Kẹp cài tóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắt đầu tôi mang trong người là lứa tuổi của sự điệu đà. Khi mà thấy con Ngân, nó mang một cái kẹp cài tóc hình hoa đứng múa nhảy trong lớp. Lúc đó tôi mới dán mắt của mình vào cái kẹp cài tóc ấy. Nói thật là tôi nhìn lần đầu thôi mà đã mê tít nó rồi. Thế nên tôi đã để ý một chút tới tóc tai của mình.

Vừa về nhà là tôi đã chạy tọt vô nói với mẹ đang cầm dao đứng bếp. Thấy mẹ đang làm bếp, bưng nồi nấu nước hầm xương thì tôi lại nắm lấy áo mẹ mà bảo mẹ cho tôi tiền mua một cái kẹp tóc. Mẹ tôi mới kiểu nói với tôi là ra chỗ phòng khách, có cái hộp kim chỉ, ở đó bên trong đựng một đống kẹp tóc màu mè hoa lá hẹ. Cái mẹ lại bảo tôi cũng đừng có ngựa, mới tí tuổi mà làm đẹp làm gì. Tôi mặc kệ, chạy ra ngoài phòng khách mà mở cửa tủ gỗ, trong đó có một hộp kim chỉ (gọi là hộp bánh đã sài rồi cũng được) nằm trong góc tủ. Tôi mới lấy hộp đựng chỉ ra thì bên trong đó là đủ thứ đồ. Nào là mấy cuộn chỉ màu mè, nào là kim may vá, thước đo đồ, thun luồn quần. Mày mò mãi tôi mới thấy được một vài cái kẹp tóc nhỏ. Nói chứ cũng không đẹp lắm đâu, chỉ là kẹp màu hồng bảng to. Thế nên tôi mới lấy kẹp đó mà đứng trước gương. Bấm kẹp vào tóc mái của mình. Lắc qua lắc lại trước gương. Ôi chao mình đẹp quá!

- Làm cái trò gì đấy ?

Mẹ tôi từ trong bếp mới ra nghía tôi vài cái. Quê thì quê đấy nhưng tôi vẫn thích lấy cái kẹp mà đang đính trên tóc. Rồi tôi chôm cái kẹp đó luôn.

Và sáng hôm sau khi chuẩn bị đến trường thì tôi liền lấy cái kẹp tóc màu hồng ấy mà đính lên tóc của mình. Định bụng sẽ dùng sắc đẹp mà khoe với mấy đứa bạn nhưng vừa mới mở miệng thì tôi thấy con Ngân hôm nay hơi khang khác. Hình như trên mái tóc của nó có đổi một cái cài tóc khác. Là một cài tóc màu tím hình con bướm bướm lấp la lấp lánh. Tôi thấy tò mò mà hỏi nó.

- Ngân, mày thay kẹp tóc mới rồi hả, sao nay khác hôm qua vậy ?

Con Ngân nó mới lấy trong cặp là một chiếc hộp hình chữ nhật trong suốt, nó bảo tôi rằng nó sưu tầm rất nhiều kẹp tóc. Nào là kẹp đỏ, kẹp đen, kẹp hồng, khi là mấy cài tóc trên đó có cả vương miện hay nơ được gắn trên đó. Tôi vừa nghe nó nói vừa thầm ganh tị. Rồi tôi lại liếc nhìn cái đó của tôi với cái của nó. Tự nhiên thấy lòng mình buồn ra. Con Ngân nó cũng phát hiện ra sự khác biệt hôm nay của tôi nhưng tôi không còn hứng thú mà khoe khoang nữa, chỉ biết khen đi khen tới cái bộ sưu tầm màu mè của nó.

