(3). Lời Hứa Bên Cối Đá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bị đánh thức bởi tiếng chị Quyên với chị Hồng réo hớt ha hớt hải cái xuồng bán rau củ, thịt cá và hầm bà lằng các thứ như cái chợ mini trên sông. Ở quê tôi có một cái chợ nhỏ tên Nhàn Dân nằm tuốt ngoài Quốc lộ 1A nên lâu lâu mới đi một lần, cho những dịp quan trọng. Và cái hình thức buôn bán di động này trở nên phổ biến, muốn mua gì cũng có, món nào khó thì dặn hôm trước hôm sau người ta đem vô. Thiệt tình hai cái bà chị họ mất nết dễ sợ, bà ngoại sai ra ngồi đón xuồng mua đồ ăn rồi mà ngồi lọ mọ lượm trái đước rụng chơi đồ hàng để người ta chạy "huốt" luôn. May là nghe được tiếng la thất thanh của bả mà người ta quay ngược lại.
Tôi bò rón rén sợ thằng cu Nhân nó thức, định ra xin ngoại mua cho cái bánh tiêu, quay qua thấy anh Tân ngủ khò khò. Nhìn kĩ mặt, tôi thấy nổi bật hàng lông mày rậm, đen lại có xoáy ngựa, nhìn như mấy ông quan ác trong cải lương ngoại tôi hay coi. Tự dưng tôi ghét cái mặt này ghê, rồi lớn lên cũng hà hiếp người nghèo, tham tiền của rồi đi hại người khác chớ tốt lành gì đâu. Nghĩ vậy bất giác tôi tát cái bốp vô mặt anh Tân, anh lồm cồm bò dậy ngơ ngác hông hiểu chuyện gì, tay rờ má, hỏi tôi:

- Ủa sao vậy Tiến?

Tôi giật mình vì không nghĩ cái tát làm anh hết hồn như vậy, đưa một tay lên ra hiệu "suỵt" và chỉ thằng Nhân, tôi trả lời nhỏ xíu:

- Tui thấy muỗi cắn, tui đập giùm, khỏi cảm ơn! Ai thức sau vắt mùng, xếp mền gối.

Xuồng rau cải của Dì Đan bán, cái bà vui vẻ, dễ thương với tất cả mọi người trừ tôi ra, cũng chẳng hiểu vì sao như vậy. Mặc kệ, tôi cũng có ưa gì bả đâu, đàn bà gì mà hở chút là nói xấu ba tôi với mẹ, đã vậy còn đẹp dữ thần, đẹp hơn nhiều người lắm luôn, chỉ xấu hơn mẹ tôi thôi. Đó là dì Đan tự nhận chớ hông phải tôi tâng bốc mẹ. Chạy ù ra câu cổ bà ngoại, thấy bà đang chỉ hết món này tới món kia, nguyên liệu làm bánh xèo cho tụi tôi. Trời ơi, bà ngoại làm thì ngon số một, bánh xèo củ hủ dừa chấm với nước mắm chua ngọt, mới hôm qua tôi nói: "Con thèm ăn bánh xèo quá à, mẹ con cũng mê nữa". Bà ngoại cười cười, mắng tụi tôi ăn như rồng cuộn của nã đâu mà nuôi nổi, có cá kho ăn là mừng rồi, ở đó đòi hỏi. Vậy mà tối trước khi ngủ, bà xúc mấy lon gạo đem ngâm rồi mà tôi có hay. Tôi câu cổ chặt ngoại, hào hứng:

- Ngoại làm bánh xèo ngon số dách, con ăn không bao giờ ngán, con thương ngoại quá, bà Tiên của con - tôi hun ngoại quá trời quá đất, quên luôn cái bánh tiêu - bà Tiên ơi con thơm cho bà Tiên hết mệt, thiệt khỏe để bà tiên sống đời với tụi con nha.

Dì Đan nảy giờ lúi cúi lấy đồ bán, nghe tôi xổ một tràng thì chịu hông nổi, cười há há:

- Mợ Mười ơi, cái miệng nó dẻo nhẹo y thằng cha nó, nữa nó cũng mê gái bỏ mợ Mười à!

Cái dì thiệt là kỳ cục, người ta đã hông thích rồi mà còn chọc ghẹo. Tôi quay qua nói với dì Đan:

- Con mong bà ngoại khỏe thiệt chớ bộ, bà ngoại con còn sống mới mua đồ ủng hộ dì được đó.

