Chương 38: Xuất thân của Tử Dục Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn lướt nhìn cô từ trên xuống dưới rồi chỉ đưa ra một câu khen: "Cô dâu của anh thật đẹp."

"Vậy ta lấy chiếc váy này." Hạ Tinh Vu không chút biểu cảm gì, cô chỉ lạnh nhạt đáp lại.

Tử Dục Thần gật đầu đồng ý. Hắn cầm lấy một bộ vest đi vào phòng thử đồ, vài phút sau, Tử Dục Thần ra ngoài với bộ vest trắng, trông rất giống bạch mã hoàng tử. Cả hai đi vào phòng chụp, thợ chụp ảnh cưới bắt hai người đứng gần nhau, tay Tử Dục Thần ôm lấy eo Hạ Tinh Vu, còn cô thì một tay bám lấy vai hắn.

"Cười lên nào."

Tử Dục Thần thì cười, còn Hạ Tinh Vu thì không. Thấy hai người không ăn ảnh, thợ chụp ảnh liền càu nhàu.

"Này cô dâu, cô cười lên đi nào. Đừng có khuôn mặt ỉu xìu như thế chứ"

Chủ tiệm váy bỗng ở đâu đi ra vỗ lấy vai tên thợ ảnh, hắn nở nủ cười khiến tên thợ ảnh có chút lạnh sống lưng: "Cô ấy là lần đầu đi chụp ảnh cưới. Đừng khắt khe quá."

Tên thợ ảnh vội gật đầu, hắn quay lại tiếp tục chụp ảnh. Khi giơ máy ảnh lên thì hắn thấy Hạ Tinh Vu mỉm cười.  *Tách...tách...* tiếng chụp ảnh vang lên trong căn phòng.

"Xong rồi, làm phiền hai người đưa phương thức liên lạc cho tôi. Bao giờ rửa ảnh xong, tôi sẽ gọi cho hai người."Tên thợ ảnh nói.

Tử Dục Thần đưa cho hắn một tấm thẻ danh thiếp, trên đó đã có ghi số điện thoại. Hạ Tinh Vu vào thay váy cưới ra, đưa cho chủ tiệm váy để hắn cho vào cặp đựng chiếc váy.

Sau khi nhận được đồ, Hạ Tinh Vu cùng Tử Dục Thần rời khỏi tiệm váy cưới. Chuyến dừng chân tiếp theo của hai người bọn họ chính là tiệm nhẫn cưới. Cả hai bước vào trong để chọn đồ.

Đứng trước mặt nhân viên Tử Dục Thần lặp tức bảo: "Lấy cho tôi mẫu đẹp nhất ở đây."

Nhân viên tìm rồi chọn lấy một mẫu: "Quý khách cặp Skymond Luxury này đang là mẫu đẹp nhất của chỗ chúng tôi."

Tử Dục Thần lấy một chiếc trong đó, hắn cầm tay Hạ Tinh Vu lên, đeo thử cho cô. Quả thực, khi cô đeo vào rất đẹp, viên kim cương sáng rực lên khi được đeo trên tay cô.

"Em ưng nó không?" Tử Dục Thần hỏi.

"Có." Hạ Tinh Vu lạnh nhạt đáp.

Thật ra, cô chỉ trả lời qua loa, cô chỉ mong mau chóng chọn nhanh nhanh để hắn còn đưa cô đến gặp Hoắc Vân Hàn. Tử Dục Thần thấy cô ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay, hắn quyết định lấy luôn cặp Skymond Luxury.

Ra khỏi tiệm nhẫn cưới, nhân viên cúi xuống chào: "Chúc anh chị hạnh phúc."

Hạ Tinh Vu vẫn luôn giữ trạng thái không vui, cũng không buồn. Lần này, Tử Dục Thần sẽ đưa cô đi đến chỗ gặp Hoắc Vân Hàn. Trên đường đi, cả hai lại không nói với nhau lời nào.

Tử Dục Thần thấy chán nản, hắn liền lên tiếng: "Trong đám cưới của chúng ta, bố anh sẽ không tham dự đâu."

"Tại sao?" Hạ Tinh Vu hỏi.

"Bởi vì....anh không phải là con ruột của ông ấy. Cho dù, anh sống hay chết, ông ta cũng chả bao giờ gặp anh đâu. Sự tồn tại của anh, chính là gánh nặng, sự sỉ nhục của Tử gia."

Hạ Tinh Vu ngạc nhiên, thấy cô có chút sắc thái, Tử Dục Thần liền kể tiếp: "Có phải em đang nghĩ, tại sao anh không phải con ông ấy mà vẫn được trở thành một thành viên trong Tử gia đúng không? Để anh nói cho em nghe, bởi vì Tử Dã Huyết yêu mẹ anh. Năm đó...anh mới bốn tuổi, mẹ mang anh từ Vạn gia đến Tử gia, cùng lúc đó con trai của Tử Dã Huyết chính là Tử Dục Thần bị tai nạn xe oto mà chết. Chính vì không muốn để chuyện này ra ngoài cho nên họ muốn anh thế thân cho Tử Dục Thần. Họ nuôi anh, coi anh như đứa bé đó. Vài năm sau mẹ anh cũng gặp tai nạn và qua đời. Anh ở lại với Tử gia, nhưng kể từ lúc mẹ anh mất, Tử Dã Huyết chưa một lần nào quay lại thăm anh. Ông ta đi khắp nơi để sưu tầm đồ cổ và bán chúng với giá cao. Công ty bây giờ, cũng chính là một tay anh dựng lên. Nghe có vẻ hơi vô lý nhỉ, vì anh chả có gì cả?"

Hạ Tinh Vu ngạc nhiên: "Anh là người của Vạn gia? Vậy anh chính là...."

"Là anh em song sinh với Vạn Từ Viên. Con bé có vẻ không nhận ra anh nhưng từ cái nhìn đầu tiên của anh về phía con bé, anh đã nhận ra. Bởi vì, Vạn Từ Viên có quá nhiều nét giống với mẹ anh nên mới có thể nhận ra dễ dàng như vậy." Tử Dục Thần trả lời.

"Vậy...tên thật của anh là gì?" Hạ Tinh Vu hỏi.

"Vạn Địch Khang." Tử Dục Thần nói gọn ba chữ.

"Vậy từ nay em có thể gọi anh là A Khang không?"

Tử Dục Thần gật đầu: "Được."

Chiếc xe của Tử Dục Thần phóng nhanh hơn, chả mấy chốc họ đã đến nơi. Vào nhà hoang, Hạ Tinh Vu thấy Hoắc Vân Hàn và Hoắc Vân Nghị bị trói vào một góc. Cô chạy vội đến, ôm chặt lấy cổ Hoắc Vân Hàn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như mất đi huyết sắc mà tái nhợt, đôi mắt vốn mỗi lúc cười rộ lên đều phiếm vầng sáng của ngọc thì giờ đây ảm đảm, như con thuyền mắc cạn ngàn năm, vẻ tuyệt vọng đau thương. Giọt nước mắt trong suốt lại một lần nữa chảy từ khóe mắt xuống. Hạ Tinh Vu cúi đầu khóc, tiếng khóc không lớn, chỉ khẽ như tiếng ngọc vỡ nứt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hắcbang