Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Người tình của Vương Chinh

Trái tim của người con gái giống như một bông hoa, sẽ nở vì người mình yêu và cũng sẽ tàn lụi vì người mình yêu.

Có người, nở rộ và tàn lụi như đóa hồng dưới ánh nắng mặt trời, cho dù nở hay tàn cũng đều lẫy lừng vang dội, trở thành huyền thoại trong kí ức của mọi người.

Có người, nở rộ và tàn lụi như đóa hoa bách hợp trắng trong khe núi, dù tàn hay nở đều không dang không tiếng, trở thành bí mật bị thời gian vùi lấp.

Tôi quá để tâm đến những việc của mình, nên phải rất lâu sau khi cuộc thi diễn thuyết kết thúc, tôi mới biết Vương Chinh không vào trường kỹ thuật. 

Thời ấy, ở thành phố chúng tôi, cho dù thành tích học tập kém thế nào, thì vẫn được vào học ở trường kỹ thuật, bởi vì trường kỹ thuật hợp tác với mấy doanh nghiệp nhà nước lớn trong tỉnh ( giờ được gọi là ngành công nghiệp độc quyền ). Sau khi tốt nghiệp trường kỹ thuật, căn cứ vào chuyên ngành của từng người mà được nhận vào các doanh nghiệp khác nhau, chắc chắn là có một công việc ổn định, thu nhập khá và chế độ phúc lợi cũng tốt. 

Vì vậy, những bậc phụ huynh có yêu cầu không cao hoàn toàn không phải lo lắng việc con cái mình học hành yếu kém, dù học hành yếu kém đến đâu cũng vẫn có đầu ra. Nhưng Vương Chinh vô cùng cá tính, anh ta không màng tới sự khóc lóc, uy hiếp của bố mẹ, không vào trường kỹ thuật học, hành động đó của anh ta vào thời ấy không khác gì tự sát. 

Vương Chinh mang theo dàn trống của mình đến Tại Thủy Nhất Phương, tìm thêm vài người bạn có cùng chí hướng lập thành một ban nhạc, bắt đầu lên sân khấu biểu diễn. 

Khi đó, các vũ trường trong thành phố đa phần đều đệm nhạc bằng cách mở đĩa, không có vũ trường nào được như vũ trường của anh Lý, gần như không có ban nhạc sống. Hơn nữa, Vương Chinh thật sự rất đẹp trai, đèn vừa mở, tiếng trống vang lên, anh ta sẽ gõ như tuấn mã đứt cương, điên cuồng như đang ở chốn không người, đám con gái trong vũ trường đều muốn mụ mẫm cả đầu óc vì anh ta. 

Anh Lý tìm thêm vài thiếu nữ xinh đẹp, ăn mặc, trang điểm như những nữ nhân vật chính trong các bộ phim của Quỳnh Dao, đứng hát trên sân khấu. Chẳng mấy chốc, Tại Thủy Nhất Phương của chúng tôi tiếng tăm nổi như cồn khắp thành phố, bất kể là nam hay nữ đều ùn ùn kéo đến Tại Thủy Nhất Phương. Nghe nói đến những cửa hàng tạp hóa bên cạnh Tại Thủy Nhất Phương cũng làm ăn phát đạt theo, chỉ thế thôi cũng đủ biết Tại Thủy Nhất Phương hốt bạc nhiều thế nào. 

Có điều, cũng đừng nghĩ những người ra vào vũ trường là những thành phần phức tạp, trình độ văn minh xã hội thời ấy hơn bây giờ nhiều, vũ trường chỉ đơn giản là nơi để nghe hát và khiêu vũ. Bố mẹ của một bạn lớp tôi cũng thường xuyên đến đây nhảy, cuối tuần còn đưa cả bạn ấy và chị gái cùng đến chơi, hai chị em bạn ấy đều học rất giỏi. 

Nhưng, như thế không có nghĩa vũ trường là nơi vui chơi lành mạnh. Đối với đám thanh niên trai trẻ, thì sex, cờ bạc và thuốc phiện là có, nhưng chắc chắn bị giấu sâu dưới tận tầng hầm. 