Bà ngoại cười giòn, kéo tay tôi ra ôm ngược lại vào lòng:

- Tội nghiệp nó Đan ơi, có ai dạy bảo đâu mà nói chuyện như người lớn vậy á, cha mẹ bận lu bu, tối ngày đeo bà ngoại. Nữa hông cho lấy vợ luôn, ở nuôi bà ngoại.

Tôi giãy nãy, vuột ra khỏi tay bà ngoại:

- Con không lấy vợ rồi ai đẻ ra thằng cu tí để chơi với ngoại, con mà ế vợ là tại ngoại nói xui đó.

Dì Đan nhìn tôi, tự nhiên chọc ghẹo tiếp:

- Mày hông có ế đâu mà lo, tao coi bộ tướng tá mày giống y cha thằng cha, nữa chắc có chục con vợ - rồi dì cúi xuống cân cục thịt - rồi lại làm khổ phụ nữ người ta.

Bà ngoại tôi đánh trống lảng, móc tiền trả:

- Thôi Đan, nó còn nhỏ, bây tính tiền cho tao lẹ lên.

Tôi im ru, tự dưng bực bội quá, dì Đan lại nói xấu ba tôi, bởi tôi ghét dì là phải! Hừmmmm.

Mua bán xong, dì đẩy mũi xuồng ra, giựt cái máy chạy lịt xịt tiếp vào trong xóm trong bán. Tôi khệ nệ xách đồ tiếp bà ngoại, nhiều ơi là nhiều, muốn rụng hai tay, đã vậy từ mé sông vô nhà ngoại thiệt xa, miệng giận lẫy bà ngoại:

- Con nói ngoại rồi, dì Đan bả bán mắc muốn chết, mà đồ cũ nữa ngoại hông chịu nghe con, ăn vô bịnh ỉa chảy luôn.

Tôi ca kệ với bà ngoại để cho dì Đan bả mất mối, ai ngờ bà ngoại cú đầu tôi cái "cốc", đau muốn xỉu, nói:

- Mày nói tào lao, nó nghe nó cạo đầu mày, con đó dữ lắm đó, bởi vậy cha mày mới hông chịu cưới, quay qua cưới mẹ mày á.

À há, thì ra dì Đan ghét tôi là do bị quê độ vụ của ông già tía, phải rồi, tôi giống cha y như đúc mà. Mà ngộ nha, dì Đan lại rất thân với mẹ tôi, tôi hông hiểu sao kì cục vậy, đáng lẽ người giành hạnh phúc của mình thì phải căm thù, ghét cay đắng chứ.

Tôi hỏi bà ngoại, tay gồng lên xách mấy túi đồ:

- Ủa kì vậy ngoại, vậy sao dì Đan thân với mẹ con quá vậy, đi bán về hay ghé nhà con nói chuyện với mẹ suốt.

- Chớ tụi nó là bạn học hồi nhỏ xíu, cỡ mày bây giờ sao nghỉ chơi được - bà ngoại đi chậm tấp vô cái giồng rau, cúi xuống đào mấy củ nghệ.

- Vậy giờ dì Đan còn thương cha con hông ngoại, rồi cha con có thương lại dì Đan hông? - tôi bỏ mớ đồ, ngồi xuống bới đất tiếp.

- Mày nhiều chuyện quá à, chuyện của người lớn kệ họ đi - bà ngoại nhìn ánh mắt khẩn khoản, tò mò muốn biết của tôi - ờ thì chuyện xưa rồi, thương gì nữa, con Đan cũng có chồng rồi. Nó thương mẹ mày vì thấy mẹ mày làm dâu khổ cực, ba mày thì tối ngày mê chơi, bỏ công việc mẹ mày quán xuyến. Bởi vậy nó ghét 2 cha con mày là vậy đó!

Tôi buồn tiu nghỉu, tay nắm mấy lá gừng vò vò:

- Tự nhiên ghét lây qua con, làm mỗi lần con muốn rủ thằng Nghị con dì đi chơi cũng sợ.

Bà ngoại cười hớn hở, an ủi tôi là tại dì Đan tính tình thẳng thắn, cục mịch nên vậy chớ không ghét bỏ gì tôi đâu. Và sao bao câu chuyện bí mật chỉ tôi và bà ngoại biết, bà lại dặn tôi: " Đừng nói với mẹ con là bà ngoại kể nghe, nó cự ngoại á".

