Tình bạn có dài lâu không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thời gian giúp ta quen biết nhau, cũng chính thời gian khiến ta xa cách"

Một người có thể sống được bao lâu chứ? Đến lúc 70 hay 80, mấy ai sống được đến khi bản thân 90, 100 tuổi. Từ lúc nhỏ đến lúc đi học, trưởng thành, đi làm sẽ gặp gỡ, làm quen, kết thân rồi đánh mất nhau. Chỉ là mức độ bản thân quan tâm người đó và người đó có cùng suy nghĩ với mình không là hai vấn đề khác nhau. Đôi khi trong cuộc sống ta phải chấp nhận một sự thật rằng tuy từng là bạn bè nhưng rồi khi mọi thứ không đủ làm ta gắn kết, sẻ chia, không có dũng cảm đấu tranh, bao dung, chủ động thì mọi thứ khi bắt đầu sẽ kết thúc nhanh thôi. Bởi vì con người là thế. Ta bắt đầu hoài niệm với những thứ đã qua đi, suy nghĩ thứ đổ vỡ kia là điều hiển nhiên, rồi ta bắt đầu "nghiện" với cảm xúc, suy nghĩ đó nhưng chẳng ai tò mò vì sao ta lại như thế với nhau. Thật sự đó, chính bản thân ta bỏ lỡ, đánh mất, mọi thứ nhạt dần theo năm tháng.

Lớp 1 khi bắt đầu học chữ và nhận thức được việc học, ta cũng nhận ra bạn bè vui vẻ. Lớp 6 với những bạn học cũ tiểu học, đối với ta mà nói thì không đủ thân thiết để ta liên lạc mãi. Lớn thêm một chút, ta lên cấp 3 với hoài bão, tình yêu, ước mơ và cả tương lai phía trước. Ta vững bước hay chùn lại phía sau bởi các mối quan hệ và lối suy nghĩ, dấn thân vào "rắc rối tuổi trẻ" bởi bạn bè rủ rê. Rồi bắt đầu năm tháng đại học và đi làm, lâu lâu ta lại có buổi họp lớp. Những lần gặp gỡ như thế sau bao nhiêu năm không liên lạc, không tìm hiểu, không thân thiết. Thứ mở đầu câu chuyện luôn là "Mày sao rồi? Có người yêu chưa? Có vợ chưa? Làm việc ở đâu? Công việc gì? Mua nhà mua xe chưa?" Cứ như thế và chẳng mấy ai để ý rằng "à thì ra chúng ta từng rất thân nhau" "cái đứa ngồi cùng bàn thì ra là hắn" "con nhỏ hồi đó mình tỏ tình bây giờ nhìn xinh nhỉ". Con người là một loài động vật có óc suy nghĩ thông minh nhất hành tinh nhưng não lại chỉ nhớ những thứ họ để tâm, mau quên những thứ trong tầm nhìn của họ.

À thì ra con người và tôi đều sống như vậy, không ai lạc loài, không ai bị bỏ lại phía sau. Chính họ bước đi cũng như đi lùi lại với những cảm xúc họ bỏ lỡ. Điều hối tiếc nhất đời người, đó là trong vô vàng người bạn, không ai bên cạnh lúc khó khăn nhất.

Bạn bè có thể chia ra rất nhiều loại. Người bạn tốt nhất, là người luôn bên cạnh, nói chuyện, những cử chỉ thân mật, có thể gọi là "bạn thân". Loại đê tiện nhất là phản bội và đâm sau lưng bạn, là bạn nhưng thật ra là thù. Loại nhạt nhẽo và không xứng đáng khiến bạn để tâm và tốn suy nghĩ, tốn lòng dạ nhất là loại ích kỉ, không chủ động, không có chính kiến, cứ thế vui vẻ vài ngày đầu rồi bơ bạn, đến một lúc nào đó họ sẽ quên tên bạn, bạn là ai, từ đâu đến họ cũng không quan tâm.

Tôi quen rất nhiều thể loại vô vị, bản thân đừng nên làm thủ môn trên chính sân nhà của mình. Khi bạn đã cố bảo vệ khung thành, chỉ cần 1 lần sảy, bạn bị tổn thương sâu sắc vì người làm bạn kia phản bội như bóng bay vào lưới, lập tức bạn như một người mất đi tự tin về bản thân, khung thành mất trinh, cứ thế liên tưởng tới người này người khác làm tổn thương bạn. Thực tế không phải vậy, chỉ có bạn mới có thể khiến bản thân đau hơn cả khi bị ngta làm tổn thương.

Tôi nghĩ tới việc mình mất đi bao nhiêu người bạn khi tôi chỉ mười tám tuổi. Đó là điều ngu ngốc.

Tôi nên vui vì không ai làm bạn vĩnh viễn với mình nhưng vĩnh viễn sẽ có người làm bạn với tôi. Vĩnh viễn không tồn tại như một định luật của thời gian mà chính là số người, số lần, đoạn, khoảng mà lúc đó là quãng thời gian tươi đẹp nhất.

Một ngày bạn có thể nhắn tin nói chuyện được với bao nhiêu người? Tầm này khi đang trong kì nghỉ dịch, thời gian dư giả của họ không dành để trả lời tin nhắn từ bạn, thì có nghĩa là người ta không thích bạn. Đương nhiên tôi không thích cách bao biện của họ. Thời buổi mà 24 giờ mỗi ngày, 30 ngày mỗi tháng chẳng hạn, nếu không thể trả lời nhanh thì chỉ 1 câu rep chậm "do tao bận quá" cũng được vậy? Đôi khi cũng có trường hợp ngoại lệ đó, vì bạn rất phiền!!!

Nếu như bạn không thực sự xinh đẹp, không có khiếu ăn nói, không có điều gì khiến người khác thích thì bạn đừng buồn, bạn không nên thay đổi để thoả mãn người khác. Nhưng hãy thay đổi để bản thân trở nên tốt đẹp hơn, để người khác muốn trở thành bạn của bạn chứ không phải bạn chờ đợi người bạn chân thành đến với bạn.

Tôi thích một người thông minh biết mình là ai và phải làm gì thay vì ngồi đó thơ thẩn với hoài niệm.

Bạn có bạn, tôi cũng có bạn.
Có bắt đầu sẽ có kết thúc.
Vậy chi bằng khi kết thúc rồi, ta có thể làm lại từ đầu, bắt đầu các mối quan hệ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net