Do Vương Chinh biểu diễn ở vũ trường nên Hiểu Phi cũng bắt đầu ra vào nơi đây. 

Đám con gái trong vũ trường chín người mười vẻ, cách ăn mặc, trang điểm, cử chỉ, tác phong của họ hoàn toàn khác với những nữ sinh trong trường học. Chỉ nói vài câu đơn giản với đám con trai thôi mà cũng đã õng ẹo cúi đầu xoay người với đủ mọi loại tư thế. 

Vương Chinh càng ngày càng lạnh nhạt với Hiểu Phi, thậm chí còn tỏ ra chán ghét khi cô ấy theo anh ta vào vũ trường. Hiểu Phi hoảng loạn. Sự tự tin dần dần sụp đổ. Cô ấy không còn từ chối khi người ta gọi mình là "Phi Nhi" nữa, đồng thời vô tình còn bắt chước dáng vẻ Trần Phi Nhi trong Mùa hoa tuổi mười sáu, dường như chỉ khi có dáng vẻ của một minh tinh, cô ấy mới có thể áp đảo được người khác. 

Mà những chuyện này, tôi hoàn toàn không biết, tôi còn bận rộn đi giành lấy sự thành công trong những cuộc thi hùng biện, bận rộn đuổi theo cái bóng trong trái tim mình. Cho tới khi Tiểu Ba nói với tôi: "Kỳ Kỳ, Cát Hiểu Phi tối qua uống say đánh nhau với người ta, anh Lý nể mặt em nên mới cho qua, nhưng em cũng nên khuyên nhủ cô ấy đi, bảo cô ấy đừng đến Tại Thủy Nhất Phương nữa. Cô ấy tuổi còn nhỏ, lại không có bố mẹ đi kèm, không thích hợp ra vào vũ trường đâu." 

Tôi thảng thốt, một ngày trong núi, đã là ngàn năm trên thế gian rồi sao? 

Tối hôm đó, tôi cũng đến Tại Thủy Nhất Phương. Mặc dù nhà trường nghiêm cấm học sinh ra vào vũ trường, nhưng hiển nhiên là, số học sinh ra vào nơi đây không ít, chỉ riêng tôi quen cũng đã đến vài người, Lý Tân, hoa khôi lớp 8(8) Đồng Vân Châu, đều là những cô gái xinh xắn. Những mỹ nữ nhỏ tuổi đều có rất nhiều cái đuôi si tình bám theo đằng sau. Không phải ai cũng thanh cao, thoát tục được như Quan Hà. Đại đa số các mỹ nữ nếu phải lựa chọn giữa những giờ học khô khan và đám con trai thú vị, đều chọn vế thứ hai. 

Trên sân khấu, một cô gái mặc chiếc váy trắng đang hát bài Ánh trăng nói hộ lòng tôi, từng đôi nam nữ dặt dìu khiêu vũ dưới sàn, ánh đèn mờ ảo thoắt xa thoắt gần, như ánh sáng của những vì sao chiếu lên từng bước nhảy của họ. 

Trên mỗi chiếc bàn nhỏ bên cạnh sàn nhảy đều được thắp một ngọn nến, thoáng nhìn, đúng là lung linh như bên hồ nước, lãng mạn như không giống nhân gian.

Lần đầu tiên bước chân vào vũ trường, tay chân lóng ngóng không biết đặt vào đâu cho đúng, nhưng sắc mặt không hề lộ vẻ lúng túng, tôi bình tĩnh đi đến từng chiếc bàn một, nhìn thật kỹ để tìm Hiểu Phi. Khi đã nhìn rõ rồi, thì nơi đây thật không giống Tại Thủy Nhất Phương trong Thi kinh một chút nào, ánh nến lập lờ đó không hề lãng mạn, mà là ánh sáng của dục vọng. 

