Thong thien chi lo 701-740

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hồi kinh luân đoạn lẩm bẩm.

"Thần vương kinh luân? Là thứ gì, lẽ nào là tiên khí?" Ngụy Tác cả kinh. Tiểu nữ hài ban đầu tỏ ra ngu ngốc, nói năng cũng hàm hồ nhưng hiện giờ nó giống như một người ngủ lâu quá, thức dậy thì đầu óc không sáng suốt, một lúc sau thì linh hoạt hơn nhiều, hình như còn biết nhiều thứ nữa.

"Thần vương kinh luân gì hả?"

"Là ngươi vừa nói."

"Nghe lầm rồi. Ta đâu có nói đến Thần vương kinh luân."

"Mẹ nó chứ!" Ngụy Tác lại tắt tiếng, gã hỏi thì tiểu nữ hài giả ngốc, coi như chưa nói gì.

"A!"

Tiểu nữ hài và Ngụy Tác xuyên qua quá nửa, Lưu Tương Thành đóng Thiên kiếm đại đạo cấm, hóa thành kim quang bỏ chạy.

"Còn định chạy?"

Nguyên khí rung lên, Ngụy Tác bỏ lại tiểu nữ hài, hóa thành linh quang đuổi theo Lưu Tương Thành.

"A!"

Thoáng sau, thần thức uy áp của Ngụy Tác đã trùm lên Lưu Tương Thành khiến y rùng mình, cơ hồ đồng thời, một đạo ám kim sắc kiếm quang xẹt tới sau lưng y.

Lưu Tương Thành chỉ tu vi Kim đơn nhất trọng, đối diện Ngụy Tác cơ hồ không có sức trả đòn, cả tay trái bị gã chém cụt.

"A!"

Ngụy Tác lại phát một đạo kiếm quang, cắt cụt tay phải Lưu Tương Thành.

Gã đến cạnh Lưu Tương Thành đoạn trùm thần thức lên, sợ tiểu nữ hài lại lao tói giết y.

Tiểu nữ hài quả nhiên bám theo, đến cách sau lưng Ngụy Tác không xa, không xuất thủ mà thò tay nhe răng, "Đưa đồ của y và tinh kim cho ta."

Ngụy Tác thản nhiên lấy ra nạp bảo nang của Lưu Tương Thành. Thần thức lướt vào thì phát hiện trừ vài đơn bình thì có một cây phủ, tuy khí tức hùng hậu nhưng không bằng Phá diệt thần thương.

Nhãn quang lóe lên, Ngụy Tác ném nạp bảo nang cho tiểu nữ hài.

Tiểu nữ hài cho nạp bảo nang vào tay áo, Ngụy Tác chú ý thấy pháp y nàythập phần cổ quái, tay áo trái như cái động không đáy, cho bao nhiêu vào cũng không phồng lên.

"Tinh kim đâu." Nhận nạp bảo nang xong, tiểu nữ hài tiếp tục thò tay ra với gã.

"Cho ngươi." Ngụy Tác lại đeo nạp bảo thủ trạc lên tay, lấy ra một khối tinh kim ném cho tiểu nữ hài.

"..." Tiểu nữ hài ngẩn người. Ngụy Tác cho nó một khối tinh kim do Huyền hoàng tinh kim, Huyền thiết và Hoàng đồng tinh luyện chế thành.

"Ngươi dám lừa ta?!" Nó kêu lên."Ngươi không sợ bị thiên kiếp đánh chết?"

"Ta là ngươi chỗ nào, không phải tinh kim đây sao?" Ngụy Tác thản nhiên.

"Người xấu... Lừa đảo... Không phải tinh kim này!" Tiểu nữ hài nghiến răng.

"Ta tưởng ngươi bảo là khối này, tại ngươi không nói rõ." Ngụy Tác tỏ vẻ tiểu nữ hài vô lý gây loạn.

Thái độ thứ nhất, hành động thứ hai, năng lực thứ ba.

-o0o-

Khối tinh kim Ngụy Tác dùng vỏ khôi lỗ và Tinh thần bạch lạc kim trong Thanh Thành khư luyện lại thập phần trọng yếu với gã, thai thể Phần thiên thần lô và Đông hoang trấn yêu tháp có thể luyện thành tinh kim kinh nhân, sau này luyện chế được phi kiếm chưa biết chừng có uy lực hơn cả Phá diệt thần thương, tinh kim đối với tiểu nữ hài cũng như linh thạch nên Ngụy Tác đương nhiên không giao.

"Lừa đảo... Người xấu, ngươi quả nhiên là lừa gạt!"

