Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiffany...Tiffany". Taeyeon vừa đi vừa lẩm bẩm tên người bạn mới. Có gì đó không ổn.

"Tên thật của cậu ta sao" Taeyeon bắt đầu tò mò.

Phòng 154

Taeyeon vừa bước vào phòng đã choáng với gương tà ác của Min-ah "Yah...dọa ma tớ hả"

Min-ah cười khẩy một cái "Hôm nay còn dám từ chối lời mời ăn trưa khiến lão nương xấu mặt...ngươi chán sống rồi."

Taeyeon làm bộ làm tịch như vừa nhớ ra một việc cực kỳ quan trọng. Cười gượng "Ôi mẹ ơi...xém tí là quên mất rồi. Tớ ra ngoài tí..."

"Đi đâu đấy" bị Min-ah nắm áo lại. Khiến Taeyeon toát mồ hôi lạnh..."Tớ biết lỗi rồi tha cho tớ"

"Mai sinh nhật lão nương. Muốn đi không."

"Thật sao." Thấy Min-ah không nhắc chuyện cũ. Sắc mặt cũng thay đổi tươi cười "Đi...đi chứ. Sinh nhật bạn cùng phòng sao có thể không đi."

"Ngày mai 5h ra quán thịt nướng sau trường...Muộn rồi đi ngủ đi"

Taeyeon ực một ngụm nước miếng, lẩm bẩm "Bà này thực không khác bà chằn."

___________________

"Tiffany!!!" Taeyeon từ xa kêu to. Vừa nghe giọng đã đoán được mặt. Tiffany chả buồn quay mặt lại.

Lại là cái khoác vai. Tiffany chán chường hất tay "người lạ" ra

"Gì nữa đây"

"Thấy tôi cậu không vui sao" Taeyeon hí hửng.

"Không."

"Thật hả"

"Phi thường thật." Tiffany giọng trầm lạnh đáp lại.

"Tớ chỉ muốn hỏi cậu tên thật là Tiffany luôn sao"

"Việc gì tôi phải nói với cậu" Tiffany bước nhanh hơn.

"Này...chậm thôi. Tớ theo không kịp". Taeyeon mếu máo, tiếp lời "Chúng ta là bạn cơ mà"

Tiffany dừng bước, quay sang Taeyeon "Ai là bạn của cậu"

Câu nói khiến Taeyeon buồn không tả nỗi, lại lên cơn tự ti. Cô không đi tiếp nữa. Lẳng lặng nhìn đối phương ngày một xa hơn, không một cái ngoảnh đầu.

Cô vào lớp. Sau khi cầu khẩn Min-ah. Taeyeon vào ngồi với cô ấy. Cô không muốn chạm mặt với Tiffany. Cô cảm nhận được rằng hẳn mình rất xấu, rất nhiều khuyết điểm nên cô ấy mới đối đãi với mình khô khốc như vậy. Hiện tại, cô muốn khóc, nhưng cô lại không làm vậy.

*Bộ mặt Taeyeon nào dấu được ai. Nó thể hiện ngay trên mặt "TÔI RẤT BUỒN"*

"Cô sao vậy" Min-ah gần như để tâm tới sắc mặt của cô, lên tiếng

"Có phải tôi xấu xí lắm không, tại sao tôi không có lấy một người bạn" Taeyeon mắt xoe tròn, bắt đầu rưng rưng

"Ngu ngốc" Min-ah cười khẩy

"Tôi ngu ngốc lắm sao" Taeyeon cúi gừ đầu

"Tôi không nói chuyện với cậu nữa. Học đi..." Min-ah nhịn cười. Một nụ cười hẳn đang khinh bỉ.

"Sao cậu lại an ũi tôi" Taeyeon ngẩng đầu

"Ây...Lão nương an ũi cô bao giờ. Đừng luyên thuyên. Tôi muốn học" Min-ah quay lên bảng. Bộ dạng không quan tâm.

Taeyeon chẳng khá hơn được tí nào ngược lại còn buồn hơn.

