Chương 29: Bệnh phổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Sơ rút tay ra khỏi bàn tay của Tử Dục Thần. Nhìn hắn ta, cô không có thiện cảm chút nào. Cơn gió từ bên ngoài bỗng thổi vào bên trong một luồng gió mạnh. Tử Dục Thần vội đến cửa sổ, đóng chúng lại. Hắn trở lại giường đắp chăn cho Hạ Tinh Vu, Mộc Sơ đi đến ngồi cạnh cô.

"Hai người cứ nói chuyện thoải mái. Anh ra ngoài một chút."

Hạ Tinh Vu đáp: "Vâng anh."

Tử Dục Thần xoa đầu Hạ Tinh Vu rồi đi ra ngoài. Hắn vừa ra ngoài, Mộc Sơ liền cho ngay một câu: "Nhìn mặt anh ta chả ưa chút nào."

Hạ Tinh Vu phì cười.

"Có vẻ cậu rất thích anh ấy nhỉ?" Mộc Sơ hỏi.

Hạ Tinh Vu lắc đầu: "Mình cũng không biết nữa. Từ lúc gặp lại anh ấy, mình vẫn luôn coi anh ấy là một người anh trai. Chắc đơn thuần chỉ là còn chút tình cảm, vì trước đây là thanh mai trúc mã."

"Nhỡ anh ấy không đơn thuần coi cậu là em gái thì sao?"

Câu nói này làm Hạ Tinh Vu không biết nên đáp lại như thế nào. Ánh mắt cô rủ xuống rồi chớp vài cái. Tử Dục Thần cũng đã bày tỏ tình cảm của mình đối với cô, nhưng hình như có một khoảng cách nào đó khiến cô chỉ muốn giữ một mối quan hệ như hiện tại với Tử Dục Thần.

Tử Dục Thần ra ngoài là hắn tránh cho Hạ Tinh Vu biết được căn bệnh của mình. Căn bệnh mà hắn mắc phải chính là bệnh phổi, thi thoảng kbi gặp lạnh hắn sẽ ho ra máu. Căn bệnh này theo hắn rất nhiều năm rồi, có lẽ là sau lần cuối chơi tội phạm và cảnh sát với Hạ Tinh Vu.

Lần đó, Tử Dục Thần cùng Hạ Tinh Vu đóng vai tội phạm. Hắn và cô mỗi người trốn một nơi, chờ các bạn đi tìm. Tử Dục Thần trốn trong một chiếc hộp gỗ nhỏ, bỗng dưng một đám người đàn ông nào đó đi đến và ngồi cạnh chiếc hộp. Bọn chúng hút thuốc và xả tàn thuốc bừa bãi.

Tử Dục Thần lúc đó không dám lên tiếng vì qua lỗ hộp gỗ nhỏ, hắn thấy dung mạo của mấy người đàn ông kia rất dữ tơn, trông như xã hội đen vậy. Tử Dục Thần cứ ngồi đó, hắn đã bịt mũi và miệng lại nhưng những làn khói của thuốc lá vẫn bay thoang thoảng về Tử Dục Thần. Hắn ngồi im, không dám lên tiếng, ở trong chiếc hộp nhỏ suốt một tiếng.

Đợi đám người đàn ông kia đi rồi, Tử Dục Thần mới dám ra ngoài. Sau lầu chơi đó, Tử Dục Thần luôn ho, đã vậy lại còn ho ra máu. Bố mẹ đưa hắn đi khám, mới biết con mình bị bệnh phổi.

Cứ ngỡ rằng lần đó Tử Dục Thần sẽ không sống được qua một năm, nào ngờ kì tích đến hắn được bác sĩ bên Mĩ chữa cho, tuy không hết bệnh nhưng vẫn có thể sống qua ngày nhờ uống thuốc và ăn uống điều độ mà bác sĩ người Mĩ kia dặn.