"Cái gì mà lừa đảo, ngươi không nói rõ đấy chứ, ta đương nhiên cho là ngươi cần khối tinh kim này, loại khác ta chắc gì đã đồng ý."

"Lừa đảo! Ngươi không giữ lời, sẽ bị thiên kiếp đánh chết! Không có ngươi thì y sao vào được trong đó!" Tiểu nữ hài giận xanh mặt.

"Nếu không phải ngươi lằng nhằng thì y sao chạy thoát, ngươi cần đồ của y và tinh kim thì đều được rồi, còn muốn gì nữa?" Ngụy Tác không chịu kém.

"Lừa đảo!" Tiểu nữ hài lại lao vào Lưu Tương Thành, không giết được Ngụy Tác thì đánh chết Lưu Tương Thành mà gã khó khăn lắm mới bắt được đã.

"Ngươi có thôi đi không." Ngụy Tác đã chuẩn bị, che cho Lưu Tương Thành, liên tục tung cước vào tiểu nữ hài.

"Đánh chết ngươi! Mau đưa tinh kim cho ta... không thì ta không tha cho ngươi."

"Ngươi không đi, đây là địa bàn của tu sĩ, ta có trợ thủ lợi hại, lúc đó không chỉ đơn giả là đánh ngươi."

"Lừa đảo, ngươi làm gì có trợ thủ lợi hại, có thì đã đến rồi."

"Tin hay không tùy ngươi."

Tiểu nữ hài cực kỳ phẫn nộ, đấu với Ngụy Tác lâu gấp đôi khiến tay gã sưng lên như củ cải đỏ nhưng gã khôi phục cực nhanh khiến nó bó tay.

"Lừa đảo, giao ra đây..."

"Nằm mơ. Chưa từng thấy cường đạo như ngươi."

Tiểu nữ hài nghỉ một chốc rồi lao tới, Ngụy Tác nắm Lưu Tương Thành trong tay, Thiên Kiếm tông ít nhất phải vài ngày mới có viện quân đến, gã có thời gian nên không thỏa hiệp.

"Vòng tay của ngươi có nhiều đồ tốt thế, được, ta không cần tinh kim đó nã, cho ta tòa hắc tháp cũng được."

Đánh một lúc nữa, tiểu nữ hài sáng mắt thỏa hiệp.

Ngụy Tác hơi ngẩn ra, tiểu nữ hài nhìn được đồ trong nạp bảo thủ trạc, chỉ là không thể dồn thần thức vào nhìn rõ, tựa hồ phải tập trung thần niệm, nhìn rõ từng món một.

"Ngươi cho ta pháp y của ngươi thì ta cho hắc tháp." Ngụy Tác biết là Đông hoang trấn yêu tháp, đương nhiên không thể cho tiểu nữ hài, nên hừ lạnh.

"Ngươi... được, đưa kim sắc lô tử cho ta thì ta không làm phiền nữa." Tiểu nữ hài nghiến răng không động thủ, kim quang lóe lên trong mắt, rõ ràn nhìn thấy Phần thiên thần lô trong nạp bảo thủ trạc của gã.

"Giao pháp y cho ta." Ngụy Tác không buồn nháy mắt.

"Ngươi..." Tiểu nữ hài giận dữ nghiến răng nhưng tựa hồ càng lúc việt phát hiện nạp bảo thủ trạccủa Ngụy Tác có nhiều đồ tốt, nhất thời không động thủ, mắt lóe kim quang.

"Mảnh tinh kim vỡ cũng được..." Tiểu nữ hài giảm bớt yêu cầu.

"Mảnh tinh kim vỡ?" Ngụy Tác máy động, là mảnh tinh kim cổ quái cỡ gian phòng mà gã lấy được của thanh niên thần bí được Tam Hoàng tông truyền thừa.

"Ngươi...!" Gã cha kịp nói gì thì tiểu nữ hài tử tỏ vẻ hoảng sợ lùi nhanh mấy bước.

"Sao lại như thế!" Đoạn mắt nó hấp háy, tựa hồ nhìn thấy gì đó, tỏ rõ thần sắc không dám tin.

Ngụy Tác cũng lấy làm lạ, "Sao hả?"

"Đưa bàn tay và đốt hương cho ta xem." Tiểu nữ hài bất động bảo Ngụy Tác.

"Nó muốn xem hai thứ này? Lẽ nào nó biết lai lịch?" Nhãn quang Ngụy Tác kịch liệt lóe lên, biết tiểu nữ hài nhắc đến bàn tay cụt lấy được của thanh niên thần bí và khúc cổ hương thần bí có khí tức cực kỳ cổ quái lấy được của tu sĩ Long Quỳnh tông.

