Xe Đạp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa tan học xong là tôi lon ton xách đít trở về nhà trong một buổi chiều không quá nắng nóng. Tình cờ thì hôm nay con Hồng nó cũng đi bộ về chung với tôi. Nhà nó không phải ở gần nhà tôi mà chỉ là nó ghé ngang qua nhà của cô dì để ăn cơm ké. Đi trên con đường quen thuộc từ trường về nhà, tôi với nó vừa đi vừa nói chuyện rộn rã, cũng lâu lắm rồi tôi mới có một ngày học trọn vẹn như vậy, từ đầu buổi đến cuối buổi đều vui vẻ với bạn bè. Đột nhiên đang nói nhăn nói cụi với nhau thì con Hồng mới chỉ tay vào cái xe đạp mà người ta dựng ngoài cửa nhà.

- Mày có biết đi xe đạp không. 

Bắt đầu thấy nhói nhói ở mông rồi. Nói thật thì đây là cái chủ đề mà suốt những năm tôi đi học khiến tôi muốn giấu nó đi nhất. Tôi không biết đi xe đạp. Hầu như trước đó tôi không nghĩ ngợi gì lắm tới chuyện đi xe đạp vì tôi được mẹ chở đi học hằng ngày, còn nếu nhà có ai bận rộn thì tôi phải tự đi bộ về nhà. Vì vậy mà tôi quên mất đi cái chuyện phải tập xe đạp này. 

- Tao biết đi từ hồi năm lớp 2 rồi đấy. 

Con Hồng nó mới khoe khoang với tôi chiến công lừng lẫy của nó hồi nó mới bảy tuổi về cái vụ đi xe đạp. Tôi ngó lơ, đầu thì cứ lắc qua lắc lại nhìn xung quanh mà não thì mãi đang nghĩ cách gì đó để kết thúc chuyện này đi. Thế nên tôi sẽ định bảo rằng là tôi sẽ nhờ ba tôi dạy cách lái xe đạp vào mùa nghỉ hè năm nay. 

- Còn tao thì biết đi từ hồi hai tuổi rồi. 

Con Hồng nó mới trố mắt ra nhìn tôi như nhìn con người nào đó vĩ đại nhất trên thế gian này vậy hoặc là do tôi tưởng tượng. Nói xong tôi mới nhận ra rằng hình như tôi nói lố mất rồi. Cũng không biết lý do gì mà tôi lại tự cao tự đại đi bảo rằng đã không biết đi xe đạp mà còn nói đã biết từ hồi năm lên hai tuổi. Lúc đấy tôi còn không chắc tôi đã biết bò chưa mà còn nghĩ leo lên cái xe đạp Martin cao một mét rưỡi. 

- Xe đạp hai bánh đó nha. Hông phải đồ chơi dành cho con nít. 

Chắc giờ mày lớn quá à. Tôi thầm chửi rủa trong bụng mình rồi tự chửi luôn mình. Đúng là con nít với nhau mà cũng cần có lòng tự trọng nữa sao. Dù sao chuyện cũng đã lỡ thì tôi cũng mặc kệ rồi quay qua nói với con Hồng là tôi chắc chắn biết đi xe đạp từ khi hai tuổi và hứa hẹn với nó sẽ có một ngày tôi sẽ rủ nó đi đua xe đạp quanh trường. Con Hồng cười tươi rồi vỗ vai tôi, nó gật đầu cứ như đang an ủi cái đứa tội nghiệp đáng thương mà còn nói nhiều đứng trước mặt nó và miệng liên tục múa. 

Chuyện cũng đã đành nên tôi quyết tâm là sẽ tập xe cho bằng được. 

Tôi thì thường tập xe đạp vào những ngày chủ nhật, thường những ngày đấy thì ba mẹ tôi có ở nhà nhưng lúc đấy thì bận bụi quá nên cũng quên mất tôi. Vì vậy mà tôi chạy qua nhà của anh trai hơn hai tuổi lúc đấy đang nằm chơi con game điện tử bốn nút thì tôi mới van xin ảnh tập xe cho tôi để tôi đi khoe khoang với bạn bè. Rồi ảnh đồng ý, ảnh bảo tôi đem xe của tôi qua đi rồi ảnh tập cho. Tôi mới nói rằng xe của tôi bị mẹ đem đi chợ mua đồ rồi. Lần này tôi không nói xạo đâu. Ảnh mới gật gù rồi bảo tôi chờ chút ảnh sẽ mang xe của ảnh cho tôi chạy. Mà biết xe con trai hay đi rồi đấy. Làm gì có màu hồng hay xanh đâu. Một con xe cứng nhắc rồi còn sơn màu cam lè, tay cầm thì thẳng băng không cong queo như con xe của mẹ tôi. Dáng con xe thì cũng lùn hơn nhưng chỉ có ngón chân cái của tôi là chạm đất. Tự nhiên tôi thấy nhớ con xe của mẹ tôi. Ngày ngày nào tôi cũng ngồi làm dáng đạp con xe đó lướt lướt đi trên đường mặc dù cho chân chống sau vẫn còn đứng. 

