(6). Mùa hè kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là lần cuối cùng tôi được gặp cậu hai Phương, người cậu vui vẻ, dễ mến, đã ghi lại hình ảnh của tụi tôi vào chiều hôm qua. Sau khi chụp ảnh xong, cậu hai đi lững thững về nhà, tay ôm khư khư cái máy anh trước ngực. Nhưng chắc do uống nhiều rượu quá mà cậu thấm mệt, nằm nghỉ chổ đám cỏ ven đường rồi ngủ lại đó mãi mãi.

- Phương ơi, sao mày bỏ dòng họ mà ra đi huhuhu...

Tiếng la sợ hãi của dì năm Thắm làm tôi bật dậy như lò xo. Ngồi ngơ ngác một lúc, định hình lại mọi thứ, tôi mới bàng hoàng chạy ra tới bãi cỏ xéo nhà bà Ba, chết lặng khi thấy bà con bu xung quanh khiêng cậu hai về. Trời ơi, sao ông không bắt những người ác, độc mồm độc miệng đi cho nhân sinh đỡ khổ mà lại chọn cậu hai. Trước mắt tôi lờ mờ hình ảnh bà Ba, ông bà ngoại tôi, dì năm Thắm, sáu Tươi nước mắt sụt sùi, hết than trời rồi trách đất. Cậu Đăng, cậu Hải khiêng cậu Phương về bằng cái võng nằm ngủ trưa hằng ngày của bà Ba. Tôi nghe như ai đó bóp thật chặt tim tôi khiến nó không còn một miếng máu nào để đi nuôi não, tai tôi ù ù, Tân đứng bên cạnh, im lặng không nói một lời, mặt anh tối sầm, ánh mắt chảy dài nước mắt. Vịn tay vào cây tràm ven bờ, hai chân tôi tê liệt không bước nổi, rồi bỗng dưng mắt tôi tôi sầm, tôi quỵ xuống ngất xỉu, bỏ tại tiếng hốt hoảng của Tân: "Tiến... em sao vậy?".

Trong màn đen huyền ảo, tôi thấy cậu hai Phương đang tươi cười cầm cái máy chụp hình bấm tách tách, miệng thì liên tục chọc ghẹo để tụi tôi cười tít mắt. Bỗng cậu hai nghe ai gọi từ xa, quay sang nói với tôi cậu phải đi rồi, đi xa lắm nên tôi phải ở lại nghe lời ngoại, học giỏi không được quậy phá. Tôi nắm tay cậu, nằng nặc không cho đi, kêu cậu đi rồi ông Út ở với ai, rồi tôi nữa, ai chơi với tôi. Cậu hai mỉm cười không trả lời, gỡ tay tôi ra, rồi đi thật nhanh, lướt như gió về phía nghĩa địa của dòng họ.

- Cậu hai ơi, đừng có bỏ con mà! Cậu haiiiiii...

Tôi la thất thanh, mở mắt nhìn dáo dác xung quanh khiến mẹ tôi tỉnh giấc. Nhìn một lượt nhận ra mình đã nằm sốt mê man một ngày trời, giờ đang là buổi tối trời cũng mưa lâm râm. Mẹ tôi ngủ cạnh, tôi vòng tay ôm mẹ thật chặt như sợ chốc nữa, mẹ tôi cũng biến mất. Tôi hỏi:

- Mẹ ơi cậu hai chết thiệt rôi hả mẹ?

Tôi khóc thật nhiều, nước mắt ướt một bệt trên áo của mẹ, khi nghe mẹ nói là phải. Mẹ đưa tay rờ lên trán tôi, vẫn còn sốt.  Tiếng trống đám ma đánh từ nhà ông Út vẳng lại nghe rất rõ khiến tôi giật mình, ôm chặt mẹ hơn. Mẹ tôi rưng rưng nước mắt, an ủi:

- Thôi con đừng buồn nhiều, bệnh là mẹ rối lắm, số phần của cậu hai ngắn ngủi, giờ con niệm Phật để cậu hai được thanh thản ra đi.