Tôi cười hô hố, nghĩ cũng lạ, ngoại là người lớn mà sợ mẹ tôi giận, hay nói với mẹ tôi: "Má kể với con thôi chứ mấy đứa kia nó nhiều chuyện lắm". Tôi biết ngoại thương mẹ tôi nhất chứ không phải sợ đâu.

Tôi lẽo đẽo theo sau bà ngoại vào nhà, muốn rụng 2 cánh tay thì thấy anh Tân đang ngồi ngơ ngẩn chổ sàn nước, mắt nhìn lom lom xuống đìa rau muống. Thằng cha này ngộ đời ghê, tính tình vậy á, vui buồn gì cũng im im, giờ ra đó ngồi như ông Từ giữ đình, thả hồn về tới cõi ta bà nào đâu. Tôi múc gáo nước dội vô mặt cho mát, e hèm tằng hắng cho hắn quay lại. Vẫn im lặng! Tôi lượm trái dừa nhỏ rụng, chọi cái tủm xuống đìa hắn mới quay mặt sang nhìn tôi, bần thần.

- Ủa làm gì ngồi tư lự như thất tình vậy? - Tự nhiên tôi hỏi câu trớt quớt, mẹ tôi mà nghe chắc chửi tôi chết, con nít con nôi bày đặt tình yêu.

- Chừng nào về Tiến?

- Chút mẹ ra đón tui mới về, về cho người ta vừa lòng, ở đây tui buồn quá à.

Tân nhìn tôi, mắt thật đẹp, thật buồn, hàng lông mày xô lại rồi dãn ra, thật nhiều cảm xúc.

- Người ta nào? Chứ Tân thì hông có vừa lòng tí nào hết! Em về chắc Tân nhớ chịu hông nổi!

Tôi phì cười, nghe như chuyện tình ướt át, lâm li bi đát trong Lan Và Điệp mà ngoại tôi coi. Tôi kề lại nói nhỏ:

- Mắc gì anh buồn, bộ thương tui hả gì mà tui về rồi nhớ, rồi buồn.

- Ờ, hông thương sao được, mình là anh em mà, phải thương nhau chứ!

Ôi trời ơi, ông anh của tôi. Ta nói sao mà nai tơ, hông biết gì về chuyện tình yêu. Tôi đang diễn như cảnh hai người yêu nhau chuẩn bị chia tay sướt mướt, thì hắn chen vô một câu nghe trớt quớt. Tôi nhìn anh Tân thật nham hiểm:

- Ý tui nói là anh yêu tui hả gì?

Tân ngơ ngác, mở to đôi mắt đen lúc nào cũng long lanh nước nhìn tôi:

- Bị điên hả, tụi mình là con trai á, anh em họ nữa ai mà yêu nhau như vậy!

Tôi cười ha hả, thấy mặt nghiêm túc của anh Tân mà không chịu được. Tôi giải thích là tôi nói đùa, chớ ai mà thèm yêu cái ông vừa trầm tính, vừa hiền queo về chắc nói chuyện một mình.

Tân vỡ lẽ ra, cũng cười rồi rượt tôi chạy vào nhà, đem mớ gạo ngâm hôm qua nhà Bà Ba mượn cối xay, nhà ngoại tôi không có. Bà Ba là chị ruột của ông ngoại tôi, góa bụa, con cái đi làm xa, chỉ ở nhà chung với cháu nội là chị Hương, lớn hơn tôi 2 tuổi.  Nhờ theo mẹ cực khổ nên tôi giỏi lắm, biết làm đủ thứ việc nhà, nên xay bột bằng cái cối đá của bà Ba là chuyện dễ như ăn cháo. Tụi tôi kéo qua nhà thì chỉ có mình bà Ba ở nhà, bà đang nằm ngủ trưa trên võng. Tôi lén vòng ra sau, ra hiệu cho anh Tân nép ở cửa. Dù không biết tôi định làm gì nhưng cũng nghe lời, đứng ôm thúng gạo nín thinh chổ vách.
Tôi cầm cái thau nhôm của bà ba, bỏ xuống đất cái "Boonggggggg".

- Đ* mẹ cái l*n ai rớt bể tùm lum tè le, bớ làng nước ơi!

