Thong thien chi lo 182-217

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 182: Thanh tác ngân pháp trượng cùng pháp khí thành bộ!

"Chắc là thứ thô kệch nhất trong các pháp khí ta thấy.”

Trong địa hỏa lô phòng, lục bào lão đầu khinh bỉ nhìn ngân sắc đoản trượng còn nghi ngút hơi nóng trong tay Ngụy Tác.

Cây ngân sắc đoản trượng trừ một chút phù văn khắc kín đáo, không có chi tiết trang trí nào, một mặt tròn vo, một mặt bèn bẹt có năm cái lỗ, không chỉ thô kệch mà còn khó coi.

Nhìn ngân sắc đoản trượng, Ngụy Tác lại tỏ vẻ hưng phấn.

Gã mất ba ngày ba đêm mới thành công luyện chế được Thanh tác ngân pháp trượng, nguyên việc khống hỏa trong bước thứ hai lúc mới luyện thành đích ngân sắc đoản trượng sao cho tan mà không chảy cũng khiến gã mất một ngày mới khống chế đúng mức. Luyện chế thành công không dễ, xấu thì xấu cũng vẫn là pháp khí, pháp khí chứ không phải vợ, thực dụng là đủ.

Lục bào lão đầu tỏ vẻ khinh miệt, Ngụy Tác lấy ra hoàng sắc pháp châu của Phệ tâm trùng trưởng lão đã chuẩn bị sẵn, khảm lên cái lỗ trên pháp trượng.

Hoàng sắc tinh châu khá lớn, chỉ khảm vào được nửa viên, nhưng trông như trang sức trên Thanh tác ngân pháp trượng, cũng dễ nhìn hơn.

Thấy không thành vấn đề, Ngụy Tác thử dồn chân nguyên vào.

Chát một tiếng khe khẽ, phái trước Thanh tác ngân pháp trượng rực quang hoa xám đen.

Thấy vậy, mắt Ngụy Tác ánh lên hớn hở.

Gã thò tay lấy ra một tấm ngân sắc pháp thuẫn tơi tả.

Pháp thuẫn này là tấm cuối cùng của mấy tu sĩ Tứ Hải đường, chất liệu không có gì đặc biệt, có khắc một pháp trận khống chế, pháp trận này rất nhỏ, tuy thủng lỗ chỗ nhưng còn điều khiển được. Chỉ là uy năng phòng ngự đã không còn đạt nổi bán linh giai, vô dụng đối với Ngụy Tác.

Chát một tiếng khe khẽ, Ngụy Tác giơ tay, Thanh tác ngân pháp trượng thượng kích phát ra quang hoa xám đen chạm vào ngân sắc pháp thuẫn .

Ngân sắc pháp thuẫn tan hết linh quang đại rớt đánh choang xuống trước mạt gã.

Nhặt tấm ngân sắc pháp thuẫn lên nhìn, bề mặt lỗ chỗ như bị ngâm trong chất cường toan.

Viên pháp châu Phệ tâm trùng trưởng lão trung quả nhiên ẩn chứa thiên phú dị năng sau khi nó tiến giai, cũng như Âm lân sa, có thể ăn mòn pháp khí, pháp bảo của đối phương!

Lúc Văn Đạo Các giãy chết định sử dụng pháp khí hình mỏ chim nhưng bị Phệ tâm trùng trưởng lão phát ra hôi hắc sắc quang mang hủy mất.

Có vật này, dù đối thủ có linh giai pháp khí, gã đột nhiên ra đòn tất sẽ khiến đối phương lãnh đủ.

Càng khiến Ngụy Tác đắc ý là lục bào lão đầu đã nói pháp châu chỉ có thể thuần túy kích phát uy năng, mỗi lần kích phát là uy năng sẽ hao hụt đi, khi cạn hết thì pháp châu thành vô dụng. Nhưng hiện tại liên tục phát ra hai lần hôi hắc sắc quang hoa mà gã thấy quang mang của hoàng sắc pháp châu trên Thanh tác ngân pháp trượng không mờ đi bao nhiêu, ít nhất đủ cho kích phát mấy chục lần cũng không có vấn đề gì.