Tìm một vòng vẫn không thấy Hiểu Phi, khi đi ngang qua những phòng được bao riêng, qua khe cửa, tôi thoáng liếc thấy bóng dáng một người con gái tóc thắt bím. Người con trai ngồi bên cạnh đang rót rượu cho cô ấy, cô ấy cúi đầu, hai vai khẽ run lên, hình như là đang khóc. 

Tôi liền xong vào, bất chợt có một bàn tay giơ ra, thoắt cái, một tay đã nắm chặt được cổ tay tôi, tay còn lại đặt mạnh lên vai tôi, vừa ấn vừa đẩy tôi phải lùi lại phía sau. Trong lúc tôi đang lùi lại, cô gái ngồi trên ghế sofa ngẩng đầu lên, nhìn khoảng hai mươi tuổi, đang cười khúc khích, toàn thân từ trên xuống dưới đều rung theo tiếng cười của cô ấy, còn người con trai đang ngồi cùng với cô ta là Tiểu Lục. 

Suýt chút nữa thì tôi lại gây họa rồi. 

Người nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi ra khỏi phòng bao riêng là Trương Tuấn. Bên cạnh là cô bạn gái làm nghề nuôi dạy trẻ của cậu ấy. 

Cậu ấy đã cứu tôi lần này, thế mà tôi lại không biết điều, trừng mắt nhìn và hất tay cậu ấy ra. 

Trương Tuấn hỏi với giọng lạnh như băng: "Cậu định làm gì?" 

Tôi hỏi: "Cát Hiểu Phi đang ở đâu?" 

Trương Tuấn nói: "Không ở đây." 

Bạn gái của Trương Tuấn liền nói xen vào: "Cát Hiểu Phi? Có phải cô gái tự nhận mình là Trần Phi Nhi không?" 

Tôi quay sang nhìn cô ta, cô ta cười chỉ sang một phòng bao khác: "Ở bên kia kìa." 

Tôi lao về phía ấy, nhìn thấy Hiểu Phi và một đám thanh niên nam nữ đang chen chúc trong phòng. Nói "chen chúc" thật chẳng quá lời chút nào. Chiếc ghế sofa vốn chỉ ngồi được khoảng bảy, tám người, giờ có tới hơn mười người đang chen nhau ngồi trên đó, con trai, con gái ôm bám lẫn nhau. Người hút thuốc, kẻ uống rượu, dưới ánh đèn mờ ảo, đám con gái trang điểm nhìn giống hệt nhau. 

Tôi không dám tin vào những gì mà mắt mình đang nhìn thấy. Tim nhói đau, len vào giữa họ, kéo tay Hiểu Phi, không biết là Hiểu Phi do uống say hay đã ăn thứ gì đó không nên ăn mà cười ngờ nghệch. Tôi kéo cô ấy, cô ấy còn tức giận hất tay tôi ra. 

Những kẻ ngồi bên cạnh cô ấy phá lên cười, nhiều kẻ không kiên nhẫn được nữa quay sang chửi và đuổi tôi: "Cút ngay!" 

"Muốn ăn đòn à!" 

Tôi không nói gì, cố gắng kéo Hiểu Phi đứng dậy. Tên con trai ngồi cạnh Hiểu Phi tức giận, đứng dậy định đánh tôi. Trương Tuấn lúc ấy đang đứng đằng sau tôi nói: "Để cô ấy đi!" 

Tên kia lại ngồi xuống, tôi vừa ôm vừa kéo Hiểu Phi ra ngoài, cô ấy nằm trong vòng tay tôi nhưng không ngớt la hét ầm ĩ, làm kinh động tới mấy tay bảo vệ vũ trường. Cũng may, chị quản lý đã từng gặp tôi, nên đám bảo vệ đó mới không gây khó dễ gì nữa. Chị quản lý giúp tôi kéo Phi sang một bên, Hiểu Phi nằm trên ghế sofa, cười một cách ngốc nghếch. 

Tôi nhìn cô ấy, không biết nên làm thế nào bây giờ, sao cô ấy lại thành ra thế này chứ? Bím tóc đó, kiểu tóc đó, giống hệt như Trần Phi Nhi trong phim, nhưng cô ấy đâu có được sự trong sáng thuần khiết của Trần Phi Nhi, đâu có được tinh thần tích cực của Trần Phi Nhi khi gặp hoạn nạn, khó khăn? 