Bà ngoại nghe tôi với mẹ nói chuyện thì vén màn vải đi vào, tay bưng tô cháo thịt, lại ngồi bên giường:

- Con ăn cháo hen, cháo ngoại mới nấu ngon lắm, con ăn một miếng đi.

Ngoại vừa thổi vừa đút tôi thì mẹ lấy tô cháo: "Má để con đút cho" rồi thổi cho nguội đút tôi. Cổ họng tôi đắng quá, người tôi nóng hầm hập nên chỉ ăn mấy muỗng là tôi quay chổ khác.

- Con ăn hông nổi, mẹ ăn tiếp con đi.

Mẹ tôi chồm tới, để tô cháo lên cái ghế con, quay sang đập bép bép mấy con muỗi chui vào mùng.

- Tội nghiệp, cái thằng thiệt hiền vậy mà vắn số quá - Bà ngoại chép miệng, tay nhét mép mùng xuống chiếu, tránh muỗi bay vào.

- Nhìn thấy thằng Hiện con nó khóc mà con đứt ruột á má, nhỏ xíu mà mồ côi cha rồi.

Tôi nằm nghe bà ngoại với mẹ tâm sự, lòng oặn lên, tim tôi như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Tôi tự trách mình sao thật ngu ngốc, cậu hai từ chối thì mặc kệ, cứ đưa về tới nơi tới chốn cho an toàn là được rồi. Tôi ôm ngực đau nhói, mẹ hốt hoảng rờ ngực tôi hỏi: "Con sao vậy, chắc mai mốt mẹ dẫn con đi khám bệnh, sợ con di truyền bệnh tim của ngoại với mẹ quá".

- Sao rồi cục vàng của tôi, hết bệnh chưa?

Tiếng dì hai Hạnh vang vọng ở ngoài nhà trước dần dần đi vào. Không riêng dì hai mà cả dòng họ tôi tề tụ đông đủ về để đi đám cậu hai. Nhà ngoại tôi thì dì Hạnh, dì Phúc, mẹ tôi, cậu Nhã, cậu Thanh về, chắc do còn bên đám nên không thấy ai, chỉ có cậu út Bình là ở xa chưa về kịp. Anh chị em trong dòng họ bên ngoại tôi thương nhau lắm, có hỷ sự, hậu sự gì là đều có mặt đông đủ anh em, kẹt lắm thì cũng cử một người, vợ hoặc chồng đi.

- Anh Tân đâu dì hai?

Tôi hỏi nhỏ dì hai, cổ họng tôi đau quá, nói chuyện thôi mà cũng mệt. Dì hai vén mùng chui vô hôn trán tôi cái chóc, bóp tay chân tôi.

- Ui nó về với cha nó rồi, gửi về trước cho khỏe rồi mai dì hai về một mình.

- Có chuyện gì gấp hông mà anh Hai về dưới sớm dữ chị? - Mẹ tôi hỏi.

Dì hai chen mẹ tôi, nằm xuống bên cạnh ôm tôi, trả lời:

- Mấy cái ao tôm công nghiệp đâu có bỏ được đâu em, đi vậy mà lo lắm.

Tôi chưa bao giờ buồn như lúc này, cậu hai chết rồi tưởng còn Tân ở bên cạnh để nói chuyện cho khuây khỏa.. Giờ anh về tuốt dưới Cà Mau, có nghĩa là đến Tết mới gặp lại, một khoảng thời gian lâu biết bao. Sao tự nhiên tôi cô đơn quá, tháy trống trải, lẻ loi dù bên cạnh tôi có những người thương yêu tôi. Bình thường Tân bên cạnh, tôi thấy không quan trọng, không có gì đặc biệt nhưng giờ thì tôi chỉ ước có anh ở đây. Tôi nói buồn hiu:

- Sao dì hai hông để anh Tân lại chơi với con một đêm nữa?

Dì hai nựng má tôi, cười:

- Con bệnh sốt vậy mà chơi cái gì, à nó có viết thư gì để lại cho con nè - Dì hai móc trong túi ra tờ giấy đưa tôi - Nó nói về mà hông cho con hay sợ con buồn nên viết á.