Con bài tẩy thế này, mấy chục lần đủ dùng rất lâu, chắc chắn hơn nhiều Hủ thi thủy hồ lô của lão dạo từng sử dụng trong địa lăng Thanh Phong lăng.

Nghĩ vậy, Ngụy Tác lại vỗ vỗ đầu, nhớ ra trong hồ lô dó ít nhiều cũng còn một chút Hủ thi thủy, đủ dùng một lần.

Thu cây Thanh tác ngân pháp trượng còn khảm được bốn viên pháp châu nữa lại, Ngụy Tác lại lấy từ nạp bảo nang ra cây lục sắc phi kiếm của hồng bào tu sĩ từng tranh địa hỏa lô phòng với gã, cây kiếm bị Âm lân sa thiêu đốt lỗ chỗ.

Lấy ra kiếm thai của phi kiếm đã không còn bất kỳ linh quang nào, gã mở ba mươi hai kim thiềm của địa hỏa lô phòng.

Ba mươi hai ngọn lửa phun ra, trong lò hình thành ngọn lửa rừng rực, nhiệt độ chợt tăng cao.

Ngụy Tác vung tay ném lục sắc kiếm thai vào ngọn lửa, kiếm thai được lưỡi lửa xoay vần, thoáng sau thì hơi đỏ lên, hiển nhiên kiếm thai phi kiếm có lẫn Ngân cương tinh và Thiên huyền ô kim tan chảy ở nhiệt độ hơn Thanh tác ngân nhiều.

Bất quá cũng khó trách, phi kiếm thường dựa vào bản thân kiếm thể tấn công địch, nếu tùy tiện bị hỏa lực thiêu đốt mà không chống nổi thì không thể gọi là phi kiếm nữa.

"Phải mở thêm năm ngọn nữa.” Thận trọng quan sát một chốc, lục bào lão đầu bảo gã.

Ngụy Tác gật đầu, mở thêm năm kim thiềm, năm luồng lửa tràn vào, kiếm thai sau rốt cũng đỏ rực.

Lục bào lão đầu gật đầu: "Được rồi, bắt đầu đi.”

Ngụy Tác không nói gì thêm, đưa tay ra, tiên thiên chân hỏa được kích phát, hình thành một cụm lửa rồi từ từ biến hóa trên không thành hình dạng một cây bạch sắc trùy tử.

Choang! Choang! Choang!

Cây trùy do tiên thiên chân hỏa ngưng thành liên tục gõ vào kiếm thai đỏ rực, phát ra tiếng động như gõ sắt.

Lục bào lão đầu hừ một tiếng, mắt ánh lên đôi chút vừa ý.

Xem ra tu sĩ có hỏa linh căn khống chế hỏa hệ thuật pháp cao hơn hẳn tu sĩ thông thường, tu sĩ không có hỏa linh căn ít nhất phải quá hơn mười ngày luyện tập mới đạt được mức đó, còn gã chỉ mất có ba ngày đã có thể dùng tiên thiên chân hỏa tôi luyện kiếm thai.

Lục bào lão hơi mãn ý, Ngụy Tác nhăn nhó vì đúc luyện kiếm thai này khó không kém gì ngưng hỏa thành châm khắc pháp trận lên Thanh tác ngân.

Không chỉ phải khống chế cường độ tiên thiên chân hỏa đúng mức mà còn cả sức gõ cũng cần hợp lý, hỏa lực và sức mạnh chỉ hơi quá một chút là tinh kim sẽ bị đánh tan.

...

Bạch sắc chân hỏa tiểu trùy mỗi lần hạ xuống thì thân kiếm hơi trầm ngay rồi lại bị trụ lửa nâng lên. Mỗi lần gõ, thân kiếm lại rực lên hoa lửa bé xíu, tạp chất bị bắn đi rồi bị đốt thành tro.