Tôi chui cái rẹt xuống sàn nhà, bà Ba thì ngơ ngác, dáo dác nhìn xung quanh rồi thở khì khì. Bà Ba bị liệu, nghe tiếng gì lớn giật mình là la làng vang động trời đất. Chỉ có mình tôi dám chọc, mà lén chứ ngoại tôi mà biết thì chắc tôi lên trời ở. Đợi bà nằm xuống ngủ thiếp đi thì lồm cồm bò ra, lại gần đầu võng ôm bà Ba hun cái chóc.

- Đ* mẹ trời ơi ai đ* tui bể cái l* n rồiiiiiiiiii.

Tôi ngã ngang ôm bụng cười, anh Tân nảy giờ núp cũng chạy vào chào bà Ba. Tôi cười nói không thành tiếng:

- Ha ha ha, bà Ba kì quá à.... con cháu hun mà bà Ba nói ai ụ... - tôi nói trại đi chứ nói nguyên từ chắc mẹ tôi đánh tét đít, mẹ tôi khó lắm.

Bà Ba đập tay vô đít tôi cái chát, mắng yêu:

- Má mày thằng quỷ, thấy bà mệt vậy mà còn cười, qua đây chi đây? Bà ngoại khỏe hông?

- Dạ ngoại con khỏe, con qua xay bột ké, bà Ba cho con mượn cối nha.

Bà Ba chỉ chổ, tôi chạy lại tháo vát, nhanh nhẹn như người lành nghề, nhanh chóng bỏ gạo với nghệ vô xay. Anh Tân ngồi kế bên, tay cầm muỗng múc gạo đổ vô, chăm chú, theo dõi tôi làm, lâu lâu lại cười vì mấy câu chuyện của tôi và bà Ba.

- Con kể bà Ba nghe, bà ngoại con không cho con lấy vợ, nói bắt con ở giá để nuôi ngoại, bà Ba coi tức hông? - Tôi kể mà tay vẫn thoăn thoắt xay cối.

- Há há, tại bà ngoại thương nên nói vậy chớ ai lại muốn cháu mình ế vợ, với lại tại bây giỏi quá nên chọc ghẹo mà.

Bà Ba ngồi vấn lại cái tóc bới, gài bằng chiếc đũa chứ không phải trâm, miệng bà móm mém nhìn thật hiền hậu. Sao mấy người hiền họ thường khổ, bà Ba, bà ngoại rồi mẹ tôi, ai cũng cực khổ hết. Bởi vậy, tôi sẽ ác, sẽ dữ để được sống dai. Nói đến ác, tôi sực nhớ đến anh Tân, người mà ngồi như cục đất đang lắng tai nghe. Cái mặt ác đó ngờ nghệch ra, chút lại nhoẻn cười.

- Mà bây có ghệ chưa mà đòi có vợ, bây lớn đó hông lo học lo yêu đương đi nghe.
Tôi đánh trống lãng, thú thật tôi còn không biết làm sao để gọi là yêu đương, cưới hỏi.

- Bà Ba biết anh Tân hông, con dì Hai Hạnh của con á, ảnh ít về chơi.

Bà Ba nhìn Tân, rồi lấy cái áo đang may nửa chừng, cười:

- Ôi con đàn cháu đống, nói thì nhớ chứ giờ bà Ba gặp giữa đường đâu có nhìn ra ai. Có mấy đứa miệng mồm lanh lẹ như mày, gặp bà chào hỏi thì bà con nhớ.

Tôi cười khì khì, khều anh Tân kêu lại xỏ chỉ giùm bà Ba. Hắn lờ quờ đi lại, cũng được việc lắm, xỏ cái một dễ ợt. Bà Ba kể hồi có bầu anh Tân, dì Hạnh về chơi qua thăm bà Ba, thèm me quá ra bẻ ăn bị ong ong chích sưng hiếp mắt. Tụi tôi cười nắc nẻ, nói thế nào về cũng chọc ghẹo dì Hạnh.

Xay gần được phân nữa gạo thì bà ba ra sau vườn, bẻ ít xoài gửi cho nhà ngoại tôi, bỏ lại hai đứa nhỏ ngồi xay rột rột.
Anh Tân vẫn vậy, im thinh thít làm tôi buồn muốn chết, chịu hông nổi tôi lên tiếng:

- Anh hông có gì nói với tui hết hả? Chiều tui đi về rồi đó.

