thôi nào. Đừng ôm mẹ nữa. Đi vào nhà đi rồi mẹ lấy cái gì cho mà ăn. Dạo này thấy con gầy quá rồi đấy. Có phải là vừa sốt dậy không?" Mộc Phi hỏi

Hạ Tinh Vu ngạc nhiên: "Sao mẹ biết hay vậy?"

"Ơ hay, con bé này. Mẹ nuôi con bao nhiêu năm rồi, làm sao mà không biết được. Mỗi lần con sốt dậy là môi lại và mũi lại đỏ ửng lên. Giờ lớn rồi, không phân biệt được môi nữa nhưng còn cái mũi nhỏ của con kìa."

Hạ Tinh Vu cười hì hì rồi xoa lấy cái mũi nhỏ của mình. Hai mẹ con cùng cười rồi đi vào nhà. Vừa vào bếp thì thấy Hạ Lăng Tước đang uống cafe, thấy em gái, hắn liền đứng dậy kéo cô em gái xuống bàn ngồi.

"Về nhà phải thường xuyên chứ, em có biết là bố mẹ và anh rất nhớ em không? Ở nhà riêng rồi thì thi thoảng về đây?" Hạ Lăng Tước cau mày

"Em biết rồi mà."

Hạ Lăng Tước xoa đầu em gái, Mộc Phi lấy đồ ăn ra hâm nóng lại cho cả hai đứa ăn. Đang ăn thì Hạ Tứ về, thấy con gái về nhà, chưa kịp cởi giầy Hạ Tứ đã chạy đến ôm lấy con gái bé bỏng.

"Tiểu Vu à, lâu rồi mới thấy con về."

Bình thường Hạ Tứ rất lạnh lùng nhưng đối với con gái ông lại vô cùng ấm áp. Cho nên người ta mới có câu ' con gái là tình nhân kiếp trước của bố', Hạ Tứ yêu con gái mình có khi còn hơn là yêu chính bản thân ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hắcbang