Liên tục gõ, kiếm thai được gã từ từ Ngụy rèn thành hình.

Hơn một canh giờ sau, Ngụy Tác đã hao kiệt chân nguyên móc ra năm, sáu viên Hồi chân đơn nuốt xuống bụng, số Hồi chân đơn lấy được của Tứ Hải đường trừ một phần nhỏ bị Hàn Vi Vi mang về, đại đa số đô đều trong tay gã, một thời gian dài về sau này gã không cần mua đơn dược này nữa.

Điều tức một chốc, chân nguyên khôi phục một phần, gã lại thi triển bạch sắc chân hỏa tiểu trùy, tiếp tục rèn.

Lực độ lần này mạnh hơn một chút.

Hơn nửa canh giờ say, cục tinh kim đỏ rực chỉ còn một nửa lúc trước, được gã quai trùy liên tục, biến thành hình dạng một con dao.

Choang! Choang! Choang! Liên tục gõ hơn nửa canh giờ, đến khi con dao không còn tóe hoa lửa thì Ngụy Tác cẩn thận rèn sang lưỡi dao cho tới lúc cực kỳ sắc bén mới dừng tay, kéo nhanh con dao ra.

Tiếp đó, gã trực tiếp kích phát một đạo thủy hệ pháp phù, thủy cầu đột nhiên xuất hiện, lao vào cây đao còn đỏ rực.

"Xoạt!", bạch khí dấy lên, con dao đỏ rực tạo cho người ta cảm giác đang co lại rồi biến thành màu lục sậm.

Không đợi nhiệt khí tan đi, gã hút lấy thanh đao lên xem.

Thai thể con dao khá mượt, đẳng cấp không biết cao hơn lục sắc phi kiếm bao nhiêu lần, thân dao và lưỡi hình thành hoa văn mặc cúc sau không biết bao nhiêu lần bị rèn luyện.

Ngắm nghía một chốc, gã lại đưa tay lấy ra một thứ lấp lánh kim quang, là thi thể tam cấp cao giai Kim giáp phong.

Dùng con dao mới luyện chế xong cắt một nhát lên vỏ Kim giáp phong, lớp vỏ cứng ngang huyền thiết bị cắt một vệt sâu.

"Ha ha!"

Cảnh tượng đó khiến gã cao hứng cười ha hả, liên tiếp lấy ra hai mươi con tứ cấp trung giai Thực hỏa bảo thạch tích.

Đoạn gã dùng con dao cắt lên từng con Thực hỏa bảo thạch tích.

Hóa ra tiếp theo, Ngụy Tác dịnh dùng thi thể yêu thú thử luyện một vài pháp khí hữu dụng. Nhưng có nhiều thứ trên mình yêu thí, đao bình thường không cắt được nên gã theo lời lục bào lão đầu chỉ đạo, dùng phi kiếm của hồng bào tu sĩ rèn thành một con dao sắc.

Quá trình rèn con dao này cũng là là bước chuẩn bị cho rèn thai thể của pháp khí khác sau này.

Hiện tại, Ngụy Tác muốn thử luyện giáp xác như hồng bảo thạch của Thực hỏa bảo thạch tích thành nhất pháp thuẫn.

Bất quá lục bào lão đầu không xuất thủ, xuất thủ tất nhiên không thể luyện thứ gì tầm thường, lão dạy gã luyện chế pháp thuẫn này là một bộ gồm hai mươi tấm, lúc tế xuất sẽ có hai mươi tấm đồng thời lơ lửng quanh mình.

Chương 183: Phát dục sớm?

Một mảnh vỏ Thực hỏa tích sáng lấp lánh như hồng bảo thạch lớn cỡ bàn tay được Ngụy Tác ném vào ngọn lửa trên địa hỏa lô.