"Ngươi biết lai lịch hai thứ đó?" Ngụy Tác hỏi tiểu nữ hài. Hiện tại nó cho gã cảm giác còn lâu đời hơn lục bào lão đầu, hiểu biết cũng không tệ.

"Lấy ra cho ta xem, nhanh lên." Tiểu nữ hài tựa hồ nóng lòng.

"Cho ta biết về hai thứ đó đã." Ngụy Tác bình tĩnh như thường.

"Ngươi!" Như trước tất tiểu nữ hài bổ tới động thủ, nhưng giờ nó nhìn quanh kinh nghi bất định, có vẻ sợ hãi. "Để ta xem có phải hai thứ đó không đã." Tiểu nữ hài thỏa hiệp.

"Ngươi để ta xem cái vòng của ngươi trước đã." Ngụy Tác quan sát pháp y và vòng tay của nó, pháp y không hề có phù văn, nhưng tạo ra cảm giác thập phần cổ quái, khẳng định không tầm thường, phù văn trên hôi sắc thủ trạc lại tương tự trên mảnh tinh kim cỡ gian phòng, tựa hồ cùng một thời đại.

"Lừa đảo, định cướp vòng tay của ta!" Tiểu nữ hài còn coi trọng vòng tay hơn pháp y, Ngụy Tác nhắc đến pháp y thì nó không đặc biệt khẩn trương nhưng nhắc đến vòng tay thì nó sờ vào cái vòng, mắt rực hung quang kêu lên, "Công pháp của ngươi là chủ nhân bàn tay dạy cho!"

"Cái gì mà chủ nhân bàn tay." Ngụy Tác ngẩn người, cả kinh: "Ý ngươi là tay của một người? Đây là tay người?"

Cánh tay cực lớn, có khí tức như Thần huyền tu sĩ nhưng lại hơi khác, nếu là tay tu sĩ thì ít nhất cũng thuộc hàng thần huyền đại năng.

"Ngươi giả hồ đồ?" Tiểu nữ hài chăm chú nhìn Ngụy Tác, mắt rực hung quang, tỏ vẻ không tin.

"Ngươi bệnh hả?" Ngụy Tác cấm cảu, "Ta biết thì cần gì lắm lời với ngươi?"

Tiểu nữ hài sững người. "Đúng rồi, nếu thế... y không thể nào không biết lai lịch của ta... Ban đầu thấy ta đã không như thế..." Tiểu nữ hài biết gã không nói dối thì yên tâm, nhe răng, "Thứ này và khúc cổ hương từ đâu ra?"

"Lấy được từ địch nhân." Ngụy Tác muốn biết lai lịch của cổ hương và bàn tay nên khách khí với tiểu nữ hài.

"Cướp được? Lừa đảo... Ngươi lừa ta hả?" Tiểu nữ hài sáng mắt, đang nhìn lén nạp bảo thủ trạc của gã xem có thứ gì khác để lần ra manh mối không.

"Mẹ nó chứ, yêu thú này sao giống tu sĩ thế! Quá cổ quái." Ngụy Tác lẩm bẩm, liếc Lưu Tương Thành đang xám ngoét mặt mày, gã chợt lạnh giọng, "Ngươi có gì nói đi, nói dối là bị thiên kiếp đánh chết! Ngươi cho ta xem vòng tay, ta cho ngươi xem bàn tay và cổ hương, sau đó ngươi cho ta biết lai lịch."

Tiểu nữ hài hơi run người, tựa hồ cực sợ thiên kiếp, đó là lời thề độc cao nhất.

"Ngươi dám động thủ cướp thì ta sẽ không tin ngươi nữa, thiên kiếp không đánh chết ngươi thì ta cũng thề sẽ giết ngươi..." Tiểu nữ hài nói đoạn rồi thỏa hiệp, không để tay áo che kín hôi sắc thủ trạc.

"Cái vòng này và mảnh tinh kim là cùng một thời đại? Ngươi biết lai lịch mảnh tinh kim không?" Ngụy Tác ngưng thần, nhìn rõ hôi sắc thủ trạc, càng nhìn càng thấy phù văn cực kỳ phức tạp, nối với tinh thần nguyên khí, không phải pháp bảo thông thường, tinh thần nguyên khí trên đó đan nhau mênh mang, không thể nắm bắt, tương tự phù văn trên mảnh tinh kim của gã.

