Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3. Học sinh lưu ban lớn tuổi

Vết thương đau đớn nhất trên thế gian là vết thương không rỉ máu, không có thuốc hay, cũng không bao giờ chữa được, cho dù có bình phục cũng giống như bóng trăng trên mặt nước, nhìn thì tưởng yên bình, nhưng mỗi khi gió thổi qua, sẽ bị nhăn nheo cùng những vết nứt nhỏ, âm thầm đau đớn.

Thi cuối kỳ kết thúc, thành tích của mọi người không có nhiều biến động, Trần Tùng Thanh vẫn dẫn đầu lớp tôi, Lâm Lam đứng thứ hai; lớp 7(2) Hiểu Phi đứng nhất lớp; lớp 7(5) là Quan Hà. Tôi và Trương Tuấn vẫn loanh quanh ở vị trí hai mươi mấy trong lớp.

Nghỉ hè, kỳ nghỉ yêu thích của tôi. Tôi thường trốn đến quán karaoke ngồi trên ghế sofa, vừa đọc sách vừa ăn vặt, nhàn nhã hơn thần tiên. Tiểu Ba giờ không còn như trước kia nữa, bao giờ chơi bida thắng mới mời tôi uống nước, giờ bất kể là lúc nào, trên bàn bên cạnh ghế sofa cũng bày đầy đồ uống và đồ ăn vặt, tôi muốn ăn bao nhiêu thì ăn.

Tôi chưa bao giờ khách sáo với anh ấy, thỉnh thoảng nhớ đến vấn đề kinh tế, cũng tỏ ra lương tâm cắn rứt hỏi thăm một chút: “Hay là để em trả tiền? Mẹ em cũng cho kha khá tiền tiêu vặt.”

Tiểu Ba cười: “Em ăn được bao nhiêu? Chút đồ vặt này anh vẫn mời em được.”

Miệng ngậm kẹo, tôi vô tư hỏi: “Mẹ anh vẫn may găng tay à?”

Anh ấy cũng trả lời rất thản nhiên: “Ừ, có việc để bận rộn, mẹ anh sẽ quên hết những chuyện không vui trước kia.”

Ô Tặc nghe chúng tôi nói chuyện, không hiểu gì cả, bô lô ba la chen vào: “Nhưng giờ cậu đã có thể tự nuôi mình rồi, sao vẫn để mẹ cậu phải vất vả kiếm tiền như thế? Mẹ cậu may găng tay cả ngày cũng chẳng đủ hát karaoke một lần.”

Tiểu Ba và tôi đều nhìn Ô Tặc cười, con người này sống thật đơn giản, hạnh phúc!

Vào một buổi tối cuối tuần, tôi trốn trong phòng karaoke đọc sách tới mệt rã rời, định ra ngoài đi loanh quanh. Vừa bước ra, đã thấy ánh đèn mờ ảo, tiếng người ồn ào, khói thuốc nồng nặc, đến cầu thang cũng có người đứng, tôi thắc mắc, sao tối nay quán lại đông khác thường vậy nhỉ.

Túm lấy tay một chị đang bê rượu, tôi hỏi: “Hôm nay quán có hoạt động gì hả chị?”

Chị ta gật đầu: “Có người tổ chức sinh nhật.”

Tôi len lỏi định đi lấy đồ uống, đột nhiên. Trong ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ, tôi nhìn thấy một người con gái tóc dài đen mướt, mặc váy trắng tinh ngồi bên cạnh Trương Tuấn, cầm micro hát bài Như sương như mưa lại như gió. “Tình cảm của em dành cho anh anh mãi mãi không hiểu. Tình yêu của em dành cho anh, nhưng em luôn dằn vặt. Trong đêm tối cô đơn em bất lực kiếm tìm. Muốn tìm một chỗ dựa không bao giờ đổi thay. Hãy ôm em thật chặt một lần nữa. Để em cảm nhận được trái tim anh đang đập rộn ràng. Em không quan tâm anh có biết hay không. Trái tim yêu anh vĩnh viễn không bao giờ già. A… a… a… a… a… Với em, anh như sương như mưa lại như gió. Đến đến đi đi chỉ để lại sự trống rỗng. Với em, anh như sương như mưa lại như gió. Mặc trái tim em đau đớn khắc khoải vì anh. A… a… a… a… a…”

