Chap 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một con người tuấn tú với mái tóc đen óng đi đến bên cậu, con người ấy cúi xuống và ghé vào tai cậu: Chúng ta lại gặp lại nhau rồi! Mặc Thanh giật mình, nhìn cậu ta. Chính là hắn, tên ác ma ấy! Duy Thần mỉm cười đầy mãn nguyện... Mặc Thanh bất giác quay đầu đi để tránh ánh mắt đầy sự xảo quyệt ấy của Duy Thần. Thỉnh thoảng cậu lại nhìn hắn, cậu không hiểu tại sao cậu lại nhìn hắn. Trong mắt cậu hắn có vẻ có chút tương tư. Hắn đứng bên cậu, nhìn ra phía cửa sổ, nhìn vào những cảnh vật đang dần biến mất ở phía bên ngoài. Cậu nhìn hắn, nhìn hắn với một vẻ ngưỡng mộ nhan sắc của hắn... Tại sao lại có một kẻ đẹp đến vậy? Cậu dường như bị cuốn vào vẻ đẹp của hắn: khuôn mặt đẹp, đôi mắt to tròn, lông mi dài, đôi môi trái tim cuốn hút, thân hình đẹp, săn chắc miễn chê. Hắn phát hiện cậu đang nhìn hắn, hắn mỉm cười nói nhỏ: Chắc em vẫn nhớ cái body này của tôi đêm hôm đó nhỉ, thỏ con! Cái gì?! Cậu hét lên. Ai cho anh gọi tôi là thỏ con!!!! Cậu la lên... Mọi người trong xe buýt bắt đầu nhìn cậu. Hắn lại tiếp tục nói nhỏ: Đừng hét lên thế, em làm mọi người chú ý đấy, thỏ con của anh! Mặc Thanh bắt đầu cảm thấy xấu hổ liền quay mặt đi, mặt cậu ấy bắt đầu đỏ ửng. Duy Thần nghĩ trong lòng: Thật là đáng yêu!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đam
Ẩn QC