Chương 37: Chuẩn bị hôn lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tử Dục Thần nhanh chóng né được, hắn khẽ nhếch môi: “Có vẻ như em chưa hiểu tình hình hiện giờ nhỉ. Cứng đầu quá.”

Hạ Tinh Vu không nói gì, cả hai người tiếp tục đấu tay đôi. Kĩ thuật của hai người khá là giống nhau, đều ngang ngửa nhau.

Tử Dục Thần mỉm cười: “Em đừng quên ngoài Hoắc Vân Hàn ra thì còn có cô bạn Mộc Sơ.”

Nghe đến hai từ Mộc Sơ, cô bỗng nhiên dừng lại. Cô đã quên mất Mộc Sơ cũng nằm trong danh sách của hắn, thì ra hắn đã lên kế hoạch từ lâu, chỉ chờ đợi cơ hội. Tử Dục Thần đánh một phát vào gáy Hạ Tinh Vu khiến cô ngất đi. Hắn bế cô lên giường, trong một căn phòng khác.

Tử Dục Thần khẽ vuốt mái tóc của Hạ Tinh Vu: “Xin lỗi em. Chỉ có thể làm vậy, em mới bên cạnh tôi.”

Hắn lấy điện thoại trên người cô, bước xuống giường, đi ra khỏi phòng rồi dặn kĩ quản gia nhất định không được mở cửa cho cô. Tử Dục Thần đi khỏi biệt thự, để lại Hạ Tinh Vu và đám người hầu trong nhà.

Đến lúc cô tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường, không một ai trong phòng. Tử Dục Thần có lẽ đã đi rồi, cô định bỏ trốn nhưng căn phòng không lấy một cánh cửa sổ, nó hoàn toàn ngột ngạt.

Nghe bên trong có tiếng động, quản gia bên ngoài liền lên tiếng: “Tiểu thư, cô tỉnh rồi à”

Hạ Tinh Vu chạy đến cửa chính lấy tay đập cửa: “Mau thả tôi ra, các người mau thả tôi ra.”

“Thứ lỗi, tôi không thể. Chúng tôi chỉ có thể làm theo lệnh của thiếu gia.”

Hạ Tinh Vu vẫn tiếp tục đập cửa, sau nhiều lần, cô mệt mỏi, quay lưng lại cánh cửa mà từ từ trượt xuống. Cô ngồi xuống, gập mình lại mà khóc. Phương tiện liên lạc của cô hoàn toàn bị Tử Dục Thần lấy đi, cô không thể liên lạc với bố mẹ và anh trai mình.

Bên trong căn phòng này, duy nhất chỉ có một chiếc tivi. Chán quá cô ngồi xem tivi, những kênh trên đó cũng không giúp cô vui lên được bao nhiêu. Hiện giờ cô lo nhất là Hoắc Vân Hàn, không biết giờ hắn sao rồi.

Bữa tối, đồ ăn của cô được đưa qua cánh cửa nhỏ phía bên trên. Hạ Tinh Vu cảm thấy bây giờ mình không khác gì bị nhốt trong nhà giam cả. Bên trong khay đó có một tờ giấy, Hạ Tinh Vu mở ra xem. Bên trong viết ‘Cố gắng ăn cho hết, không ăn thì đừng mong tôi thả Hoắc Vân Hàn ra.’. Lại là uy hiếp, đây là lần đầu tiên cô bị dồn vào một góc như thế này.

Hạ Tinh Vu ăn hết chỗ thức ăn, rồi cô để chiếc khay qua chỗ cánh cửa. Lại quay vào căn phòng trống vắng, cô nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng thiếp đi lúc nào không biết. Ngủ chưa được bao lâu, Hạ Tinh Vu cảm thấy có gì đó đang đè lên phần bụng của mình. Cô mở mắt ra thì thấy một cánh tay, hơi thở phả vào người của cô chính là của Tử Dục Thần. Hạ Tinh Vu cố  nhúc nhích thì hắn lại càng ôm cô chặt hơn.

“Đừng nhúc nhích, ngủ đi.” Giọng khản đặc, đầy mùi rượu thoảng qua tai Hạ Tinh Vu.