Ngày ấy, bài hát này cùng người hát nó là ca sĩ Lương Nhạn Linh đang nổi như cồn khắp trời Nam đất Bắc, gần như là bài hát phổ biến nhất trong bất kỳ quán karaoke nào, tôi đã được nghe nhiều lần, nhưng lúc này, tại đây, tôi vẫn như bị sét đánh.

Người bên cạnh đẩy qua đẩy lại, lúc thì tôi bị đẩy về phía trước khi lại bị đẩy về phía sau, nhưng tôi không cảm thấy bất kỳ sự đau đớn nào cả. Linh hồn như bị rút ra khỏi cơ thể, đau đớn và tê dại đứng nhìn chính mình.

Những người ngồi quanh Trương Tuấn vỗ tay ầm ầm, huýt sáo, cười và nói lớn: “Nghe thấy chưa hả? Cô ấy muốn cậu ôm một cái thật chặt đấy!”

Trương Tuấn uống rượu và cười, không nhúc nhích.

Đám anh em bằng hữu của Trương Tuấn la ó: “Trương Tuấn, cậu như thế thật chẳng ra sao, con gái nhà người ta đã chủ động đến thế rồi!”

Không biết có phải em gái của cô gái kia khơi mào không, chỉ nghe tiếng hét lớn: “Trương Tuấn, hôn chị ấy đi!” Tất cả mọi người vừa nhịp nhàng vỗ tay, vừa hét theo: “Hôn đi, hôn đi, hôn đi…” Tiếng hò hét càng lúc càng lớn, tiếng vỗ tay càng lúc càng vang, nhiệt độ trong phòng karaoke như đột ngột nóng lên, còn linh hồn của tôi thì nhìn thấy thể xác của mình đang chen chúc trong đám đông, sắc mặt trắng bệch, thẫn thờ nhìn Trương Tuấn, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

Trương Tuấn không kìm được trước tiếng reo hò vang dội, cuối cùng cũng đặt ly rượu xuống, cầm tay cô gái đó lên, hôn một cái.

Mọi người bất mãn “xùy” một tiếng, tiếng xùy càng lúc càng to, dường như muốn thổi bay cả trần nhà.

Cô gái đó đột nhiên vịn cổ Trương Tuấn xuống, quay người sang bên, hôn một cái lên má cậu ấy, dường như muốn thị uy, có điều cũng coi như giúp Trương Tuấn giải vây.

Mọi người lại huýt sáo, rồi lại phá lên cười, vừa cười vừa xô về phía trước, tôi không cao, bị người ta xô đẩy tới mức không làm chủ được mình nữa. Không biết do ai mà kính của tôi bị đẩy rơi xuống đất, tôi vội vàng ngồi thụp xuống tìm, miệng la lên: “Đừng giẫm vào kính của tôi.”

Nhưng quả thật khi ấy quá đông đúc và ồn ào, mọi người lại đều bị xô về phía trước. Tôi không những không nhặt được kính, mà còn suýt bị người ta giẫm đạp, mắt kính bị đá đến chân một ai đó, tôi đang định chạy ra nhặt, thì một đôi giày cao gót đạp lên khiến nó vỡ vụn, chủ nhân của đôi giày cao gót kêu lên thất thanh: “Ai dô, cái gì vậy?”, mọi người nghe tiếng liền lần lượt cúi xuống nhìn, thấy tôi đang nhếch nhác bò dưới đất.

Thì ra trong lúc đuổi theo cái kính, tôi vô thức bò đến bên cạnh ghế sofa nơi Trương Tuấn ngồi. Vừa rồi chỉ chăm chú nhìn Trương Tuấn mà không biết là Tiểu Ba cũng có mặt ở đó. Anh ấy kéo tôi đứng dậy, phải cố gắng nhịn lắm mới không quát tướng lên với tôi rằng: “Em không biết vừa rồi nguy hiểm thế nào à? Nhiều người như vậy, tiếng nhạc lại to, nếu em bị giẫm lên, thì cũng đâu ai biết.”