Tôi lấy bỏ vô túi áo, trong lòng có chút ấm lại. Ít ra Tân cũng quan tâm, sợ tôi buồn nên nói gì đó vào tờ giấy này. Tôi nhớ lại những xúc cảm đầu đời của đêm hôm qua, hình dung gương mặt của Tân khi cùng tôi trải qua những điều đó. Lòng tôi bắt đầu dậy lên đầy câu hỏi: "Không biết anh có cảm giác giống như tôi hay không?", "Nếu con trai hôn con trai thì có phải là bê đê không?". Tôi đã nghe người lớn nói nhiều về "bê đê" nhưng chưa ai kể cụ thể cho tôi "bê đê" là gì? Nếu "bê đê" thì làm sao cho hết? Có trị được không?. Tôi chỉ biết được chút ít qua lần ngồi lột dừa khô với ông Sáu, nghe dì ba Tâm nói với mợ tư Tuấn rằng ở trong xóm Huế có thằng kia bị bê đê, nó dẫn thằng nào về ăn ở chung, tối ngày kêu vợ chồng, có lần còn bị bắt gặp đang hun nhau dưới gốc dừa. Mợ tư Tuấn trợn mắt lên, bảo hai thằng con trai rồi mần ăn gì được, sao sinh đẻ con cái, thằng đó chắc bị bệnh nặng rồi.

Bất giác tôi đưa tay lên rờ môi mình. Chết rồi, không lẽ tôi cũng bị bê đê, tôi thương Tân nhiều lắm, hơn rất nhiều mấy anh chị họ khác. Tôi hay để ý Tân đẹp trai, hiền lành, ít nói, nhiều lúc tôi muốn rủ Tân đi chơi mà chỉ có hai đứa. Hàng ngàn thắc mắc diễn ra trong não tôi mà không biết tìm ai để giải đáp. Không lẽ đi hỏi mẹ, hỏi ngoại thì lại bại lộ vụ hôn môi đêm qua. Tôi thở dài cho qua, khi nào tới thì tới, Tân cũng về nhà rồi, tôi sắp vào năm học mới, mọi thứ sẽ trôi qua nhanh thôi.

Dì ba Phúc tôi mở cửa nhà trước đi vào, lại chui vào mùng tôi, cái giường tre kêu cót két. Ngoài trời mưa lâm râm nên áo dì cũng ẩm ướt, chen chổ của dì Hai, đẩy mẹ tôi ra sát vách mùng.

- Cái giường nó yếu rồi, tụi mày chất lên cho dữ đi nghe rồi nó sập tao bắt đền à!

Bà ngoại tôi mắng yêu, tay đập muỗi bem bép vào đùi. Dì ba ôm hun tôi chụt chụt, quay qua khều dì hai:

- Ê bà Hai, cái giường từ đời ông sơ bà sẫm nào rồi mà má hăm bắt đền tụi mình kìa, coi tính sao?

- Có mày nằm sập chứ ai, tao với con Nhàn nảy giờ nằm im ru, có mày lên cái giường nó "rên" cỡ đó á.