Tân ngước lên nhìn tôi, mặt buồn so:
- Sao em muốn cưới vợ dữ vậy?

Tôi bất ngờ, tự nhiên hỏi tôi một câu hông liên quan gì hết:

- Ủa gì vậy ông? Thằng con trai nào mà hông muốn có vợ, sinh con cái.

- Nhưng mà có vợ rồi, sẽ không được tự do, không được làm điều mình thích.

- Ai nói với anh vậy? - Tôi hỏi.

- Chú Út của Tân hay than vậy á! Chú nói rước con vợ về rồi gặp anh em bạn bè khó hơn lên trời. Em vó vợ rồi, hông thoải mái thì làm sao anh em mình có thể vui chơi được.

Tôi cười, tự nhiên nay anh Tân hiền lành của tôi nghiêm túc quá. Thì ra hắn hay nghĩ mấy chuyện xa xôi như vậy, bảo sao lâu lâu thấy hay ngồi thả hồn theo mây.

- Ủa làm gì hông được, bộ lén lút làm chuyện mờ ám hay sao mà sợ vợ.

Tân im lặng, chốc lát lại nói:

- Nữa em có vợ rồi, em có giống chú Út của Tân hông?

Tôi cười thiệt lớn, để xóa đi cái không khí căng thẳng này:

- Hông, dễ gì. Tui có vợ là phải để nó sợ tui, không có kiểu đó được. Léo nhéo nhiều chuyện, tui đánh chết.

Tân nhìn tôi bằng ánh mắt ngỡ ngàng pha lẫn chút ngưỡng mộ.

- Ghê vậy, thiệt hen, vậy Tân an tâm rồi, Tân sợ em có vợ rồi cái mấy anh em không liên hệ với nhau nhiều.

- Trời ơi ông ơi, còn lâu lắm mới có chứ làm như ngày mai tôi đi lấy vợ vậy á... mới có 12 tuổi à. Ủa 12 tuổi?

Tôi giật mình, tụi tôi mới có 12 tuổi mà dám ngồi bàn tán mấy chuyện của người lớn. Chết rồi! Tôi nhìn dáo dác xung quanh xem có ai nghe thấy không. Phù! An toàn. Chỉ có mấy con chim chìa vôi nhảy chuyền cành trên cây mận hồng đào, chốc chốc hót lên vài tiếng. Mẹ tôi mà nghe tôi nói mấy chuyện bậy bạ người lớn chắc cho tôi trận đòn tôi te tua. Tôi nhìn anh Tân như năn nỉ:

- Anh đừng có kể với ai nha! Mẹ tui mà nghe được là chết tui đó. Bí mật nhen!

Anh Tân nhìn như vui hơn, mặt rạng rỡ:

- Tân sẽ giữ kín với điều kiện ở lại chơi với Tân nữa đi, đừng có về.

Tôi nhìn anh Tân cáu kỉnh, tự nhiên gài hàng tôi để tôi ở lại.

- Ủa dô diên, chuyện này là do anh bày ra trước mà, mắc gì bắt tui chịu.

- Vậy chuyện chọc ghẹo bà Ba, ai bày ra -Tân cười hí hửng, ít khi nào thấy hắn cười vậy.

Tôi á khẩu, ngậm cà na luôn. Thiệt hông biết nói gì cho ra hồn. Tân nói như chốt kèo, dứt khoác:

- Thôi vậy đi nha, bí mật và bí mật - hắn đưa ngón tay út ra.

Tôi im ru, buồn hiu nghoéo tay lại, như một lời hứa.

Tôi với a Tân è ạch bưng thau bột vàng ươm màu nghệ về, thì thấy chiếc xuồng quen thuộc đậu dưới bãi. Để thau bột trên bộ ngựa, tôi chạy cái vèo ra ngoài hàng lãng ven đìa rau muống, thấy mẹ tôi đang lội hái rau. Đìa sâu lắm nên nước ngập ngang ngực mẹ tôi, tay mẹ thoăn thoắt bẻ cọng này, ngắt cọng kia, miệng huyên thuyên nói chuyện với bà ngoại trên bờ.

- Mẹ.... mẹ ơi....

