Chương 27: Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự ngột ngạt trong phòng khiến cho Nhiễm Thất Thất nín lặng, cô ta không dám nói nửa lời. Hoắc Vân Hàn gục đầu xuống vai cô ta, tóc của hắn ướt chảy từ từ vào vai của Nhiễm Thất Thất.

"Thế nào? Cảm giác dành được cúp có vui không?" Hoắc Vân Hàn trầm giọng hỏi.

Nhiễm Thất Thất cười: "Vui lắm. Đây là lần đầu em giật giải mà."

"Có phải để giành giải, mà có thể bất chấp tất cả phải không?" Hoắc Vân Hàn lại hỏi tiếp.

Câu hỏi này Nhiễm Thất Thất không giám trả lời. Hoắc Vân Hàn lần mò từ phía dưới lên khe ngực của cô ta, rồi dần lên cổ. Hoắc Vân Hàn dùng lực mạnh, bóp chặt lấy cổ Nhiễm Thất Thất.

"Tại sao không trả lời? Cô khinh thường tôi đến vậy à." Giọng nói của Hoắc Vân Hàn trong căn phòng cách âm, rất đáng sợ.

Nhiễm Thất Thất bị hắn bóp cổ mạnh khiến cô không thể thở được. Mặt cô ta bắt đầu tím ngắt, cô ta vùng vẫy trong lòng Hoắc Vân Hàn.

"Hàn...em...khó thở...bỏ em...ra..."Nhiễm Thất Thất nói trong khó khăn.

Hoắc Vân Hàn nghe vậy càng siết chặt hơn, tay Nhiễm Thất Thất cào vào tay hắn để gỡ ra, nhưng không được, sức giữ của Hoắc Vân Hàn khá lớn.

"Biết bên trong xe đó là ai đúng không? Tại sao còn cố tình đâm vào?"Hoắc Vân Hàn lạnh lùng hỏi.

Nhiễm Thất Thất lắc đầu, cô ta vẫn giãy dụa trong lòng Hoắc Vân Hàn.

"Em...xin...lỗi." Nhiễm Thất Thất khóc lóc.

Hơi thở của Nhiễm Thất Thất ngắt quãng, không đều. Thấy cô ta gần sắp không chịu nổi, Hoắc Vân Hàn liền bỏ tay ra. Đẩy cô ta ngã nhào về phía sàn nhà. Nhiễm Thất Thất ho khan. Cổ cô ta tím ngắt lại, in hằn vết tay của Hoắc Vân Hàn.

Nhiễm Thất Thất như cảm thấy mình từ hồi quan môn trở về. Không ngờ lúc tức giận, Hoắc Vân Hàn lại đáng sợ như vậy. Hoắc Vân Hàn đi đến, ngồi xuống cạnh Nhiễm Thất Thất, hắn cầm lấy tóc của cô giựt ra đằng sau, khiến cô ta kêu 'Á' lên. Da đầu cô như bị hắn giật rớt ra.

"Nhiễm Thất Thất, tôi cảnh cáo cô. Từ giờ đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Hạ Tinh Vu. Chỉ cần, cô làm đứt một sợi tóc của cô ấy thôi, tôi liền khiến cô sống không bằng chết." Hoắc Vân Hắn dừng lại một chút, sau đó đôi môi mỏng cong lên, trong mắt toát ra vẻ 'âm u tàn nhẫn'

Bỏ tay ra khỏi tóc Nhiễm Thất Thất, hắn trở lại ngồi giường, lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Thần Vũ.

"Đưa đến đây đây đi?"

Nhiễm Thất Thất vẫn đang sợ hãi, ngồi dưới đất. Rốt cuộc Hoắc Vân Hàn muốn làm gì?  Nhiễm Thất Thất có ác cảm không lành, cô không thể ở đây được, cô sợ Hoắc Vân Hàn sẽ giết mình mất. Nhiễm Thất Thất nhanh chóng đứng dậy, chạy nhanh đến cửa thì bị Hoắc Vân Hàn chặn lại. Hắn cầm cổ áo cô ta, kéo mạnh về phía sau, khiến cô ta ngã ra sàn lần nữa.

"Cô nghĩ, trốn khỏi tôi là dễ à?"

Gương mặt Nhiễm Thất Thất gần như trắng bệch, đôi môi vẫn luôn đỏ mọng cũng trở nên nhợt nhạt.

"Cô vội vàng gì chứ? Tôi mang đến cho cô một người." Hoắc Vân Hàn cười, nhả từng chữ.