Lúc đó gã đã mở hai mươi sáu kim thiềm lô khẩu.

Được địa hỏa ba phủ, giáp xác như hồng bảo thạch tan chảy hoàn toàn như tinh kim, biến thành hồng sắc dịch thể, nằm trong ngọn lửa nên dịch thể lại càng đỏ tươi.

Ngụy Tác cho thêm một mảnh vào, mảnh mới này chìm xuống dung dịch màu đỏ, sôi lên một chút rồi tan chảy hoàn toàn, dung dịch hồng bảo thạch lại nhiều thêm.

Cho liên tục hai mươi lăm miếng vào, gã mới dừng lại, đóng mười ống địa hỏa, đoạn thi triển Tam muội thần hỏa thuật, phát ra một đạo tiên thiên chân hỏa, bao lấy dung dịch đỏ rực lấp lánh.

Được gã khống chế, tiên thiên chân hỏa từ từ nén dung dịch phẳng ra, kéo dài rồi thành hình trái xoan.

Đoạn thận trọng tắt tiên thiên chân hỏa, gã lại mở sáu kim thiềm, khiến hồng thuẫn từ từ đạt tới trạng thái tan nhưng không chảy, tiếp đó gã điều chỉnh vị trí miệng lò phun lửa khiến hồng thuẫn nổi trong ngọn lửa, tiên thiên chân hỏa lại từ tay gã phun ra, ngưng thành một mũi kim nhỏ, thuần thục đưa đi đưa lại trên tấm thuẫn.

Tuy không trơn tru lắm nhưng vẫn khắc xong mấy nét phù văn cổ kính trên tấm hồng sắc pháp thuẫn này.

Đoạn gã đóng miệng địa hỏa lô lại một cách rất có.

Xong xuôi, gã nhanh chóng dùng chân nguyên hút lấy hồng sắc pháp thuẫn sắp rơi xuống trước mặt.

Hồng sắc pháp thuẫn đã triệt để ngưng cố, mặt chính sáng lấp lánh trơn láng, phù văn ở mặt sau lại rực linh quang.

Mặt thuẫn tròn xoe, như dùng cả khối hồng bảo thạch điêu khắc thành, rất đẹp đẽ.

Pháp thuẫn nguội đi, gã liên tục lấy từ nạp bảo nang ra chín tấm pháp thuẫn hình dáng tương tự, đều đỏ như hồng bảo thạch.

Dồn chân nguyên vào một tấm pháp thuần có phù văn hơi khác mười chín tấm kia, tất cả cùng lơ lửng trên không, chia thành ba lớp bao quanh gã. Nhìn hai mươi tấm pháp thuẫn khiến toàn địa hỏa lô phòng sáng rực, khóe môi Ngụy Tác nhếch lên, che đi nét hưng phấn.

Bộ hai mươi tấm pháp thuẫn này tách ra không lợi hại lắm, đều chỉ có uy năng phòng ngự bán linh giai, không hơn gì Huyền quy thuẫn. Nhưng bộ pháp thuẫn lục bào lão đầu dạy luyện chế này chỉ cần tấm gã khống chế không tổn hại thì những tấm khác có tổn hại cũng không ảnh hưởng gì đến những tấm khác.

Uy năng phòng ngự của ngần này pháp thuẫn cộng lại khẳng định cao hơn linh giai Hỏa giáp thuẫn và Huyền âm pháp y của gã. Cả bộ pháp thuẫn có thể phòng thủ mọi phương vị công kích, phạm vi phòng ngự cơ hồ sánh ngang linh quang quang tráo.

Bất quá luyện chế bộ pháp thuẫn này tốn của gã ba ngày, thêm hai ngày nữa là đến lúc gã hẹn Hàn Vi Vi đi kiếm linh thạch.

Gã lập tức nhếch môi cười, vì đang tưởng tượng xem lúc Hàn Vi Vi biết sẽ đi giết lục cấp trung giai Hắc huyết giao thì sẽ tỏ vẻ gì.