Tôi réo thiệt lớn rồi bay ra, phóng xuống nước cái đùng, lội lủm bủm như con chó con lại gần mẹ. Tôi câu cứng ngắc mẹ tôi, hun vô mặt mẹ, mặc cho nước văng tung tóe lên tóc.

- Trời ơi cái ông con này, con nhớ mẹ dữ lắm hả?

- Dạ, con nhớ mẹ quá trời! - tự nhiên cái chạnh lòng, tôi muốn khóc.

- Kỳ cục hông, về chơi với ngoại mà nhớ mẹ, vậy mai mốt hông có than với mẹ là nhớ ngoại, muốn ra ở với ngoại nha.

- Con nhớ mẹ mà con cũng thương ngoại nữa, sao mẹ với ngoại hông ở chung, để con khỏi phải chọn.

- Mẹ ở với ngoại rồi bà nội con ai lo , thôi đi ra cho mẹ hái rau nhanh còn vô ăn bánh xèo của bà ngoại.

Mẹ tôi để tôi lên hai tay, cười hỏi: " Ú ta ú ta, cá sấu sẵn sàng chưa?". Tôi đáp lớn: "Săn sàngggggggg".

- Một, hai, ba... cá sấu lên bờ.... - mẹ tôi đẩy tôi trượt trên nước, tôi quạt hai cánh tay đùng đùng. Bà ngoại trên bờ coi trò chơi của mẹ con tôi mà cười, đôn hậu và hiền lành.

Món bánh xèo thơm nức mũi bà ngoại chiêu đãi anh em tôi là một đại tiệc, đúng như bà nói, chúng tôi ăn thật nhiều, ngon lành khiến bà cũng vui lây. Người ta nói, khi nấu ăn cho ai đó, mà họ ăn nhiệt tình thì người nấu sẽ vui lắm. Chắc bà tôi cũng vậy.
Anh em chúng tôi ăn uống no say thì cả đám kéo nhau qua nhà ông Sáu coi hoạt họa. Mẹ tôi chuẩn bị về nhà, tôi cũng ngơ ngác, đứng dựa vô cột nhà đăm chiêu. Tôi không biết nên về hay ở, ở thì nhớ mẹ với lại chán anh Hai, mà về thì thương ngoại, tội thằng Nhân. À còn lời hứa với anh Tân, tôi mà về liệu ảnh có méc với ngoại hông?

Mẹ tôi thu dọn xong hết rồi lại hỏi tôi:

- Ủa con gom quần áo chưa? Nhanh lên mẹ về nấu cơm cho nội ăn.

Tôi đứng di di bàn chân xuống nền đất, mắt nhìn mẹ như van nài:

- Mẹ ngủ với con một đêm được hông? Ở nhà ngoại nè, con ôm mẹ ngủ cho đã.

Mẹ tôi cười, véo cái má tôi:

- Ông con ơi, mẹ ở lại ai nấu cơm cho bà nội ăn, cha đi chơi chưa về nữa. Thôi gom đồ lẹ rồi về nè con.

Tôi buồn hiu, lủi thủi đi về buồng gom quần áo. Tự nhiên tôi nghe tiếng khóc thút thít dưới gầm giường, cuối xuống thấy thằng cu Nhân ngồi mắt mũi tèm lem. Tôi lôi nó ra, ẵm trên tay hỏi:

- Rồi mắc gì mày chui xuống đây khóc? - Tôi lấy tay chùi nước mắt, mũi nó.

- Anh Tiến về em buồn quá à, ai chơi với em - nó mếu máo.

Tự nhiên tôi thấy mình vô duyên, thằng nhỏ thương mình vậy mà lại hỏi nó một cách khó chịu. Tôi ôm nó, xoa xoa vô lưng:

- Nín đi, a bị đau bụng, phải về nhà. Nhân ở lại chơi với mấy anh chị cũng được mà.

- Em hông chịu, em chơi với anh à.

Nó khóc lớn hơn, tôi bụm miệng nó lại, nó ư e trong họng. Tôi nạt: "Im, khóc anh hông ở lại đó". Nó nín thiệt. Nó nhìn tôi qua ngấn nước mắt:

- Em không có khóc một mình đâu, anh Tân ngồi ngoài gốc dừa buồn hiu ngoải kìa... anh Tân nói là anh thất hứa.