Tim Nhiễm Thất Thất đều muốn ngừng đập! Cho tới bây giờ cô ta chưa từng thấy qua đôi mắt của Hoắc Vân Hàn chứa đựng vẻ băng lãnh như vậy. Mắt của hắn giống như là được ngâm trong đầm băng, lạnh lẽo mà không mang theo một chút tình người nào.

*Cộc...cộc...* Tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi." Hoắc Vân Hàn từ bên trong vọng ra.

Mở cửa ra, chính là Mộ Thần Vũ và đàn em của hắn.'Bịch' bọn chúng ném một người xuống trước mặt Nhiễm Thất Thất.

"Tôi mang người cậu bảo đến rồi đây."

Cái bao tải trong đó được mở ra, dĩ nhiên là Cố Tả Dĩ. Cô chỉ thấy hắn bị trói gô lại, ngay cả mồm cũng bị nhét đầy vải bông, đầu tóc cực kỳ rối tung rối mù. Khi hắn nhìn thấy Nhiễm Thất Thất, ánh mắt trở nên vô cùng kích động. Nhưng sau khi phát giác sự tồn tại của người đàn ông mặc đồ đen, đột nhiên lại trở nên vô cùng kinh hoảng.Nhiễm Thất Thất sợ đến nỗi ngón tay run rẩy.

"Tiểu Thất, cô nhận ra ai không ?" Hoắc Vân Hàn hỏi.

Nhiễm Thất Thất tròn mắt, lắc đầu: "Không!"

"Tên này là do cô thuê, mới cách vài giờ không gặp mà cô đã không nhớ rồi sao?" Nhìn vào ánh mắt đang sợ hãi của Nhiễm Thất Thất hắn liền nói tiếp: "Tôi biết trong đầu cô đang nghĩ gì? Cô cho rằng tại sao tôi lại biết ư? Vậy thì tôi cho cô đáp án nhé."

"Đưa hắn vào đây." Hoắc Vân Hàn ra lệnh.

Người thứ hai mà hắn đưa vào, không ai khác chính là chủ biên của toàn soạn, nơi làm việc của Hạ Tinh Vu.

Tên chủ biên vừa thấy Nhiễm Thất Thất hắn liền quỳ xuống cạnh cô ta.

"Thất Thất à, cứu tôi."

"Ông mau cút đi." Nhiễm Thất Thất sợ hãi đẩy ông ta ra.

"Lão già, là cô ta bảo ông sai Hạ Tinh Vu đi tiếp cận Tử Dục Thần đúng không?"

Biết Nhiễm Thất Thất không còn về phe mình, tên chủ biên liền nhanh chóng nói: "Đúng...đúng. Là cô ta, là Nhiễm Thất Thất. Cô ta quyến rũ tôi, sai tôi bảo Hạ Tinh Vu làm nhiệm vụ đó. Chính cô ta cũng là người sai tôi thuê Cố Tả Dĩ, động tay vào xe của Hạ Tinh Vu, khiến cho xe của cô ấy mất lái."

Nhiễm Thất Thất tức giận đứng dậy, lấy chân đạp một phát vào ông ta rồi bị Mộ Thần Vũ ngăn lại.

"Nhiễm Thất Thất, cô còn gì để nói không?" Hoắc Vân Hàn cau mày hỏi.

"Tiểu Hàn, nghe em giải thích. Em vốn định cho Hạ Tinh Vu ra khỏi đường đua thôi. Ai ngờ..."

"Ai ngờ, vô lăng của cô ấy lại không quay được đúng không?"

Mộ Thần Vũ thay cô nói ra điều cô muốn nói, lạnh lùng cười: "Lẽ nào cô đã quên, Hạ Tinh Vu là người phụ nữ của Hoắc Vân Hàn."

Nước mắt đau đớn của Nhiễm Thất Thất từng giọt từng giọt rơi xuống…

"Có phải tôi chiều cô quá nên cô hư rồi đúng không? Lần này nghe cho kĩ, đừng xem lời nói của tôi như gió thoảng qua tai. Hạ Tinh Vu chính là người của tôi, cũng chính là Hoắc phu nhân sau này. Vị trí bà Hoắc, sẽ không bao giờ tới lượt cô đâu." Giọng của Hoắc Vân Hàn khắc nghiệt như chui ra từ địa ngục.

" Hàn, xin anh cho em một cơ hội, em nhớ kĩ rồi. Em sẽ không làm hại Hạ Tinh Vu nữa đâu." Nhiễm Thất Thất liều lĩnh mà cầu xin tha thứ.

Hoắc Vân Hàn sẽ không đem cô giao cho cảnh sát vì tội có hành vi gây sát thương cho người khác. Nếu như hắn thật sự muốn làm như vậy, sẽ không để Mộ Thần Vũ ra mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hắcbang