Gần như lập tức gã nghĩ đến Nam Cung Vũ Tinh, nghĩ đến nữ tử trọng tình trọng nghĩa, có phần quật cường đích đó thì gã lại thấy thời gian khẩn bách.

Nếu Thiết Sách thật sự điều tra ra lai lịch Hắc Sát rồi giao chiến, Ngụy Tác khẳng định không thể tụ thủ bàng quan, lúc tại địa lăng Thanh Phong lăng gã từng giết nhiều người của Hắc Sát như thế, mối hận đã không thể hóa giải được, biện pháp tốt nhất là diệt sạch cả Hắc Sát.

Bất quá Văn Đạo Các có tu vi Chu thiên cảnh lưỡng trọng cũng chỉ là tiểu đầu mục, Ngụy Tác không cho rằng thực lực cùng tu vi của mình đã đủ.

Nghĩ vậy nên gã không nghỉ ngơi mà ra khỏi địa hỏa lô phòng, vào gian chuyên để nuôi dưỡng Phệ tâm trùng.

Hơn một trăm yêu thú được gã đê vào từ sáu ngày trước đã bị Phệ tâm trùng hút sạch não tủy, xem ra khả năng ăn uống của nó không tệ.

Ngụy Tác ngưng thần cảm giác, nhận ra Phệ tâm trùng còn đang no, chứng tỏ hơn trăm yêu thú với nó là mức đủ trong sáu ngày.

"Lẽ nào não tủy yêu thú không có tác dụng đối với Phệ tâm trùng như Bồi yêu dịch trong nô thú tàn thiên?"

Ngụy Tác nhíu mày vì đã hút não tủy của gần hai trăm yêu thú, đại đa số còn là yêu thú tam cấp trung giai nhưng con Phệ tâm trùng này tựa hồ không to lên bao nhiêu.

"Cứ để mặc nó ngâm đã.”

Nhất thời Ngụy Tác nảy ra ý định bồi dưỡng song song, vừa luyện Bồi yêu dịch cho Phệ tâm trùng ngâm mình, vừa để nó hút não tủy yêu thú.

"Đây là?" Gã thu lại hơn một trăm yêu thú đã bị hút hết não tủy trong thạch thất, nhìn thấy một thứ dưới đất khiến gã sáng mắt.

Vật đó là một tấm da Phệ tâm trùng mới lột!

Nếu không vì phía trong có chất nhầy màu vàng, gã khó phát hiện được tấm da Phệ tâm trùng gần như trong suốt.

Phệ tâm trùng đã lột da lần đầu!

Phệ tâm trùng mỗi lần lột xác, thực lực lại tăng tiến. Phát hiện bất ngờ này khiến gã máy động, sai Phệ tâm trùng đang nằm uể oải trong góc phòng phát ra thần thức xung kích.

Chát một tiếng, sóng ấm nổ tung trước mặt Phệ tâm trùng.

Mắt gã kinh hãi tròn xoe vì nhận ra Phệ tâm trùng phát ra đích thần thức xung kích, cường độ đã ngang với Phệ tâm trùng thành niên ở địa lăng khi xưa.

Dùng thần thức xung kích cường độ này khiến tu sĩ Thần hải cảnh tứ trọng cứng đơ cả người khẳng định không thành vấn đề.

Nhưng Phệ tâm trùng này rõ ràng còn nhỏ hơn mấy con cùng được ấp nở.

"Lẽ nào dinh dưỡng tốt nên phát dục sớm?"

Ý niệm vừa dấy lên trong óc, không những không khiến gã bực mình mà cười thầm đầy nhăn nhở.

Phệ tâm trùng thuộc nhóm âm hiểm chứ không thiên về sức mạnh, đối với Ngụy Tác, chỉ cần thiên phú dị năng, lực phòng ngự tự thân không thấp là được, lúc đánh lén thì thể hình càng nhỏ càng hay.