Thật không ngờ, hai tháng trước, hắn phát hiện mình bệnh lại nặng hơn. Tử Dục Thần sau khi gặp lại Hạ Tinh Vu, hắn đã bỏ lỡ bao lần khám bệnh.

Cơn bệnh phổi làm hắn đau tức ngực, hai tháng nay Tử Dục Thần chống chọi với căn bệnh không dễ dàng gì. Lúc nào bên cạnh Tử Dục Thần cũng là một chiếc khăn xô trắng. Sau khi lau xong, hắn ném chiếc khăn vào thùng rác.

Trở lại phòng bệnh của Hạ Tinh Vu, hắn đang thấy cô vui vẻ với Mộc Sơ.

Thấy Tử Dục Thần, cô liền tươi cười: "Anh quay lại rồi à."

"Ừm." Tử Dục Thần gật đầu.

Sắc mặt của Tử Dục Thần có chút nhợt nhạt, lại thêm vết đỏ trên áo. Hạ Tinh Vu nhíu đôi lông mày hỏi: "Tử Dục Thần, sao sắc mặt anh kém vậy? Với lại, trên áo anh sao lại có vết đỏ như vết máu thế kia."

Tử Dục Thần cúi xuống thì thấy đúng là có vết màu đỏ dính trên áo, chắc chắn đó là vết máu hắn ho vừa nãy.

"À...anh không sao đâu. Cái vết đỏ này chắc lúc ăn có rớt vào thôi."

Hạ Tinh Vu cười: "Làm em cứ tưởng là vết máu."

Tử Dục Thần xoa đầu Hạ Tinh Vu: "Nghĩ linh tinh. Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi. Anh có việc rồi, anh phải về đây."

Mộc Sơ cũng lên tiếng: "Vu à, mình cũng phải về bây giờ. Sorry cậu nha."

"Không sao. Hai người cứ về đi. Mình ở đây một mình cũng được mà. Không sao đâu."

"Mình chỉ lo cậu buồn thôi."

Hạ Tinh Vu cốc nhẹ một cái vào đầu Mộc Sơ: "Ngốc này. Ở đây có nhiều người. Hơn nưa, nếu chán quá thì mình có thể đi dạo mà."

"Vậy mình về trước đây." Mộc Sơ ôm lấy Hạ Tinh Vu trước khi ra về.

Tạm biệt hai người, Hạ Tinh Vu liền lấy điện thoại ra chơi. Cô lướt weibo thì thấy ảnh Hoắc Vân Hàn. Nhìn ảnh hắn, cô mới nhớ, từ lúc cô tỉnh dậy thì chả thấy hắn đến thăm.

* Ting...ting...* Hạ Tinh Vu nhận được tin nhắn của Tiểu Nhậm. Cô mở lên xem thì thấy trong tin ghi 'Chị Vu ơi, chị biết tin gì chưa? Chủ biên của mình bị đuổi việc rồi. Em nghe đồn là ông ta với Nhiễm Thất Thất có quan hệ với nhau. Cứ nghĩ là cô ta tốt, em không ngờ rằng cô ta là một người đi cửa sau như vậy."

*Ting...* lại thêm tin nhắn nữa, vẫn là của Tiểu Nhậm 'Tin sốc chị Vu ơi, Nhiễm Thất Thất bị đưa vào trại tâm thần. Haha không hiểu sao cô ta lại vào đó, nhưng em chắc chắn não cô ta cũng không phải bình thường'. Hạ Tinh Vu đọc xong, cô không khỏi ngạc nhiên. Ngay sau đó cô chỉ trả lời Tiểu Nhậm là 'Ừm. Chị biết rồi. Cảm ơn em.'

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Tại sao Nhiễm Thất Thất lại vào trại tâm thần? Cô ta chẳng phải là người của Hoắc Vân Hàn sao? Chả nhẽ, người đưa cô ta vào đó lại chính là hắn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hắcbang