Không thể phản kháng, cô tiếp tục nằm im. Nhưng cả đêm đó, cô không tài nào chợp mắt được. Trời đã sáng, Tử Dục Thần vẫn nằm ôm ngang bụng cô.

Tử Dục Thần tỉnh dậy, hắn cầm một chút tóc Hạ Tinh Vu lên rồi hôn lây chúng: "Bảo bối, em dậy chưa. Hôm nay chúng ta cần nhiều việc phải làm lắm đấy."

"Việc gì?" Hạ Tinh Vu hỏi.

"Chuẩn bị hôn lễ cho chúng ta. Và....em có muốn gặp Hoắc Vân Hàn trước hôm tổ chức hôn lễ không?"

Trên mặt Hạ Tinh Vu lộ vẻ lạnh thấu xương, ngay cả ánh mắt nhu hòa mọi ngày cũng liền thay đổi. Cô chỉ lặng lẽ gật đầu.

"Cho em mười phút chuẩn bị, sau mười phút chúng ta sẽ đi."

Tử Dục Thần ra ngoài chuẩn bị trước. Đúng mười phút, Hạ Tinh Vu đã chuẩn bị xong. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng với một chiếc váy bò xẻ đùi. Khuôn mặt nhỏ của cô hài hòa khi buộc tóc đuôi ngựa về phía đằng sau, nhưng cho dù cô có hoàn hảo thế nào cũng không che được khuyết điểm trên đôi mắt của cô.

Thấy sắc mặt Hạ Tinh Vu nhợt nhạt, Tử Dục Thần liền hỏi: "Bảo bối, trông em có vẻ mệt mỏi."

"Tôi không sao." Hạ Tinh Vu lắc đầu.

Tử Dục Thần dơ tay ra, đỡ cô xuống khỏi những bậc thang. Cả hai lên xe và phóng đi. Trong suốt chuyến đi, Hạ Tinh Vu luôn nhìn phía bên ngoài, cô không nói gì, Tử Dục Thần cũng không có ý bắt chuyện với cô.

Cuối cùng, họ dừng lại tại một tiệm bán váy cưới. Tử Dục Thần xuống xe, chủ động mở của cho cô, cả hai cùng bước vào tiệm. Người chủ tiệm vừa nhìn thấy khách liền cười tíu tít, anh ta nhìn thẳng vào mắt Hạ Tinh Vu, cô cũng nhìn lại, không một chút né tránh.

"Aida...vị tiểu thư này thật xinh đẹp nha. Mặc váy cưới của chúng tôi vào chắc chắn sẽ rất đẹp đây." Người chủ tiệm cười

Hắn cầm lấy tay Hạ Tinh Vu: "Nào nào, vào đây tôi lấy váy cho cô thử. Còn vị thiếu gia này, ngồi ở ghế chờ cô dâu của mình nha."

Tử Dục Thần ngồi xuống ghế. Lúc đó người chủ tiệm cầm một chiếc váy, nhanh chóng kéo cô vào phòng thử đồ rồi đóng của lại.

"Hạ Tinh Vu, tôi là Mộ Thần Vũ đây." Người chủ tiệm nói nhỏ vào bên trong.

"Mộ Thần Vũ?" Hạ Tinh Vu ngạc nhiên. Cô hỏi tiếp: "Tại sao nhóc lại ở đây với hình dạng này?"

"Là dùng dịch thuật để thay đổi khuôn mặt khác thôi, chủ tiệm thật đã bị tôi nhốt trong kho rồi, không lo bị phát hiện đâu. Tôi không có nhiều thời gian nên tôi sẽ chỉ nói ngắn gọn. Hạ Tinh Vu, cô nghe cho kỹ. Trên chiếc váy cưới của cô, tôi đã gắn một con chip vào. Tối nay, hắn sẽ đưa cô tới chỗ của Hoắc Vân Hàn. Điều cô cần làm bây giờ là tiếp tục ngoan ngoãn nghe lời Tử Dục Thần, việc cứu Hoắc Vân Hàn cứ để chúng tôi."

"Được." Hạ Tinh Vu đáp lại ngắn gọn.

Cô rời khỏi phòng thay đồ với bộ váy cưới trắng tinh khiết, dáng đuôi cá ôm lấy thân hình vô cùng quyến rũ. Tử Dục Thần nhìn cô không chớp mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hắcbang