Tôi ấm ức nói: “Em nhặt kính.”

Bạn gái Trương Tuấn lên tiếng xin lỗi nói: “Thật ngại quá, em gái, chị không nhìn thấy, để rồi chị mua đền cho em một cái kính mới.”

Tiểu Lục gọi: “Tiểu Ba, cái bô của cậu đấy à?” Do ảnh hưởng bởi phim ảnh xã hội đen Hồng Kông, nên thường gọi bạn gái là cái bô, tôi thì lại rất ghét cách gọi này.

Tiểu Ba vội nói: “Không phải, bạn bình thường thôi.”

“Bảo cô bé lại đây, cùng uống với nhau vài chén, làm quen.”

Tiểu Ba cười đáp: “Em ấy còn nhỏ, không biết uống rượu.”

Tiểu Lục cười không nói, người bên cạnh anh ta lại bợ đỡ nói theo: “Tiểu Ba giờ là ông chủ rồi, tính khí có vẻ hống hách hơn trước nhỉ, anh Lục còn không mời được nữa.”

Sợ Tiểu Ba khó xử, tôi giật giật tay áo anh, ý bảo anh là không sao đâu, rồi chủ động ngồi xuống cạnh Tiểu Ba.

Tiểu Lục đưa cho tôi một ly rượu vang: “Em học trường nào?”

“Nhất Trung.”

“Trường tốt, cùng trường với em trai anh, đúng không? Trương Tuấn?”

Trương Tuấn chỉ lạnh lùng gật gật đầu.

Tôi đang định cạn trước để tỏ lòng thành kính, Tiểu Ba liền cầm lấy ly rượu trên tay tôi: “Anh Lục, cô ấy thật sự không biết uống rượu, lễ cô ấy nhận, còn rượu để em uống.”

Tiểu Lục không cười nữa, nhìn Tiểu Ba chằm chằm, Tiểu Ba cũng không chịu thua, đón lấy ánh mắt của anh ta. Tất cả mọi người xung quanh đều cố gắng hạn chế cả việc hít thở, một lúc sau, anh Lục cười gật gật đầu: “Được! Nếu chú đã nói như thế, thì anh cũng không ép, chú muốn uống thay cứ uống.”

Tiểu Ba uống cạn một hơi: “Cảm ơn anh Lục.”

Tên con trai ngồi bên cạnh Tiểu Lục cầm chai rượu trắng chưa mở nắp đặt xuống trước mặt Tiểu Ba: “Không phải là ly ấy, là chai này.”

Tôi giận tới mức toàn thân như run lên, nhưng tôi biết, đây chính là luật lệ của giang hồ, nếu bạn muốn gánh tội thay người khác thì phải chấp nhận quy tắc mà đối phương đưa ra, nếu không có bãn lĩnh ấy, thì mau mau cúp đuôi mà làm người.

Tiểu Ba cầm bình rượu lên, không cần dùng dụng cụ mở nắp, mà dùng răng cắn bật nắp chai, rồi đưa chai rượu vào miệng, ngửa cồ dốc.

Trong tiếng “ực ực, ực ực”, cả một chai rượu trắng đầy đã bị uống hết, Tiểu Ba đặt chai rượu không lên bàn, cười nói: “Cảm ơn anh Lục.”

Tiểu Lục không thèm nhìn Tiểu Ba, cười híp mắt hỏi người khác: “Hê, sao mọi người không hát nữa? Hát đi chứ!”

Người con gái ngồi cạnh Tiểu Lục vội vàng cầm danh sách bài hát lên, chọn bài, chọn một bài có tên là Bình tụ, anh Lục ôm cô ta cùng hát.