Tôi hỏi chị quản lý: "Cô ấy chỉ uống say thôi, hay là... " 

Chị quản lý cúi người xuống quan sát kỹ, rồi nói với tôi: "Say thôi, không uống thuốc linh tinh đâu." 

Tôi cũng yên tâm phần nào, hỏi tiếp: "Vương Chinh đâu ạ?" 

Chị quản lý ấy liếc mắt nhìn đồng hồ: "Chưa đến ca của cậu ấy, nhưng cũng sắp rồi." 

"Vương Chinh có bạn gái chưa ạ?" 

"Tất cả những khách nữ đến vũ trường của chúng tôi đều thích Vương Chinh." 

Câu trả lời của chị quản lý rất khéo léo, có điều, tôi không cho chị ta cơ hội giở trò ma mãnh đó, chỉ thẳng vào Hiểu Phi hỏi: "Anh ta đối với cô gái này thế nào? Có bắt nạt cô ấy không?" 

Chị ta do dự. Tôi nói: "Nếu Tiểu Ba đứng ở đây và hỏi chị, chị cũng sẽ ấp a ấp úng như thế này à?" 

Chị ta lập tức nói: "Bình thường, thậm chí còn có vẻ khó chịu, chán ghét hơn đối với những người khác."

Tôi nghịch cây nến đang cháy trên bàn, những giọt sáp nến chảy xuống tay, tôi không những không lau đi mà còn khẽ nghiêng cây nến, chăm chú nhìn từng giọt sáp nhỏ vào lòng bàn tay mình. 

Chị quản lý ngồi xuống cạnh tôi, nở nụ cười thận trọng, nói: "Vương Chinh không phải là người xấu, con gái thích cậu ta rất nhiều, nhưng cậu ta chưa bao giờ lợi dụng tình cảm của những cô gái đó để trục lợi cá nhân. Tôi cảm thấy... tôi cảm thấy cậu ấy cư xử tồi tệ với cô gái này, là vì muốn tốt cho cô ấy thôi. Tôi nghe người trong ban nhạc thì thầm với nhau rằng, Vương Chinh đang tiết kiệm tiền, cậu ta muốn đến Quảng Châu, ở đó có rất nhiều người thích âm nhạc giống cậu ta, sẽ có công ty ra album nhạc cho họ."

Tôi sững lại, lặng thinh nhìn những giọt sáp nến rơi vào lòng bàn tay mình, chị quản lý nói khẽ: "Tôi phải đi làm việc thôi, mấy phút nữa sẽ đến ca của Vương Chinh, em muốn uống gì không?" 

"Không cần đâu ạ." 

Một cô gái tết tóc hai bên đứng trên sân khấu hát bài Không nên hái hoa dại bên đường. Phong thái biểu diễn của cô ấy rất vui nhộn khiến đám khán giả ngồi dưới cũng phải ồ lên cười theo. 

Khi cô ấy hát xong, không khí trong vũ trường trở nên tĩnh lặng lạ thường, những người lớn tuổi một chút bắt đầu lục tục bỏ về, càng lúc càng nhiều đôi nam nữ thanh niên ôm nhau đi ra giữa sàn nhảy. 

Tôi đang chăm chú theo dõi những cặp đôi nhảy trên sàn bỗng nghe thấy tiếng ghi ta điện tử vang, phá vỡ không gian tĩnh lặng. Trong tiếng trống đập bing bing bang bang, thứ âm thanh chát chúa của nhạc Rock hoàn toàn khác với những âm thanh dịu dàng, mềm mại vừa rồi. Cả vũ trường đang nguội lạnh, uể oải như ông già đột nhiên trở nên sôi nổi, mạnh mẽ như chàng thanh niên tràn đầy nhiệt huyết. 