"Tốt nhất là nhanh chóng đạt mức Phệ tâm trùng trưởng lão, ngưng tụ một viên pháp châu.”

Xem ra ngần ấy não tủy yêu thú có tác dụng đối với nuôi dưỡng Phệ tâm trùng không kém Bồi yêu dịch.

"Để nó hút não tủy yêu thú cùng hệ, không rõ liệu có thêm thiên phú gì không?" Ngụy Tác được cổ vũ, liên tưởng tới việc gã luyện hóa Địa hỏa tiên liên và Huyền minh tiên liên tu thành hỏa linh căn và băng linh căn, tức thì dấy lên ý nghĩ đó.

Gã lấy từ nạp bảo nang ra một đống thi thể phong hệ yêu thú Lang đầu biên bức ném vào Bồi yêu thất.

Chọn phong hệ yêu thú vì số lượng trong các hệ là nhiều nhất, lần này gã lấy được hai mươi mấy nạp bảo nang đầy thi thể yêu thú, số lượng phong hệ yêu thú nhiều hơn cả, không một ngàn cũng phải tám trăm.

Chọn phong hệ yêu thú cho Phệ tâm trùng xong, gã quyết định nuôi dưỡng theo cả hai cách, luyện chế một bình Bồi yêu dịch cho Phệ tâm trùng vừa ngâm vừa hút não tủy yêu thú.

Hai ngày tiếp theo, Ngụy Tác trừ mỗi sáng ra xem có tín hiệu và chăm sóc Diệt tiên đằng thì ở riệt trong địa hỏa lô phòng rèn luyện trình độ luyện khí.

Trong thời gian nãy, gã dùng lông đuôi Phượng vĩ hỏa nha luyện chế được ba mươi pháp khí tiêu hao là "Hỏa phượng linh".

Bộ pháp khí "Hỏa phượng linh" này một khi phát ra sẽ nổ tung thành hơn trăm đạo phượng nhãn hỏa diễm, uy lực từ bán linh giai trở lên, bao trùm phạm vi hai mươi trượng. Cùng là pháp khí tiêu hao, uy lực này đã hoàn không nằm trong phạm vi so sánh với Hỏa cầu phù gã luyện chế đầu tiên.

Sớm hôm sau, gã rời động phủ, quả nhiên thấy ngoài xa bốc lên Hồng lang yên.

Bất quá gã không đi đón Hàn Vi Vi ngay mà về động phủ thu dọn Phệ tâm trùng và pháp khí mới luyện, dặn hai kẻ đầu óc đơn giản đừng ra ngoài, tránh bị Diệt tiên đằng biến thành phân bón rồi điều khiển bạch ngọc hạc bay về phía Thanh Phong lăng.

Tuy hiện tại động phủ đã kiến lập lấu như vậy vẫn bình an vô sự, nhưng theo nguyên tắc an toàn làm đầu, Ngụy Tác ra ngoài đều mang theo mọi con bài tẩy.

Về Chu Tiếu Xuân cùng Chân Sùng Minh, gã quyết định mang theo đến Đoạn long nhai, cứ bảo họ bế quan khẳng định không ổn, dù gì có thêm tu sĩ Chu thiên cảnh, đối địch có thể phát ra thêm pháp thuẫn cũng tốt.

...

Gần trưa, một đạo bạch quang đáp xuống một khu rừng trong Thanh Phong lăng.

"Cái gì, Ngụy Tác, óc ngươi sao hả? Định giết lục cấp trung giai Hắc huyết giao? Ngươi muốn tự sát cũng đừng lôi ta theo.” Tức thì vang lên tiếng ré kinh hãi.

Chương 184: Côn bằng kim lý!

"Ngụy Tác, ngươi xác định Hoàng hôn quả và Huyết liên hành có thể khiến Hắc huyết giao nhất thời đầu váng mắt hoa, uy lực đối địch hạ xuống một cấp?"