- Em không chống chân được, xe anh cao quá. 

Tôi mới bực bội thì ảnh mới bảo là yên xe hạ hết cỡ rồi. Rồi bảo tại tôi lùn chi nên chịu đi. Đối xử với người tập xe cho mình vậy không tốt, đòi hỏi quá cũng không hay nên tôi cắn răng chịu đựng ngồi lên yên xe. Anh Tuấn bảo tôi ngồi lên mà đạp đi còn ảnh sẽ bám vào yên sau giữ cho khỏi ngã xe. Tôi nắm chặt tay cầm, co chân chuẩn bị đạp, mắt thì nhắm thẳng về phía trước. Tôi dặn đi dặn lại anh Tuấn là nhớ giữ cho chắc rồi buông chân bên kia đạp về phía trước. Loạng choạng tôi ngã lăn quay trên sân nhà gồ ghề.

- Sao anh không giữ hả ?

Anh Tuấn rối rít xin lỗi tôi vì tôi chạy nhanh quá ảnh nắm không kịp. Tự nhiên tôi thấy ông anh này ba xạo thật. Từ lúc chuẩn bị đến lúc chạy tôi dặn kĩ lắm mà. Tôi chưa chạy được một đạp đã té rồi, làm như bốn chục mét ấy mà giữ không kịp. 

Coi như xí xóa bỏ qua vậy. Lại nhấc xe đứng lên rồi chuẩn bị đạp lại một lần nữa. Lần này trước khi đạp thì tôi quay qua sau ngó xem ảnh giữ yên chưa. Đảm bảo ảnh đã chắc chắn giữ rồi thì tôi mới an tâm lại. Tiếp tục nắm chặt tay cầm, co chân chuẩn bị đạp, mặt nhìn thẳng về trước. Chuẩn bị phóng. Tôi co chân mà đạp một phát. Tự nhiên lần này tôi không còn ngã nữa, với một đạp tôi đã có một quãng đường dài. Mà hình như hơi dài quá thì phải. Tôi không biết thắng xe. Cột điện thì ở trước mặt. Tôi đụng vào rồi lại té tiếp.

- Sao anh đẩy em hả ?

Mẹ bà tôi tức điên rồi. Tôi không thể nhịn được với cái trò ngu này của anh trai hơn hai tuổi. Bộ nhà ảnh bán dưa hay sao mà hay day dưa thế. Thế nên tôi thì hục lại chỗ ảnh đang đứng xa xa bên kia rồi định mắng té cho vài trận không ngớt được. Lúc tôi lại gần thì ảnh còn hớn hở về cái trò nghịch ngu này. Tôi ức mà muốn khóc luôn, giơ bàn tay bị trày xước còn rươm rướm ít máu đỏ đưa trước mặt ảnh. Ảnh mới nắm cổ tay tôi nhìn vào đấy. Không hiểu sao thì ảnh tắt nụ cười đi. Bỏ đi qua chỗ xe đạp rồi nhấc chiếc xe lại chỗ tôi đang đứng. Ảnh mới bảo tôi là tập lại, lần này thì ảnh bảo sẽ không trêu nữa. 

Suốt buổi tập xe đó thì tôi thấy ảnh không còn trêu đùa, tay vẫn giữ cho xe tôi mỗi lần nó mất thăng bằng. Tôi thì mới lần đầu học nên cũng té lên té xuống rất nhiều đến nỗi xe ảnh bị tụt luôn chiếc bao tay cầm, phanh thì bị đứt, xe thì có chỗ trầy chỗ không. Rốt cuộc thì tôi đã phá tanh bành cái xe đạp của ảnh. Đổi lại con xe đang nằm cô đơn trên sân thì tôi đã học được cách giữ thăng bằng rồi, mừng muốn khóc. Lần sau thì tôi nhất định sẽ đạp thành thục và khoe chiến công với lũ bạn của mình. 






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net