Mẹ tôi nghe xong cười, tay cầm cái đèn pin nhỏ xíu soi mấy con muỗi chui lọt kẽ vào. Bà ngoại tôi có ba đứa con gái mà ba số phận, ba tính cách khác nhau, chỉ giống nhau là ai cũng đẹp, tôi nói thật rất đẹp. Dì Hạnh vui vẻ, sởi lởi, rất hay pha trò chọc ghẹo người này người kia, phóng khoáng lắm. Về làm dâu tuốt dưới xứ Cà Mau, gặp ngay ông chồng hiền như cục đất, quanh quẩn việc nhà để vợ lăn xả làm kiếm tiền nên dì hai tôi giỏi lắm. Làm đủ thứ nghề thiện lương, miễn sao có tiền dù với nhan sắc giống Diễm Hương - anh em hay bảo thế - của dì Hai tôi không hợp. Có lẽ dì hai đẹp nên sinh anh Tân ra cũng xuất sắc, với những đường nét đẹp thừa hưởng từ mẹ.
Dì ba Phúc tôi nghiêm khắc có tiếng nhưng thương con cháu lắm, tính rất kỹ lưỡng, có chút ki bo nên từ nhỏ đã là tay hòm chìa khóa của nhà ngoại rồi, được quyền giữ tiền, chi tiêu cho gia đình. Cuộc sống dì sung sướng hơn, lấy chồng giàu lại sợ vợ nên có bao nhiêu tiền của đem về cho vợ cất giữ. Chỉ có một điều không trọn vẹn là kiếm mãi không có thằng con trai, chỉ được ba con vịt trời. Mẹ tôi thứ tư, Tư Nhàn, chắc là người cực khổ nhất. Mẹ tôi lấy chồng năm 17 tuổi, sớm nhất nhà nên anh ruột tôi là cháu lớn nhất của ngoại.  Làm dâu cho bà nội là một bà mẹ chồng cay nghiệt và năm người chị chồng ác độc, chỉ biết hùa nhau ăn hiếp em dâu. Ba tôi lại là người vô ưu vô tư, được bà nội cưng chiều từ nhỏ nên khó tránh khỏi tính công tử, phó thác tất cả cho vợ. Có thể đó là lý do bà ngoại tôi thương mẹ tôi nhất, vì cuộc đời và gương mặt của mẹ tôi là của bà ngoại. Ông ngoại tôi đặt tên con rất hay, kèm theo những mong ước gửi gắm vào đó: Ba gái đầu, ba trai sau lần lượt là: Hạnh, Phúc, Nhàn, Nhã, Thanh, Bình.

- Son, đêm nay con muốn ngủ với ai?

Dì ba tôi ôm tôi, gọi tôi bằng cái tên mà mỗi khi nghe tới nó là tôi mắc cỡ. Ai mà gọi tôi bằng tên đó tôi sẽ giận cả ngày, trừ khi là người lớn thì tôi sẽ buồn rồi thôi. Chỉ có bà ngoại là hiểu ý tôi nên ít khi nào bà kêu cái tên nickname đó hết. Số là tôi có một bệt mà dưới quê tôi hay gọi là bớt, nó như vết nám của phụ nữ, màu đỏ như son ở ngay cái đùm dái, từ lúc đẻ tới giờ nên vì vậy mà nhà ngoại đặt tôi tên Son. Mỗi khi mắc cỡ tôi hậm hực kể lể thì mẹ tôi lại bảo: "Có gì đâu con, người ta nói chổ đó là quý tướng đó!". Tôi im lặng, nuốt ấm ức vào trong, vậy mà hôm nay dì ba lại khơi lại.

- Con ngủ với mẹ Nhàn à, hong thèm ngủ với dì ba đâu? - Tôi ngoe nguẩy trả lời.

Dì hai tôi cười lớn, chọc ghẹo dì ba:

- Ha ha ha, nó sợ mày ngủ ngáy quá nên hômg chịu đó Phúc ơi - Dì hai nằm xít lại, vắt tay vòng qua tôi với dì ba luôn - Son, ngủ với dì hai nè, dì hai ca cải lương cho con nghe.

Mẹ tôi nảy giờ ngồi im cười cười nhìn hai người chị giành ngủ chung với tôi, mãi một lúc mới nói:

- Thôi con ngủ với dì ba đi, chứ dì hai có một cu tí rồi, dì ba hông có, con ngủ để dì ba lấy hên.

Cả nhà phá lên cười, bà ngoại tôi cười rung rung thân hình tròn trịa phúc hậu. Dì ba nghe vậy càng ôm chặc tôi hơn nữa.

- Thấy chưa, mẹ con cho dì ba rồi, Son ngủ với dì ba đi rồi mai dì ba mua kẹo con ăn, chớ dì hai mày biết làm bánh bèo, bánh lá, bánh bò chứ đâu biết làm kẹo đâu.