"Ta đọc được trong cổ tịch, chắc không có vấn đề gì.”

"Sao ngươi biết Đoạn long nhai rất có khả năng có Kim ban sâm, hơn nữa có Hắc huyết giao bảo vệ?"

"Ta vô tình đọc cổ tịch được biết thứ hữu dụng của Kim ban sâm là sâm quả, tu sĩ thường chỉ hái Kim ban sâm chứ không nhổ rễ. Hắc huyết giao thập phần mẫn cảm đối với khí tức Kim ban sâm, lingh khí bình thường Kim ban sâm phát ra có lợi với nó nên Hắc huyết giao thường sống ở gần Kim ban sâm để bảo vệ.”

“...”

Gần trưa, một con bạch ngọc hạc chao chát bay trong núi rừng cực kỳ man hoang bên ngoài Thiên khung.

Bạch ngọc hạc chở Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi đứng ở phía đầu, Chu Tiếu Xuân cùng Chân Sùng Minh đứng sau lưng hai người, cùng cầm pháp khí, nghiêm túc giới bị.

Ngụy Tác đưa Hàn Vi Vi về động phủ, qua đêm sẽ xuất phát.

Lúc trước gã đã tính toán kỹ, từ động phủ đến Đoạn long nhai, vòng đi vòng lại thì lộ trình gấp mấy lần đến Thanh Phong lăng, cộng thêm chưa từng đến đó, địa hình lạ lẫm, lại đi những bốn người nên tốc độ phi độn của bạch ngọc hạc khẳng định chậm hơn, nên mang theo Chu Tiếu Xuân cùng Chân Sùng Minh đi đón Hàn Vi Vi rồi xuất phát, trước khi trời tối tuyệt đối không thể đến gần Đoạn long nhai, tối đa tới được Quang đầu lĩnh.

Khu vực đó là nơi cao giai yêu thú tập trung, ban đêm đi qua hoặc nghỉ lại đó đều thập phần nguy hiểm, chỉ khi xuất phát vào sáng sớm mới đến được Đoạn long nhai trước khi trời tối.

Theo lời lục bào lão đầu, trên trăm dặm quanh chỗ ngũ cấp trung giai yêu thú cố định trú ngụ thường không mấy khi có cao giai yêu thú khác, vì con nào lọt vào nơi như thế sẽ bị chủ nhân coi là xâm phạm lãnh địa, hoặc bị đuổi đi hoặc bị giết chết. Giữa cao giai yêu thú với nhau tựa hồ có thỏa thuận, trừ phi là nơi có linh dược cực kỳ trọng yếu đối với cả hai loại cao giai yêu thú, bằng không chúng đều chọn cách tránh đi, không quyết tử với nhau.

Giết xong Hắc huyết giao sẽ qua đêm ở Đoạn long nhai lại an toàn hơn.

Hiện tại bọn Ngụy Tác đã đến một nơi trong địa đồ là Huyết phong hoang nguyên. Hoang nguyên này khá bằng phẳng, mọc nhiều cây phong đỏ rực, cách Đoạn long nhai hơn tám trăm dặm.

"Đại ca! Mau xem bên kia!"

Còn đang hân thưởng kỳ cảnh rừng phong đỏ rực liên miên thì Chu Tiếu Xuân kinh hô, lần trước đến Cổ Hòe trang, y là đại hán mày rậm đã cạo đi đôi mày, giờ mọc lên càng rậm hơn, lúc nói thì như hai thanh hắc sắc đại đao rung rung, bình thường Hàn Vi Vi thấy thế là lại bật cười. Nhưng giờ nghe y kinh hô, thấy đôi mày của y, Hàn Vi Vi không thể cười nổi. Vì nhìn thuận theo ánh mắt Chu Tiếu Xuân, nàng ta và Ngụy Tác đều thấy ở chân trời có mấy chục tia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net