Tiểu Ba quay sang chào Tiểu Lục, Tiểu Lục xua xua tay như xua nhặng, không cả buồn vẫy tay chào anh ấy. Tôi vội vàng cùng Tiểu Ba vào nhà vệ sinh, anh dùng tay móc cổ họng, ép mình phải nôn ra. Tôi vừa áy náy vừa cảm thấy tội lỗi, nhưng không biết lúc này mình có thể làm gì, đành đứng vỗ vỗ lưng cho anh.

Anh nôn hết xong, súc miệng, lau mặt, cười rồi nói: “Không sao, anh đã từng uống nhiều hơn thế.”

Tôi khẽ hỏi: “Sao anh lại ngăn không cho em uống? Chỉ là một ly rượu vang, uống cũng không sao mà, Tết năm nào bố mẹ cũng cho em uống một chút rượu vang.”

Anh mỉm cười giải thích: “Trong giới giang hồ, đám đàn ông thanh niên muốn chuốc say đàn bà con gái cũng đều bắt đầu từ ly rượu không đáng kể gì đó, nếu đã có ly đầu tiên, thì không có cách nào để từ chối ly thứ hai, họ sẽ tìm mọi cách để ép em uống rượu. Nếu từ chối, thì phải bắt đầu ngay từ ly đầu tiên. Vừa rồi anh chỉ uống một chai, nhưng đã giúp em sau này không bao giờ phải uống rượu nữa, tất cả mọi người có mặt trong phòng ngày hôm nay sẽ tự hiểu, trong bất kì tình huống nào, em cũng sẽ không uống rượu, tuyệt đối sẽ không có ai ép em phải uống rượu nữa.”

Giờ tôi mới hiểu được ác ý đó của Tiểu Lục. Giọng Tiểu Ba dần trở nên nghiêm túc: “Kì Kì, đối với con gái, thứ nhất là chất độc hại, cho dù người ta có nói hay thế nào, thực ra không có độc, không gây nghiện, cũng không được thử; thứ hai là rượu, một giọt cũng không được uống.”

“Em biết rồi, có thể uống ở nhà với bố mẹ, nhưng không được uống với những người đó.”

Tiểu Ba xoa xoa đầu tôi, giống như xoa đầu chó.

Sau khi nôn xong, mặc dù trong người cảm thấy không dễ chịu, nhưng Tiểu Ba vẫn muốn tiếp tục công việc. Tôi đi tìm Ô Tặc, bảo anh ta tới trông nom, đôn đốc để Tiểu Ba đi ăn chút gì đó. Ô Tặc tỏ vẽ hờ hững, tôi nghĩ một lúc, đoán chắc anh ta không vui vì Tiểu Ba uống rượu thay tôi. Có điều, ai thèm để ý xem anh ta vui hay không chứ, tôi nói xong những điều cần nói, quay người bỏ đi.

Tay cầm sách, len khỏi đám đông đi ra ngoài, không giống như lần trước, tất cả mọi người thấy tôi liền tự động nhường đường. Trong phòng lại vang lên tiếng hát Như mưa như sương lại như gió. “A… a… a… a… a… Với em, anh như sương như mưa lại như gió. Đến đến đi đi chỉ để lại sự trống rỗng. Với em, anh như sương như mưa lại như gió. Mặc trái tim em đau đớn khắc khoải vì anh. A… a… a… a… a…

Tôi gần như lao ra khỏi quán karaoke, đứng ở đầu đường nơi người qua kẻ lại, cảm thấy buồn bã, hoang mang. Đột nhiên, tôi chạy, chạy dọc theo con đường đó, hơn hai mươi phút sau, tôi thở hổn hển đến bên bờ sông.

Tôi đứng bên bờ sông, nghe tiếng nước chảy, ánh trăng trải trên mặt nước nhấp nhô, những ánh bạc nhảy nhót.

Tôi đứng đó rất lâu, trong đầu dường như suy nghĩ mông lung, lại dường như chẳng nghĩ gì cả. Cho tới tận khi có một người đi xe đạp từ đầu cầu bên kia sang, tôi mới giật mừng bừng tỉnh, phải về nhà thôi, nếu không hai vị phụ huynh đang áp dụng cách giáo dục lỏng lẻo với tôi kia cũng phải nổi giận.