Tôi vẫn lắc đầu nguầy nguậy, cuối cùng tôi không chịu ngủ với ai hết, mục đích riêng là để đọc cái thư của anh Tân. Ba chị em với bà ngoại tôi ngồi nói chuyện chốc lác thì ra ngoài để tôi lại một mình. Tôi với tay dặn cái đèn dầu cho sáng lên rồi lấy tờ giấy mỏng manh trong túi ra. Lại là cái trò viết thư, nhưng thay vì cười cợt nhỏ Mỹ Xuyên thì với lá thư của Tân, tôi lại trân trọng, hồi hộp vô cùng. Chữ Tân rất đẹp, nét chữ mềm mại, lên xuống rất tự nhiên, và tuyệt nhiên không có một trái tim hay hoa lá gì kèm theo và văn vẻ rất hay, như của người lớn viết chứ không phải trẻ con.

" Gửi em Đặng Thành Tiến
Tỉnh lại thì đọc lá thư này nhe!
Tân xin lỗi vì không ở lại được với em lúc này, phải theo ba về nhà. Em khỏe nhiều chưa, có còn mệt nữa không? Em làm Tân sợ muốn khóc luôn, cõng em về nhà mà Tân niệm phật suốt, cho em đừng có gì. Cậu hai đã mất rồi, Tân cũng buồn lắm nhưng em cố gắng đừng buồn quá mà bệnh, sắp vào học rồi đó.
Cảm ơn em đã đi chơi cùng với Tân trong suốt mùa hè, dù nhiều lúc Tân không biết tại sao em lại cáu gắt, khó chịu, Tân nghĩ chắc em phụ ngoại nhiều mệt mỏi, nên Tân không buồn đâu. Cảm ơn em đã dạy Tân hôn môi của người lớn, Tân thích lắm, làn đầu tiên Tân biết mấy chuyện này.
Cuối thư hẹn em Tết chúng ta gặp nhau, bí mật và bí mật.
Anh Châu Vĩnh Tân".

Tôi đỏ mặt, tim đập loạn xạ vì nội dung bức thư. Tại sao anh Tân có thể nói những chuyện này trong tờ giấy không có chút kín đáo nào như vậy? Lỡ như người lớn vô tình mở ra đọc thì làm sao? Tôi chồm người tới, châm lửa tờ giấy rôi quăng xuống sàn đất, phi tang một bí mật giữa tôi và Tân. Nằm co ro ôm chiếc gối, tôi lại đưa tay lên môi rờ nắn. Tôi nhớ đôi môi dày của Tân đêm tối để tay tôi nựng nịu, sờ nắn, thì ra Tân cũng thích cảm giác đó, vậy là anh có cảm giác giống mình. Tự nhiên tôi thấy lòng vui sướng khi biết mình không lẻ loi, không phải chịu cảm giác ấy một mình. Tôi thiu thiu ngủ, thả hồn vào một trạng thái mơ mộng, ngẩn ngơ.

Hôm sau thì tôi cũng gom quần áo vào cái túi nhỏ để theo mẹ về nhà, sau khi chôn cậu hai Phương xong. Không có gì đau lòng hơn, thằng Hiển nhỏ hơn tôi hai tuổi đi lúp xúp theo đoàn người  đầu bịt khăn tang khóc hết nước mắt. Vậy mà mợ hai tôi tỉnh khô, gắng lắm mới được vài giọt nước mắt lúc hạ huyệt. Cả dòng họ tôi ai cũng đau đớn, nhất là mấy người đàn bà, mẹ tôi rồi mấy bà, mấy dì ai cũng chịu không nỗi sự ra đi đột ngột này. Thấy cảnh em, cháu mình chết trẻ mà vợ thì không mấy đau buồn, họ càng mũi lòng, tủi thân thêm. Còn tôi, tim tôi lại đau, lại như kim châm vào, tay tôi ôm ngực, tay quẹt nước mắt. Mấy bức ảnh cậu hai chụp cho tôi và Tân cũng sẽ chìm vào quên lãng, như một bí mật chưa từng xảy ra trên cõi đời này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net