Chương 30: Sinh nhật Hạ Tinh Vu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nằm lâu, Hạ Tinh Vu thấy hơi chán, lại đói nữa. Cô quyết định xuống giường rồi đi xuống căng-tin ăn.

"Cô ơi, cho cháu một suất."

Cô nhân viên nghe Hạ Tinh Vu, lấy cho cô một suất. Đồ ăn trong bệnh viện tuy ít nhưng khá ngon, cô ăn một lèo hết sạch. Ăn xong, Hạ Tinh Vu ngồi xoa bụng.

*Rầm...* một tiếng động lớn vang lên. Một tên bệnh nhân hùng hổ ném đồ ăn xuống đất.

"Cơm ở đây như shit."

Hạ Tinh Vu nhướn mày, hắn nói đồ ăn  như vậy, khác nào nói đồ cô vừa ăn là 'Shit'. Hạ Tinh Vu đang định đứng dậy đi đến chỗ hắn thì có một người bước qua cô, tiến gần lại chỗ người bị bệnh đó.

"Này anh. Anh không ăn thì thôi. Chứ đừng nói đồ ăn ở đây là 'shit'. Chúng tôi đều nấu cho mọi người ăn, chứ không phải riêng anh. Nếu không hợp khẩu vị, mời anh ra khỏi đây và đừng bao giờ ăn ở đây nữa. Anh có thể lựa chọn gọi cho nhà hàng năm sao, phục vụ anh. Còn bây giờ, mời anh dọn ngay chỗ thức ăn anh vừa đổ ra đây cho tôi."

Người vừa nói với tên đổ đồ ăn lại chính là giám đốc của bệnh viện này, Lôi Kiều Phong. Tên bệnh nhân kia không chịu dọn đồ ăn, hắn bỏ đi trong cơn tức bực bội.

Lôi Kiều Phong nhìn một lượt, thấy nhân viên đang lau dọn bàn ăn liền bảo cô ta ra dọn chỗ thức ăn ở dưới đất. Lôi Kiều Phong quay đi quay lại, hình như hắn ta đang tìm ai đó.

Đúng lúc đó ánh mắt của cô chạm vào ánh mắt của hắn, Lôi Kiều Phong thấy Hạ Tinh Vu liền đi lại gần. Cô có chút ngạc nhiên, sao hắn lại đi về phía mình?

"Hạ tiểu thư, thì ra cô ở đây. Làm tôi tìm cô hoài." Lôi Kiều Phong cau mày nói.

Hạ Tinh Vu nhướn mày: "Tìm tôi? Anh tìm tôi có việc gì?"

"Đi. Đi theo tôi rồi cô sẽ biết." Lôi Kiều Phong lập tức kéo cô đi. Hạ Tinh Vu bị kéo bất ngờ, cô suýt nữa thì ngã, may mà cô lấy lại được cân bằng rồi đi theo Lôi Kiều Phong. Cô bước vào thang máy cùng Lôi Kiều Phong rồi cả hai đi lên sân thượng của bệnh viện.

Thấy lạ, Hạ Tinh Vu liền hỏi: "Anh đưa tôi lên đây làm gì?"

"Cô chờ một chút đi."

Ở trên sân thượng, gió thổi hơi lạnh. Hạ Tinh Vu ôm chặt rồi xoa đều lấy hai cánh tay của mình. Thấy cô lạnh, Lục Kiều Phong liền cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cho cô.

"Cô ở đây. Tôi vào trong một lát."

Hạ Tinh Vu mỉm cười, gật đầu. Lôi Phong Kiều để một mình cô ở sân thượng rồi đi vào. Hắn vừa đi vào thì tự nhiên có tiếng *pụp...pụp...*, các ánh đèn trên sân thượng bỗng sáng lên từ từ. Đôi mắt Hạ Tinh Vu nhìn theo ánh đèn cũng sáng theo luôn. Khung cảnh trước mặt cô, thật lấp lánh. Bàn và đồ ăn được sắp xếp rata đẹp.

"Happy birthday to you. Happy birthday to you...."

Tiếng hát bỗng vang lên từ phía sau Hạ Tinh Vu, cô quay người lại thì thấy Hạ Lăng Tước và bố mẹ mình đang bê bánh sinh nhật tiến đến chô cô.

"Chúc mừng sinh nhật của chúng ta, em gái đáng yêu của anh."

Hạ Tinh Vu tròn mắt nhìn, cô đã quên mất, hôm nay chính là sinh nhật của mình. Hạ Lăng Tước đặt chiếc bánh xuống bàn. Hạ Tinh Vu chạy đến, ôm chầm lấy anh trai.

"Chúc mừng sinh nhật của chúng ta." Hạ Tinh Vu vui đến nỗi, khóe mắt cô đã ươn ướt.

Hạ Tứ và Mộc Phi cũng đến ôm lấy hai đứa con bé bỏng: "Hai cục cưng, sinh nhật vui vẻ."

Cả bốn người ôm lấy nhau. Thật là một gia đình hạnh phúc. Vì cô vẫn chưa được xuất viện, cho nên bố mẹ cô quyết định tổ chức trên sân thượng  của bệnh viện. Lôi Kiều Phong quay lại thì thấy mọi người đang ôm lẫn nhau, hắn ho nhẹ, cả bốn người mới buông ra.

Trên tay Lôi Kiều Phong có cầm một chiếc hộp, hắn bước thẳng tới chỗ Hạ Tinh Vu: "Tặng cô. Sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn anh." Hạ Tinh Vu mỉm cười, nhận lấy quà từ tay Lôi Kiều Phong.

Năm người bắt đầu ngồi vào bàn ăn, Hạ Tinh Vu dùng dao chi chiếc bánh sinh nhật ra. Hôm nay sinh nhật cô, cũng là sinh nhật Hạ Lăng Tước nên bố mẹ cô chia quà đều cho hai người. Bên trong quà của Hạ Tinh Vu chính là một quần áo bó hãng Chanel màu đen rất đẹp, rất thích hợp để mặc nó để đua xe, bên cạnh đó là một chiếc chiều khóa xe. Còn quà của Hạ Lăng Tước chỉ là một bộ vest hãng Canali.

"Ba mẹ, sao con chỉ có vest thôi vậy." Hạ Lăng Tước thấy đồ của Hạ Tinh Vu nhiều hơn một thứ, hắn liền lên tiếng.

"Ngốc! Anh có đua xe bao giờ đâu." Hạ Tinh Vu tươi cười.

Nụ cười của cô khiến cho Hạ Lăng Tước cũng cười theo, ngay sau đó cô bị ăn một cái cốc đầu của anh trai.

"Nhóc con. Anh không ngốc!"

Hạ Tinh Vu phồng má xoa lấy đầu. Lôi Kiều Phong và bố mẹ cô cười thầm. Đã hai tư tuổi đầu rôig, mà hai người này vẫn hành xử như một đứa trẻ lên ba vậy. Mà từ nhỏ đến lớn, có bao giờ là cô với Hạ Lăng Tước không tranh cãi nhau đâu. Thật ra thì, anh em trong nhà thi thoảng tranh cãi nhau mới vui nhà, vui cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hắcbang