Tôi chạy một mạch về nhà, về đến nơi đã mười một giờ đêm, sắc mặt của mẹ rất khó coi, tôi không đợi mẹ hỏi, chủ động lên tiếng xin lỗi: “Con và Hiểu Phi xem phim Doraemon ở nhà bạn tới muộn, không để ý thời gian.” Thật may vì ở thời đó, không mấy nhà có ti vi.

Sắc mặt bố mẹ giãn ra: “Mau đi ngủ đi, lần sau phải chú ý đấy.”

Tôi gật gật đầu, lập tức đi đánh răng rửa mặt.

Sau này, tôi thường xuyên thấy Trương Tuấn và cô gái kia đi cùng nhau đến quán karaoke, ai cũng nói cô ấy là bạn gái của Trương Tuấn. Tôi loáng thoáng biết được rằng, cô ấy đã đi làm, hình như là giáo viên mầm non, nhưng nhiều hơn nữa thì, tôi hoàn toàn không muốn nghe, thậm chí là tên của cô ấy, tôi cũng không nghe, cho dù có nghe thấy, cũng không muốn ghi nhớ, cứ như, chỉ cần tôi không biết tên của cô ấy, thì có thể coi như cô ấy không tồn tại vậy.

Mùa hè vốn vui vẻ như thần tiên của tôi đột nhiên xuất hiện một bóng đen, lần đầu tiên tôi biết, khi nhìn chằm chằm một ai đó, ngực sẽ nhói đau, khi nghe thấy một bài hát, sẽ muốn khóc. Thật ra, tôi chưa bao giờ đặt bất kì hy vọng nào vào Trương Tuấn, nhưng có thể tận sâu trong trái tim tôi đã tồn tại một ảo tưởng mà đến ngay cả tôi cũng không viết. Vì vậy, khi tận mắt chứng kiến, tôi đã cảm thấy vô cùng đau đớn. Thậm chí tôi còn rất độc ác nghĩ rằng, tại sao cô gái kia không giống như Quan Hà, coi thường Trương Tuấn chứ? Tốt nhất là cô ấy nên bỏ rơi luôn Trương Tuấn.

Cô gái đó rất thích hát bài Như mưa như sương lại như gió, mỗi lần đến quán karaoke, đều hát bài ấy. Mỗi lần nghe thấy bài hát này, tôi chẳng còn tâm trạng để làm gì cả, Như mưa như sương lại như gió bị tôi liệt vào danh sách những bài hát đáng ghét nhất. Tôi cực đoan tới mức giấu hết những đĩa có bài hát ấy trong phòng karaoke đi, những khách khác không có đĩa để hát thì cũng thôi, nhưng cô ấy lại rất cố chấp, nhất định phải hát bằng được.

Tiểu Ba vò đầu bứt tai đi tìm khắp nơi, còn liên tục nói lời “xin lỗi” với cô ấy, tôi không chịu được, đành lôi chiếc đĩa dưới ghế sofa lên, vờ như vừa tìm thấy, tỉnh bơ mang ra đưa cho họ.

Cô ấy vui mừng đón lấy chiếc đĩa, luôn miệng nói “Cảm ơn”, thân thiện mời tôi cùng ra chơi với họ. Chẳng nể nang gì, tôi lạnh lùng đáp: “Em không thích hát.”

Cô ấy ngượng ngùng cười: “Chị thấy em cả ngày ở quán karaoke, lại không thích hát sao?”

Tiểu Ba vội vàng đẩy tôi ra khỏi phòng trước khi miệng tôi kịp thốt ra những lời cay nghiệt. Trương Tuấn từ đầu tới cuối chỉ lạnh lùng ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt hờ hững như đang xem chuyện vui của người khác.

Cửa phòng đóng lại, tôi chua xót nghĩ, lẽ nào sau khi đóng cửa rồi, cậu vẫn giữ bộ mặt ấy?

Cô nàng phục vụ mang đồ uống vào cho họ hỏi tôi và Tiểu Ba: “Trương Tuấn học cùng khóa với Kì Kì thật sao?”