Tôi giật mình, cái ông anh họ của tôi sao cái gì cũng kể với thằng "con" của tôi vậy trời. Nảy giờ thấy mất tiêu tưởng đâu đi chung với đám kia, ai mà ngờ là trốn ra gốc dừa nào mà khóc. Tôi thấy ghét, đã bảo là bí mật rồi  mà lại đi nói ra, dù đó chỉ là đứa con nít tôi vẫn không thích. Tôi vỗ về thằng Nhân, hứa với nó là không về nữa rồi dụ nó đi ra ngoài.

- Mẹ ơi, mai mốt con về, mẹ về trước đi.

Mẹ tôi đang ngồi nói chuyện với ông bà ngoại, vừa ôm tôi. Thằng Nhân chạy lại sà vào lòng bà nội.

- Thiệt hông? Lâu lắm mẹ mới ra nữa nha! Hông về buồn cũng phải chịu đó.
Thằng Nhân trượt tới trượt lui trong lòng bà, nói đớt đát:

- Để anh Tiến lại với con đi cô tư, ảnh chăm con thay bà nội.

Mẹ tôi cười rồi ôm hun tôi mấy cái nữa, lúi cúi xách đồ xuống xuồng, tôi chạy theo tháo dây xuồng rồi đẩy mũi ra cho mẹ. Tự nhiên tôi muốn khóc quá, thấy thương mẹ. Chắc mẹ cũng nhớ tôi lắm, về nhà ngoại chơi tháng mấy rồi. Tôi chạy trên bờ kinh, đuổi theo chiếc xuồng của mẹ đến khi chỉ còn nghe tiếng máy. Lủi thủi quay lại, không về nhà mà tấp vô nhà ông Sáu coi hoạt họa cho vơi bớt nỗi buồn.

Tụi tôi chơi tới tối mịt mới về, ông bà ngoại tôi đã vô mùng, không quên giăng sẵn mùng cho đám cháu lì lợm. Cả đám tản ra, chị Quyên, chị Hồng, chị Ngân một mùng, anh Hai tôi vs thằng Đức một mùng, còn tôi với thằng cu Nhân và... Trời đất, nhắc thằng Nhân tôi chợt nhớ, hông biết nó ngủ với ai rồi. "Con" tôi mà tôi bỏ đi chơi quên mất, thiệt là tệ mà. Tôi chạy vào buồng ngoại, thấy nó ngủ ngon lành. Cái thằng thiệt xạo ke, miệng nói chỉ ngủ với anh Tiến, hông có anh Tiến con ngủ hông được. Đã rồi giờ cũng ngủ khò khò với bà nội. Đồ con nít!

Tôi đi đánh răng, rửa tay chân rồi đái mót. Từ đó là của mẹ tôi hay dặn hồi nhỏ, trước khi ngủ đi đái mót để tối không đái dầm ướt chiếu. À há vậy đêm nay ngủ ngon, khỏe re tha hồ quậy khỏi sợ thằng Nhân thức giấc. Ủa kìa? Ai nằm trong mùng mình vậy? Tôi thầm nghĩ rồi lại gần, tự nhiên mắc cười, anh Tân chớ ai. Từ chiều tới giờ thấy ghét quá tự nhiên quên mất hắn. Tôi chui vô nhẹ nhàng không để hắn thức giấc, nằm nép sát vào vách nên kia quay mặt vào nhau. Dưới ánh đèn dầu mập mơ, tôi nhìn thấy mắt anh hơi sưng, hàng lông mày co lại như đang cáu. Tự nhiên tôi thấy có lỗi quá, không nói với anh tiếng nào mà lại đi chơi luôn. Tôi kê mặt lại gần, chu miệng thổi nhẹ vô mắt, nghĩ làm vậy để mắt bớt sưng. Nghe ngột hay sao mà anh mở mắt, giật mình anh la lớn lên:

- Kìaaa!

Tôi đưa tay bụm miệng anh lại, hên là mọi người ngủ say, không ai thức giấc. Anh ư e cái gì trong miệng, tôi buông ra.

- Tân tưởng em về rồi, sao ở lại?

- Tui ở lại anh hông vui hả gì mà hỏi vậy?

- Đâu có, vui quá chớ, mà tại bất ngờ - Tân cười thật tươi.

- Mắc gì tui về anh khóc, con trai gì mít ướ,t vậy?

- Hông biết, tự nhiên thấy buồn vậy à.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net