Hôm đó cũng là một ngày bình thường, trời nắng đẹp và êm dịu. Tôi thì học xong rồi trở về nhà như mọi ngày. Mỗi ngày thì tôi đều đi bộ xuống chợ, chọn ngồi trước cửa tiệm thuốc tây mà chờ mẹ đến đón. Vừa đi lang thang trên vỉa hè mà nghĩ ngợi đủ thứ. Tôi nghĩ là chắc mình nên tiết kiệm tiền để tự sắm cho mình vài cái kẹp đẹp đẽ. Kẹp lúc đấy không đắt nhưng cũng không rẻ gì. Thường mẹ tôi chỉ cho tầm hai đến năm ngàn đủ để ăn vặt trong căn tin trường. Mà những kẹp cỡ nhiêu đó tiền thì kẹp xấu lắm, tôi không thích tý nào. Nhẩm đi nhẩm lại thì thấy uất ức quá, ước gì mẹ cho nhiều tiền hơn nhưng mẹ còn phải lo tiền ăn tiền học nữa.

Tôi vừa nghỉ chân chờ đợi mẹ, tôi có liếc mắt nhìn sang tiệm tạp hóa kế bên cửa hàng thuốc tây. Đây cũng là nơi tôi thường ghé vào nhất vì có rất là nhiều đồ chơi đẹp và xịn. Đôi lúc thì tôi sẽ mua thẻ bài Sakura hay vài bộ quần áo cho búp bê mặc còn khi nào không còn tiền tiêu vặt chỉ biết ngó vào nhìn chăm chăm. Nghĩ ngợi chưa dứt thì tôi nghe tiếng mẹ vang lên. Mẹ tôi thường dùng con xe đạp nhỏ của mẹ mà sài cho đủ thứ việc trong đó có việc đón tôi về nhà. Hình như hôm nay mẹ thấy tôi không vui nên liền hỏi tôi.

- Hồi sáng thấy có cài kẹp tóc giờ đâu mất rồi ?

Tôi cứ giận lẫy mà không nói không rằng, mặt mũi thì cứ cúi gầm nhìn đất. Mẹ mới giục tôi trả lời, tôi mới nói là bỏ vào cặp rồi. Tính tôi thì từ bé ít nói nỗi buồn của mình ra ngoài, vui thì la làng, buồn thì cứ im ru như vậy làm người ta không biết tôi đang suy nghĩ gì. Mẹ tôi thì kiểu người lạnh lùng lắm, mẹ chưa bao giờ nói lời mến tôi hay cử chỉ nhẹ nhàng với tôi như bao người mẹ khác cả. Mỗi ngày của mẹ đều phải đứng ở bếp, soạn những bữa cơm, giặt những bộ quần áo, quét sân nhà, nhiều đến nỗi nhường như quên mất tôi. Nhưng mẹ thì cũng là mẹ mà, bởi vì là mẹ nên mẹ hiểu tất cả.

Mẹ tôi nhìn vào cửa hàng tạp hóa. Nhìn một lát rồi mẹ móc trong túi quần hoa ra nhiều tờ tiền lẻ được cuộn thành ống. Lấy ra vài tờ tiền còn nhem nhuốc và nhăn nheo. Tôi thấy là tờ mười ngàn hay hai mươi gì đó. Mẹ bỏ số tiền còn lại vào túi quần rồi dắt xe đạp lên vỉa hè của cửa hàng. Dựng chiếc xe đạp nhỏ rồi quay ra sau bảo với tôi là muốn mua kẹp tóc không. Nghe mẹ nói vậy tôi chợt bất ngờ đi, sắc thái khuôn mặt đang buồn hiu đột nhiên vui mừng quá trời nên cứ lon ton chạy thẳng vào cửa tiệm. Mẹ tôi nói với bà chủ lấy vài mẫu kẹp cho tôi xem, bảo tôi chọn mẫu nào, tôi nhìn qua nhìn lại mấy cái kẹp tóc màu mè được chưng trước mặt tôi. Tôi cứ nhìn mãi, chọn lựa mãi. Kế bên tôi mẹ thì chỉ dặn được mua một cái thôi, lại bảo cái kẹp có màu này đẹp còn không lại bảo màu này hơi xấu đấy. Rốt cuộc buổi chiều hôm đó, mắt tôi cũng được ngắm no rất nhiều kẹp cài tóc. Khi mua xong rồi leo lên xe mẹ đèo về, tôi có nghe thấy thoang thoảng tiếng mẹ nói nhẹ.

- Về nhà tao tết tóc cho nó gọn gàng. May là dù mê đắm mê đuối nhưng không bị mất xe. Vì đâu có ai trông xe dùm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net