Tôi lờ đi, Tiểu Ba hòa nhã trả lời: “Cùng khóa.”

Cô ta tỏ vẻ hết sức kinh ngạc nói: “Em thấy cậu ta chẳng giống trẻ con gì cả, người lớn hơn cả người lớn.”

Tôi lập tức nói xen vào: “Cậu ta mặc dù học cùng khóa với em, nhưng từng lưu ban, lớn hơn em hai tuổi, là học sinh lưu ban lớn tuổi.”

Có lẽ Tiểu Ba chưa bao giờ thấy tôi cay nghiệt như thế, liếc tôi một cái, mỉm cười nói với cô nàng kia: “Tuổi của con người ở trong tim, chứ không phải ở trên mặt. Năm nay em mười lăm tuổi, có rất nhiều bạn cùng tuổi với em mới học lớp 8, còn đang vui vẻ vô tư cười đùa trong lớp, nhưng em đã ra ngoài đi làm kiếm tiền rồi, không những có thể nuôi sống bản thân, mà còn gửi tiền về nhà cho anh trai đi học, nếu họ nhìn thấy em, chắc chắn cũng sẽ không tin là em bằng tuổi họ.”

Trước khi cầm khay bỏ đi, cô nàng còn nói: “Mỗi người mỗi số phận, họ là con gái thành phố, em là con gái nhà quê, không bì được.”

Kì nghỉ hè năm nào cũng có hai loại kết quả, khiến trái tim người ta phải rối bời, loại thứ nhất là kết quả thi vào cấp ba, loại thứ hai là kết quả vào đại học.

Khi có kết quả thi vào cấp ba, trường Nhất Trung sẽ dán ở bảng thông tin ngoài cổng trường. Trường Nhất Trung cũng khá hài hước, bên phải dán điểm thi của học sinh trung học cơ sở của trường mình, bên trái là dán danh sách những học sinh trường khác được Nhất Trung nhận vào học, vì vậy bên ngoài cổng trường chen chúc rất nhiều phụ huynh và thí sinh với khuôn mặt lo lắng, phụ huynh và thí sinh của trường Nhất Trung cũng có, mà của trường ngoài cũng có.

Bởi vì năm nay có Vương Chinh tham gia thi nên Hiểu Phi rất quan tâm, sáng sớm đã kéo tôi chạy đến cổng trường để xem kết quả. Mặc dù so với các bạn cùng tuổi, tôi và Hiểu Phi đều khá cao, nhưng khi đứng cùng người lớn, vẫn bị coi là thấp. Do đó mặc dù dậy rất sớm, nhưng vẫn đến muộn, đợi mọi người xem vãn rồi, chúng tôi mới chen lên, nhìn cho kỹ danh sách.

Hiểu Phi dò từ trang đầu tiên. Tôi không nói gì, dò từ trang cuối cùng. Thành tích của Vương Chinh đã được đồn thổi từ lâu, bắt đầu tìm từ trang đầu tiên, chẳng phải lãng phí sức lực và tinh thần hay sao. Có điều, những lời đó không thể nói cho Hiểu Phi nghe.

Rất nhanh, tôi đã tìm thấy tên của Vương Chinh, căn cứ vào số điểm viết ngay sau cái tên ấy, rõ ràng anh ta không những không có duyên với trường trung học phổ thông trọng điểm này, mà với những trường bình thường khác cũng vô duyên nốt, có lẽ chỉ có thể đăng ký học ở trường kỹ thuật.

Hiểu Phi vẫn chăm chú dò từng cái tên từ trên xuống, tôi đợi thì cũng đợi rồi, thế là đành cùng cô ấy dò từ trên xuống, sau khi lướt qua bốn mươi lăm cái tên, nhìn thấy một cái tên rất quen thuộc, Trần Kình. Tôi nhìn chằm chằm vào đấy, ngẩn ngơ mất mấy giây, sao cái tên này lại lặng lẽ nằm trong cả đống tên kia chứ.