"Trong biển người đông như nước triều dâng có em có tôi. Gặp gỡ nhau, quen biết nhau, giày vò nhau. Trong biển người đông như nước triều dâng là em là tôi. Vờ đứng đắn, vờ nghiêm túc, khuôn mặt luôn nở nụ cười thật tươi. Không cần phải giải thích nhiều, tự mình đã rõ. Em anh, chúng ta đang nghĩm đang muốn làm gì. Không cần phải để ý quá nhiều, không cần phải buồn phiền. Sẽ có ngày em hiểu anh. Trong biển người đông như nước triều dâng lại nhìn thấy em. Vẫn xinh đẹp, vẫn hấp dẫn như thế. Từ từ thả lỏng, từ từ vứt bỏ. Vẫn không hề bận tâm như thế. Không còn tin vào đạo lý, bất kì đạo lý nào nữa. Loài người đã lạnh lùng như thế. Không cần phải nhớ lại, nhớ lại điều gì trong quá khứ. Tôi bây giờ không còn là tôi của ngày xưa nữa. Người đã từng cảm thấy cô đơn, cảm thấy bị người khác vứt bỏ. Nhưng chưa bao giờ tôi thấy cô đơn không chốn dung thân." 

Đám thanh niên trên sàn nhảy đều rất kích động, vừa giơ tay lên đung đưa theo, vừa gào lên hát cùng với ban nhạc, dường như tất cả mọi sự đè nén đến bây giờ mới được giải tỏa. 

Tôi nhìn tay trống của ban nhạc, một thanh niên anh tuấn mặc quần da bó sát màu đen, áo sơ mi trắng đang tập trung tinh thần trước bộ gõ của mình. Ánh mắt nhìn xuống, vẻ mặt lạnh lùng, như không hề biết đến sự náo động bên dưới, chỉ chìm đắm trong thế giới riêng của mình, mái tóc dài cũng hất lên hất xuống theo từng động tác lắc lư mạnh mẽ của cơ thể, cộng thêm vẻ mặt điềm tĩnh, lạnh lùng của anh ta, tạo thành một ma lực vô cùng mới mẻ, cuốn hút. Vẻ ngang tàng, khác người, mãnh liệt, thiêu đốt, lại không màng gì đến thế giới xung quanh như thế, vẻ lạnh lùng tàn nhẫn đến mức gần như lạnh nhạt đó, thật sự khiến người ta khó có thể rời mắt, chẳng trách những cô gái đến đây đều phát cuồng vì anh ta. 

Trong tiếng nhạc, thoáng chốc, tôi dường như đã nhìn thấu được con người của Vương Chinh, ngoài thứ bản thân quan tâm ra, đối với anh ta, tất cả những thứ khác đều không tồn tại. Chẳng trách Hiểu Phi thích anh ta, anh ta thật giống hệt như Hiểu Phi! Không quan tâm tới mọi người xung quanh, chỉ sống theo ý mình, nhưng người mà Hiểu Phi quan tâm là anh ta, còn anh ta lại chỉ quan tâm tới âm nhạc của mình. 

Tôi quay đầu lại, thấy Hiểu Phỉ đã không còn ngồi ở ghế sofa nữa, tôi vội vàng len vào giữa sàn để tìm cô ấy. Nhìn Vương Chinh trên sân khấu, lòng tôi thấp thởm, bất an, rút cục thì Hiểu Phi thích anh ta nhiều đến mức nào? 

Sau ca khúc đó, ban nhạc chuyển sang chơi bài Tay trắng

"Tôi đã từng hỏi, bao giờ em sẽ đi cùng tôi, nhưng em luôn cười tôi tay trắng..." 

Đám người trên sàn càng điên cuồng, nam nữ thanh niên gào thét tới lạc cả giọng, kẻ chưa bao giờ tiếp xúc với Rock như tôi lần đầu tiên biết thế nào là ma lực của nó. 

