Chương 26: Sự kiêu ngạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai vào phòng bệnh rồi lấy ghế ngồi cạnh Hạ Tinh Vu.

Tử Dục Thần thấy Hoắc Vân Hàn trướng mắt, hắn liền cau mày: "Cậu còn ở đây làm gì? Người của cậu tông Tiểu Vu, khiến cô ấy bị thương nặng như vậy. Cậu còn mặt mũi ngồi lì ở đây?"

"Đó cũng là một phần lỗi của tôi. Nhưng tôi muốn ở đây chăm sóc cho cô ấy." Hoắc Vân Hàn đáp lại.

"Tôi là thanh mai trúc mã với Tiểu Vu, còn cậu, cậu là gì của cô ấy? Cậu có thời gian ở đây nhìn Tiểu Vu mà để người con gái kia một mình, chi bằng đi ăn chúc mừng cùng người con gái của cậu đi."

"Anh!!!" Hoắc Vân Hàn giơ nắm đấm lên, nhưng hắn chợt nhận ra trong câu nói của Tử Dục Thần có chút đúng. Hắn không là gì của cô cả, trong lòng cô, chắc hắn tồn tại cũng được mà không tồn tại cũng chả sao. Nghĩ đến đây, Hoắc Vân Hàn hạ nắm đấm xuống.

Hắn gật đầu, cười: "Được. Tôi đi. Tôi không làm phiền hai người nữa."

Hoắc Vân Hàn đi đến cửa phòng, mở mạnh cửa ra. Trước khi rời đi, hắn không quên dặn: "Chăm sóc tốt cho cô ấy."

Nói rồi Hoắc Vân Hàn đóng sầm cửa lại. Tử Dục Thần chăm sóc cho Hạ Tinh Vu.

Bố mẹ và anh trai Hạ Tinh Vu biết cô vào viện, họ lập tức bỏ lại công việc mà chạy đến với cô. Khi đến nơi, cả ba người đều thấy Hoắc Vân Hàn mặt ỉu xìu, bước ra ngoài bệnh viện.

Hạ Lăng Tước vội vàng chạy đến, người hắn toát hết mồ hôi: "Con bé đâu. Con bé đâu rồi."

Hoắc Vân Hàn chỉ về phía trong bệnh viện: "Phòng 1A3 dãy nhà B."

Hạ Lăng Tước cùng bố Hạ Tinh Vu đi vào, mặc kệ Hoắc Vân Hàn đứng ở đó. Mộc Phi vỗ vai hắn.

"Chắc con bé không sao đâu. Con đừng lo, bác vào thăm con bé trước." Mộc Phi thấy Hoắc Vân Hàn buồn liền an ủi.

Hắn không nói gì, chỉ gật đầu. Mộc Phi lướt qua hắn, đi vào trong. Hoắc Vân Hàn bước đi. Hắn trở về StarNight gọi Vodka ra uống. Hắn uống hết chai này đến chai này đến chai khác.

"Nhị thiếu gia, ngài uống ít thôi. Uống nhiều không tốt." Một nhân viên phục vụ cho StarNight lên tiếng.

"Cút." Tiếng quát của Hoắc Vân Hàn vang lên, kèm theo tiếng ly bị hắn ném xuống rất chua chát. Mảnh sành từ chiếc ly, bay vào chỗ nhân viên kia. Nó sượt qua, khiến chân cô ta chảy máu.

Cô ta tức giận quát lớn: "Hoắc thiếu gia, tôi cũng chỉ là muốn tốt cho ngài. Ngài lại giận cá chép thớt, chả ra đâu vào đâu. Ngài càng như vậy, thì có làm tâm trạng bản thân mình tốt hơn không? Tôi chỉ là nhân viên thấp hèn, nhưng cũng có chút danh dự. Hoắc thiếu...tôi muốn từ chức. Cảm ơn ngài đã đối xử tốt với tôi trong thời gian qua."