Thí sinh thi vào trường Nhất Trung tổng cộng gần bốn trăm người, dò từng cái tên một khiến mắt tôi như hoa hết cả lên, cuối cùng, Hiểu Phi đã tìm thấy tên của Vương Chinh.

Cô ấy lặng lẽ đứng đó, nhìn hết lần này tới lần khác, dường như không tin vào những gì mình nhìn thấy. Từ trước tới nay, tôi cũng không giỏi trong việc an ủi người khác, đành đứng im theo.

Đột nhiên, cô ấy bắt đầu khóc, khóc kinh thiên động địa, khóc tới khản cả giọng.

Trời ơi! Người ta thi trượt còn không khóc, cô ấy lại khóc như là mình thi trượt vậy. Phụ huynh và thí sinh đứng ở ngoài cổng bắt đầu nhìn chúng tôi. Hiểu Phi khóc tới mức nước mắt rơi lã chã, không cần biết người khác nghĩ gì, tôi bề ngoài thì tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lúc ấy chỉ ước được dùng áo che mặt lại.

Có vị phụ huynh vốn đang buồn vì con mình không thi đỗ, thấy Hiểu Phi khóc đau lòng như vậy, liền chỉ con mà mắng: “Con xem con đấy, thi trượt mà cũng chẳng tỏ vẻ gì, người ta thi trượt ít nhất còn biết khóc, biết hối hận sao trước kia không chăm chỉ học hành.”

Con của ông ấy âu sầu, tôi càng âu sầu hơn.

Tôi không biết khuyên nhủ ai bao giờ, đành đứng im nhìn Hiểu Phi khóc. Hiểu Phi như người được làm bằng nước vậy, khóc một mạch nửa tiếng đồng hồ, thế mà vẫn không thấy bớt ít nước mắt nào. Tôi đứng nhìn mà xót xa, buồn buồn nói: “Đừng khóc nữa!”

Hiểu Phi vừa khóc, vừa buồn bã hỏi: “Làm thế nào bây giờ? Anh ấy thi trượt cấp ba, mà sau này mình phải học đại học, thế chẳng phải bọn mình không thể ở bên nhau nữa ư?”

“Cậu không chê anh ấy, thế là được rồi!”

“Thế nếu anh ấy chê mình thì sao?”

Tôi thật sự nghi ngờ cấu tạo não của Hiểu Phi khác với loài người, bất lực nói: “Sao anh ta có thể chê cậu? Sau này cậu là sinh viên cơ mà!”

Hiểu Phi nửa tin nửa ngờ, dần dần nước mắt cũng không chảy nữa. Tôi vốn định rủ cô ấy đi ăn kem, đi ăn mì lạnh, giúp cô ấy bổ sung chút nguyên khí vừa mất, không ngờ cô bạn tôi lại vì tình quên bạn: “Kì Kì, mình không đi chơi với cậu được đâu, mình phải đi tìm Vương Chinh, giờ chắc chắn anh ấy sẽ rất buồn, mình muốn đi thăm anh ấy.”

Vương Chinh đâu phải vì xui xẻo mà trượt. Thành tích học tập của anh ta từ trước tới nay đều rất kém, có lẽ anh ta cũng đã sớm có dự liệu về kết quả thi của mình rồi, còn cần phải đợi tới tận hôm nay mới đau lòng? Có điều, với Hiểu Phi, tôi cũng chỉ có thể nói: “Được, vậy thì cậu đi tìm anh ta đi.”

Hiểu Phi vội đạp xe đi, tôi chẳng biết làm gì, sang xem kết quả ở bảng bên trái, xem những ai thi đỗ vào hệ trung học phổ thông của trường Nhất Trung. Nhất Trung tổng cộng tuyển tất cả bốn trăm học sinh, tên của Trần Kình nằm ở giữa con số hai trăm và ba trăm, thật không dễ tìm. Bên cạnh cũng có hai nữ sinh đến xem kết quả giống tôi, khẽ tiếng thì thầm: “Trần Kình này có phải là con trai của phó giám đốc đài truyền hình chúng ta không?”

“Đúng đấy.”

“Chẳng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net