Khó khăn lắm tôi mới đi xuyên qua được đám người đang cuồng loạn áy để tìm Hiểu Phi, cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy cô ấy. Cô ấy đang loạng choạng trèo lên sân khấu, dường như muốn giữ chặt lấy Vương Chinh. Gã con trai vừa rồi ôm cô ấy lại xuất hiện, đi lên ôm cô ấy lại. Hiểu Phi muốn đẩy hắn ta ra, đẩy mấy lần, cuối cùng cũng thành công, đang định đi lại bị hắn ta kéo ngã vào lòng. Hiểu Phi quay lại cho hắn ta một cái tát, hắn ta cũng không hề khách khí, dang tay tát trả. 

Trong tiếng nhạc chát chúa đinh tai nhức óc, mọi người vẫn đang điên cuồng, không ai để ý tới sự hỗn loạn ở một góc của sàn nhảy. Trên sân khấu, Vương Chinh ngồi sau dàn trống nhìn thấy tất cả những gì đang xảy ra bên dưới, nhưng không hề động lòng, chỉ lạnh lùng chơi trống. 

Cuối cùng tôi cũng len được lên trước sân khấu, tên con trai kia vẫn muốn ôm Hiểu Phi. Lần này, không đợi Hiểu Phi ra tay, tôi dang tay tát thẳng vào mặt hắn, hắn sửng sờ, rồi bỗng nổi điên, định lao vào đánh tôi. Tôi tiện tay vớ lấy một cái đèn ống thép bên cạnh sân khấu, đang nghĩ xem có nên dùng nó vụt thẳng vào đầu hắn hay không, thì thấy hắn khựng lại, mấy tên đồng bọn của hắn vây quanh, nhìn tôi cười nham nhở. 

Bởi vì chỗ này là góc sân khấu, ngay cạnh đấy là những chiếc bàn, trên bàn vẫn còn rượu và đồ uống chưa uống hết của khách, trong tích tắc nhìn thấy những thứ ấy, trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ vô cùng độc ác. Nếu tôi đột ngột hắt rượu vào người chúng, rồi vứt đám dây điện trong chiếc đèn ống này ra ném lên người chúng, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, trong sách nói chất lỏng chứa tạp chất có thể dẫn diện là đúng hay sai? 

Có điều Trương Tuấn và Tiểu Ba đã không để tôi có cơ hội thực hành thí nghiệm mới manh nha trong đầu đó. Hai người bọn họ, một người đứng chắn trước đám thanh niên kia, một người đứng chắn trước mặt tôi. Mặt Tiểu Ba đanh lại, giật phắt lấy chiếc đèn trong tay tôi, lôi tôi ra ngoài, người đi theo anh ấy áp giải Hiểu Phi. 

Anh Lý đang đợi chúng tôi trong văn phòng, nhìn thấy tôi, cười tít mắt hỏi: "Nữ thổ phỉ, em định một mình đối phó thế nào với mấy thằng đàn ông?" 

Tôi không nói gì. Anh trừng mắt với tôi, quay sang nhìn Hiểu Phi lúc này đã tỉnh táo lại phần nào, nói: "Lại vì Vương Chinh hả! Mẹ kiếp, thật phiền chết đi được! Gọi Vương Chinh vào đây ngay!" 

Khi Vương Chinh đi vào, nhìn thấy đám chúng tôi trong phòng, giống như bồi thẩm đoàn trong phiên tòa chuẩn bị được xét xử, nhưng sắc mặt anh ta không hề biến đổi, bình thản vô cùng.

 Anh Lý nói: "Cô bé này là bạn của em gái chúng tôi, hôm nay vì cậu mà đã gây gổ khiến em gái chúng tôi suýt nữa thì va chạm với người của Tiểu Lục, ngay bây giờ, tại đây, cậu hãy nói cho rõ ràng mọi chuyện đi, sau này tôi không muốn nhìn thấy cô bé trong vũ trường nữa." 

Tôi định ngăn lại, song chợt nghĩ, cách làm của anh Lý có vẻ tàn nhẫn nhưng lại là cách chấm dứt mọi rắc rối nhanh nhất. 

Hiểu Phi nhìn thấy Vương Chinh, vội chỉnh sửa lại đầu tóc, quệt nước mắt, vừa như chua xót bàng hoàng, lại vừa như vui mừng cuống quýt. 