"Được. Cô đi đi. Tất cả cút hết đi. Cút hết." Hoắc Vân Hàn tức giận.

Hắn ném chai Vodka xuống sàn nhà, rượu từ trong chai chảy hết ra. Cô gái nhân viên kia không chịu được, liền cởi tạp dề ra ném xuống dưới đất rồi bước ra ngoài StarNight.

Hoắc Vân Hàn nhìn một lượt những người nhân viên trong StarNight, hắn chỉ vào từng người một.

"Sự kiêu ngạo của tôi trước giờ vẫn thế. Tôi không muốn quan tâm và cũng không cần phải để tâm đến. Vì thế cho nên, ai trong số các cậu cũng đừng nên dại dột mà thử thách sự vô tình của tôi...nó là thật đấy. Những lời đồn đôi khi cũng không hẳn là không có thật...mong các cậu hiểu rằng tôi đã quá chán ngán với việc phải níu kéo, ai muốn rời đi thì cứ việc...tôi sẽ im lặng và xem như không có chuyện gì...đâu ai bên ai mãi được đúng không ? Tôi sẽ không ngạc nhiên vì ai đó đột nhiên biến mất."

Nói đến đây, nước mắt Hoắc Vân Hàn rơi xuống. Thật không ngờ, hắn lại có lúc yếu đuối như này. Chờ Hoắc Vân Hàn say mèm rồi, nhân viên StarNight mới dám đỡ cậu vào phòng đặc biệt.

Thực ra hắn không say, chỉ là hắn quá mệt mỏi có thể đứng dậy bước đi. Hoắc Vân Hàn nằm dài trên giường, hắn mở màn hình điện thoại lên xem ảnh của Hạ Tinh Vu. Không biết giờ này cô nàng đã tỉnh chưa, trong lòng hắn rất thấp thỏm, lo lắng. Chưa bao giờ hắn lo cho một người nhiều đến vậy.

Hoắc Vân Hàn gọi điện cho Nhiễm Thất Thất. Cô ta bắt máy rất nhanh.

"Alo. Tiểu Hàn, anh gọi em có việc gì không anh?" Nhiễm Thất Thất

Hoắc Vân Hàn hằn giọng: "Tôi cho cô mười phút đến StarNight."

Hoắc Vân Hàn lập tức cúp máy. Trong lúc chờ Nhiễm Thất Thất đến, Hoắc Vân Hàn đi vào trong phòng tắm. Hắn xả nước vào người, nước từ trên người hắn chảy xuống, Hoắc Vân Hàn xoa tóc ngược lại đằng sau. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hoắc Vân Hàn lấy súng trong tủ ra, hắn ngắm rồi vuốt khẩu súng rồi lấy khăn lau nó.

*Cạch* tiếng cửa mở ra. Hoắc Vân Hàn giơ tay chĩa súng vào lối cửa. Nhiễm Thất Thất thấy vậy, cô ta có chút sợ hãi, đứng im mất vài giây.

Thấy Nhiễm Thất Thất vào, Hoắc Vân Hàn hạ súng xuống. Nhiễm Thất Thất cảm thấy không khí trong phòng lúc này thật ngột ngạt.

Ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Vân Hàn lướt dần lên người Nhiễm Thất Thất.

"Lại đây." Giọng khàn khàn của Hoắc Vân Hàn vang lên trong căn phòng cách âm.

Nhiễm Thất Thất e dè đi lại gần, vừa đến gần nơi, cô ta bị Hoắc Vân Hàn kéo lấy tay khiến cả người cô ta lao nhào vào về phía hắn. Hoắc Vân Hàn nhanh chóng xoay người cô ta lại, Nhiễm Thất Thất cứ tưởng mình sẽ bị lôi ngã xuống đất, ai ngờ lại được Hoắc Vân Hàn cho xoay người lại, ôm ngang eo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hắcbang