____________________

Min-ah ngồi giữa bàn. Cảm thấy số người hiện diện dường như đã đủ, mở lời "Mọi người...cảm ơn đã đến".Hiếm khi thấy Min-ah niềm nỡ như vậy, lại còn tươi cười không thôi. Nhưng người bạn cùng phòng của cô "Kim Taeyeon...lại còn bảo hôm nay sẽ đi. Thật là..."  vừa lẩm bẩm, đưa mắt ra ngoài liền thấy người mình đang nhắc tới!!! Haiz...chẳng biết phải nói làm sao nữa. Cứ tưởng ghé vào. Nào ngờ cứ thế mà đi thẳng. Thật là ngu ngốc mà "Các cậu ăn nhé...tớ ra đón một người."

"Thịt nướng...thịt nướng...đâu nhĩ" Taeyeon cầm gói quà be bé vừa đi vừa chăm chăm nhìn xem quán thịt nướng nằm ở đâu. Than vãn "Rõ ràng bảo là sau trường mà".

"Này...đi đâu đấy. Tìm chỗ tự tử hả. Có cần tớ toại nguyện cho không" Câu nói khiến Taeyeon dựng tóc gáy.

"Cậu ở đâu mà xuất hiện bất thình lình khiến tớ giật cả mình" Taeyeon cười cười.

"Lão nương ngay đây. Có đuôi cũng phải thấy mờ mờ lão nương đang đứng ngay quán thịt nướng...là thịt nướng đó" Min-ah vừa nói vừa đập đập cái bãng hiệu "THỊT NƯỚNG. BÒ-DÊ-LỢN. KÍNH MỜI"

"Àh. Nó kia rồi. Cứ tưởng là một nhà hàng đồ sộ chứ" Taeyeon mỉa mai.

Happy birthday to you, happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday. Happy birthday to you...

Một tràn pháo tay nồng nhiệt cất lên, ai nấy vui tươi hào hứng. Hôm nay là ngày vui của Min-ah. Cô ấy cười rất nhiều. Khác hẳn với mọi khi.

Taeyeon thì vẫn buồn. Thầm giá như  có ai đó an ũi thì tốt biết mấy, có một người bạn tri kỹ chia sẻ vui buồn thì hẳn thú vị biết bao. Xui xẻo, xui xẻo. Taeyeon gạt nước ngọt sang một bên. Cầm lấy chai rượu gạo liên tục rót vào từ ly này sang ly khác. Uống đến má đỏ như đào, uống đến choáng váng, uống đến mơ hồ, rồi bắt đầu luyên thuyên "Tại sao vậy...Ự...T-Tại sao không ai thèm chơi v-với ta vậy. Tại ~ sao vậy. Lão nương thứ gì cũng có. Sắc đẹp tài năng có đủ này. ...Ự...T....Taeyeon choáng váng, *bụp* rồi vô tình gục đầu xuống bàn một cú đau đớn.

Thực đáng thương.

"Này...dậy cho tôi. Tôi không vác cậu về nỗi đâu đấy. Đừng trả thù tôi bằng cách này. Dậy mau". Mặc cho Min-ah ra sức kêu gào. Vẫn không có biến chuyển.

Hiện tại là 10h30 tối. Giờ này kí túc xá cũng đã đóng cửa. Tuốt ngoài trường mới có taxi. Vác cái tên ngốc này, sớm muộn gì cũng bị kiệt sức mà chết.

"Dì...lấy cho cháu một phần đem về."

"Được...cháu đợi chút"

Min-ah nhìn một hồi mới nhận ra là cái người hôm nọ Taeyeon bỏ theo mà từ chối cô ăn trưa. Tiến lại "Này cậu"

"Hm?" Tiffany quay sang.

"Cậu có quen biết cậu kia không" Min-ah chỉ chỉ về phía Taeyeon đang nằm gục đầu trên bàn.

"Không" Tiffany quay sang dì bán thịt.

Min-ah bối rối, còn tưởng là mình nhìn lầm.

"Mà chi vậy" Tiffany vẫn mặt quay sang hướng kia điềm tĩnh trả lời.

"Cậu ấy uống say. Tôi lại không có xe. Nếu cậu biết cậu ấy. Nhờ cậu giúp tôi đưa cậu ấy vào khách sạn nghỉ một đêm. Thân tôi giờ đã bủn rủn, vác thêm cậu ấy đi đoạn xa như vậy..."

"Cậu đi trước đi." Tiffany quay sang, vẻ chấp thuận.

Mối tình của họ. Bắt đầu từ đây. Một tình yêu căn bản đều như những tình yêu khác. Không có sự khác biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net