Vương Chinh bước đến trước mặt Hiểu Phi, nhìn thẳng vào mắt cô ấy, nói rành rọt: "Anh biết là em thích anh, nhưng anh không thích em. Trước kia anh không nói ra, là vì nghĩ em vẫn còn nhỏ, nên coi em như em gái, hy vọng dần dần em sẽ hiểu, nhưng bây giờ em liên tục quấy rối khiến anh không thể chuyên tâm làm việc được, khiến anh cảm thấy vô cùng chán ghét em, em có thể biến mất khỏi tầm mắt của anh để anh được chuyên tâm với công việc của mình không?" Nói xong, anh ta quay sang anh Lý: "Được chưa?"

 Anh Lý gật đầu, Vương Chinh quay người bỏ đi. 

Không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, sắc mặt Hiểu Phi trắng bệch, vẫn nhìn chăm chăm theo bóng của Vương Chinh, gào lên: "Vương Chinh, anh Vương Chinh..." 

Vương Chinh vẫn phớt lờ cô ấy, nhanh chóng biến mất ngoài hành lang. 

Nếu như lúc ấy Hiểu Phi òa lên khóc thì tôi lại còn cảm thấy yên tâm một chút, nhưng cô ấy thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, như người mất hồn. Tôi chưa bao giờ thấy Hiểu Phi như thế, lo lắng, gọi: "Hiểu Phi!" 

Hiểu Phi đột nhiên gào lên: "Đều tại cậu, ai bảo cậu nhiều chuyện như vậy hả, ai bảo cậu đi lo việc của người khác chứ?" Cô ấy vừa hét vừa lao ra ngoài, tôi định đuổi theo thì Tiểu Ba giữ tôi lại, quay sang dặn dò một người đang đứng cạnh cửa: "Đi xem thế nào, đưa cô bé về nhà an toàn." 

Từ nhỏ tới lớn, Hiểu Phi chưa bao giờ gặp thất bại, hôm nay lại bị người con trai mà mình thích từ chối, nói những lời tàn nhẫn ngay trước mặt mọi người, tâm trạng lúc này của cô ấy, tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Nghe thấy Tiểu Ba căn dặn đàn em đi theo cô ấy, tôi cũng quyết định không làm phiền cô ấy nữa, để cô ấy được yên tĩnh một mình. 

Anh Lý thấy trong phòng giờ chỉ còn lại ba người chúng tôi, đứng dậy đóng cửa, hỏi Tiểu Ba: "Cô bé này tính cách sao hung hăng thế? Năm đó nhìn thấy cậu đánh nhau, anh đã nghĩ cậu hung hăng nhất rồi, con bé còn hung hăng hơn cả cậu nữa!" 

Tiểu Ba nhìn tôi: "Vừa rồi em có chắc chắn là sẽ đánh lại được bọn chúng không?" 

"Không."

"Vậy mà anh thấy em chẳng sợ hãi chút nào thế, em cũng phải biết suy nghĩ chứ, em không cho rằng đám bảo vệ sẽ giúp em đánh lại khách hàng đấy chứ?" 

"Trong tay em có đèn, trên bàn bên cạnh có rượu." Anh Lý nghe không hiểu tôi đang nói gì, nhưng Tiểu Ba thì hiểu ngay. Anh ấy đột ngột vung tay lên, định đánh tôi, nhưng khi bàn tay sắp tát vào mặt tôi, lại sượng sung kìm xuống, định thu tay về, nhưng có lẽ đã hơi muộn, đúng lúc theo phản xạ, tôi xoay người định tránh, anh ấy đã giáng cả bàn tay vào vai tôi. Cú đánh đó khiến tôi loạng choạng giật lùi về phía sau mấy bước, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất. 

Anh Lý thất kinh, mặt thoáng biến sắc, vội vàng nói đỡ cho Tiểu Ba: "Kỳ Kỳ, mấy năm nay Tiểu Ba chưa tức giận như thế bao giờ, chỉ là xúc động nhất thời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net