Chương 7: Cơn phẫn nộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau Hạ Tinh Vu tỉnh dậy, cô với lấy cái điện thoại để xem giờ. Hạ Tinh Vu vừa nhìn thấy giờ trên điện thoại cô liền bật dậy, bây giờ đã sắp mười giờ trưa rồi. Cô quên mất bạn thân của mình còn đang nằm trong tay của tên tự luyến kia. Cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi thay y phục.

Trước khi ra khỏi nhà, Hạ Tinh Vu chọn cho mình một cái áo croptop và một chiếc quần Jogger phối dây rất sành điệu. Kiểu dáng croptop ôm sát tôn dáng, trẻ trung, điểm nhấn là hai hàng quai cài nối hai bên thân áo thiết kế độc đáo, có thể điều chỉnh được vừa vặn với cơ thể của cô. Chiếc áo vừa quyến rũ vừa cool cộng thêm chiếc giày ulzzang cao cổ đế đinh cá tính ngầu khiến phong cách năng động của Hạ Tinh Vu được tôn lên.

Hạ Tinh Vu ngồi vào trong Ferrari rồi nhanh chóng vụt đi. Nửa giờ sau Hạ Tinh Vu đã đến trước căn nhà hoang ở phía đông, cô bước xuống xe rồi đi thẳng đến căn nhà. Thấy cánh cửa không mở Hạ Tinh Vu liền dùng chân phải đạp cửa khiến cánh cửa mở toang ra.

Hạ Tinh Vu thấy bạn thân mình đang ngồi dựa vào tường dưới đất lạnh và bị trói bằng dây thừng thì không khỏi ngạc nhiên. Trên người Mộc Sơ lúc này chỉ có hai mảnh vải che ở phần ngực và phần dưới, còn lại thì không có gì. Hạ Tinh Vu nghiến răng, cô đi đến cởi dây trói rồi khoác áo của mình lên trên người Mộc Sơ, đỡ cô ấy đứng dậy.

" Tôi chờ cô hơi lâu rồi đấy" Một tiếng nói vọng ra

Theo phản ứng Hạ Tinh Vu quay đầu lại theo tiếng phát ra giọng nói, ' là anh ta' hắn chính là người làm cho Mộc Sơ bất tỉnh đến bây giờ, phía sau hắn là một nhóm người đầu trọc đeo kính râm hôm trước đuổi theo xe của cô. Hạ Tinh Vu nghiến răng nhả từng chữ : " Anh muốn gì?"

" Xóa ảnh của tôi trong điện thoại của cô" Hắn trả lời

Hạ Tinh Vu dìu Mộc Sơ đến chỗ hắn rồi nhìn hắn bằng một ánh mắt chán ghét : " Chỉ là một bức ảnh thôi mà. Đúng là bỉ ổi"

Cô lấy điện thoại ra đưa cho hắn, chờ hắn xóa xong ảnh rồi cô giựt lại điện thoại, đưa Mộc Sơ vào trong xe, cô đóng rầm cửa lại rồi phòng đi. Hạ Tinh Vu vừa đi thì Hoắc Vân Hàn mặt mày tối sầm lại.

" Tối qua tôi bảo các người chỉ cởi cúc áo đến ngực cô ta thôi mà. Sao lại cởi hết y phục vậy?" Hoắc Vân Hàn hỏi

Một tên thuộc hạ lên tiếng: " Tối...tối qua A Tịch....cậu ấy có chút say. Cũng may tôi kịp thời cản lại"

" A Tịch đâu?" Hoắc Vân Hàn hằn giọng hỏi

" Cậu ấy vẫn còn đang ngủ" Tên thuộc hạ kia đáp lại

" Mang cậu ta đến đây" Hoắc Vân Hàn hạ lệnh

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi A Tịch đã có mặt tại căn nhà hoang phía Đông. Hắn bị thuộc hạ lôi đến trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, có vẻ như vẫn chưa tỉnh rượu. Trên người hắn vẫn còn nồng nặc mùi rượu, hắn gãi đầu cười khà khà bất chợt nhìn thấy Hoắc Vân Trì thì nín lặng. Ánh mắt của Hoắc Vân Hàn làm cho hắn lạnh sống lưng, không dám ngẩng mặt lên nhìn.

" A Tịch, cậu có biết mình tại sao đột nhiên bị lôi đến đây không?" Hoắc Vân Hàn cau mày

A Tịch lắc đầu: " Tôi không biết!"
Hoắc Vân Hàn nhướn mày : " Không biết?"

A Tịch nhìn hắn mà không dám trả lời, hắn vò tay lại với nhau. Hoắc Vân Hàn đến gần hắn cầm tay hắn lên nắm chặt lấy cổ tay vặn sang một bên, tiếng 'rắc' kêu lên, xương của ai đó đã gẫy. Cổ tay của của A Tịch buông thõng xuống, theo phản ứng A Tịch gục xuống đất, nước mắt giàn giụa vì cổ tay bị gãy quá đau đớn. Đám thuộc hạ ở đằng sau sững người, không ai dám động đậy.

" Cút" Tiếng quát của Hoắc Vân Hàn vang cả nhà hoang

Tử Duy là thuộc hạ ưng nhất của Hoắc Vân Hàn đổi sắc mặt quát lớn: " Các người còn không mau đưa cậu ta đi"

Đám thuộc hạ còn lại loay hoay nhanh chóng dìu A Tịch đi khỏi mắt của Hoắc Vân Hàn. Hắn tức giận xoay người đạp lấy cảnh cửa nhà hoang khiến cảnh cửa rơi xuống về phía thuộc hạ nhưng cũng may là bọn họ chạy ra chỗ khác nhanh không thì đã mất mạng. Đám thuộc hạ của Hoắc Vân Hàn ôm lấy nhau nhìn hắn, lúc hắn cáu lên thật đáng sợ, ai nấy cũng phải run người.

Hoắc Vân Hàn nhảy lên xe rồi lập tức phóng đi, hắn đi trong cơn tức giận, mặc kệ đám cánh sát đang bấm còi inh ỏi đuổi ở phía sau, hắn vẫn lái xe với vận tốc tối đa là ba trăm km trên một giờ. Hoắc Vân Hà đến tìm Mộ Thần Vũ, hắn vừa ngủ dậy đang ăn mì thì lại bị Hoắc Vân Hàn kéo đi.

" Hoắc thiếu à? Có ai chọc tức cậu sao?" Mộ Thần Vũ hỏi

Hoắc Vân Hàn đạp ga nhanh hơn khiến Mộ Thần Vũ giật mình, chưa bao giờ hắn thấy Hoắc Vân Hàn đáng sợ như lúc này. Liệu có phải là liên quan đến người con gái mà hắn đang giữ không? Mộ Thần Vũ chỉ suy đoán, hắn chỉ nhìn Hoắc Vân Hàn không dám hỏi hắn vào lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hắcbang