"Cho ta xem bàn tay và cổ hương đã." Tiểu nữ hài rụt tay lại.

"Ta không muốn ai nhìn thấy, vào trong đã." Ngụy Tác không muốn lắm lời, chỉ vào một gian Thiên kiếm đồng điện.

"Được." Tiểu nữ hài tựa hồ không muốn ai khác nhìn thấy, gật đầu đi theo Ngụy Tác.

Thiên kiếm đồng điện nhìn từ bên ngoài như thanh sắc lợi kiếm găm lên trời, khắc vô số phù văn, bên trong không khác gì chỗ ở thông thường, vào là thấy một đại sảnh, sau nữa là từng gian tĩnh thất.

"Lùi lại hai mươi trượng."

Ngụy Tác sợ bàn tay và tiểu nữ hài có gì cổ quái, bị nó đoạt mất nên bào nó lùi hai mươi trượng đoạn nhãn quang lóe lên, lấy từ nạp bảo thủ trạc ra lam sắc đoạn tí.

Bàn tay dài mấy trượng, như bị chặt bằng ở khuỷu, không có linh khí, nặng hơn cả tinh kim, toát lên khí tức siêu phàm.

"Còn may..." Tiểu nữ hài liếc bàn tay là toét miệng thở phào.

-o0o-

"Cánh tay gã có lai lịch gì? Công dụng ra sao?" Ngụy Tác hỏi. "Để ta xem đốt cổ hương đã." Tiểu nữ hài nhíu mày, "Để cả hai lại thì ta mới có thể xác định."

Ngụy Tác liếc tiểu nữ hài nhíu mày, không nói gì, lấy cổ hương kỳ dị màu hổ phách ra.

Khúc cổ hương chừng ba tấc phát ra khí tức huyền ảo, tạo cảm giác còn to hơn lam sắc đoạn tí.

"Là..." Tiểu nữ hài cả kinh, sáng mắt hơn cả lúc thấy bàn tay, "Để ta nhìn rõ."

"Được rồi, với mục lực của ngươi thì hai, ba mươi trượng có gì khác nhau. Định cướp hả." Ngụy Tác hừ lạnh.

"Ta không cướp." Tiểu nữ hài bĩu môi, mắt ánh lên không hiểu nghĩ gì, "Ta không dùng được thứ đó, chỉ muốn nhìn rõ xem. Vật đó có phải khi được trăng sao chiếu vào thì có vô số quang hoa lấp lánh như chữ?"

"Đúng thế. Xem ra ngươi biết lai lịch cổ hương?" Ngụy Tác ngoài mặt thản nhiên nhưng trong lòng cả kinh.

"Nhận ra." Tiểu nữ hài gật đầu, "Bàn tay là của một kẻ từ thượng cổ, cổ hương cũng do thượng cổ nhất tu sĩ để lại."

"Cái gì? Thế là xong?" Ngụy Tác ngẩn ra, thấy tiểu nữ hài đắc ý thì biết mình mắc lừa nên kêu lên.

"Lẽ nào đó không phải lai lịch, hơn nữa thì ta cũng không biết." Tiểu nữ hài thấy gã biến sắc thì càng đắc ý.

"Nói dối sẽ bị thiên kiếp đánh chết. " Ngụy Tác sầm mặt.

"..." Vừa đắc ý vạn phần, tiểu nữ hài rùng mình, "Tại ngươi không nói rõ thế nào mới là lai lịch."

"Ngươi vừa bảo để cả hai lại thì mới có thể xác định cơ mà. Không bị thiên kiếp đánh chết?" Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh. Gã biết tiểu nữ hài cực sợ hai chữ thiên kiếp, lại biết lai lịch hai vật đó.

"Được rồi, chủ nhân bàn tay và cổ hương là tử đối đầu. Được rồi chứ." Tiểu nữ hài tựa hồ rất sợ thiên kiếp nên nói.

"Khúc cổ hương thật ra là gì, pháp bảo hả?" Ngụy Tác hỏi.

"Trừ phi ngươi cho ta khúc tinh kim, hoặc hắc tháp, không thì kim sắc lô tử, ta mới cho ngươi biết." Tiểu nữ hài nhe răng đắc ý, "kim thương và hắc sắc tiểu nhân cũng được."

"Xuẩn ngốc! Đi càng xa càng tốt cho ta." Ngụy Tác bực mình, không muốn dây dưa với tiểu nữ hài.

"Ta đi đây." Tiểu nữ hài đảo mắt, trực tiếp hóa thành tử sắc lưu quang.

Ngụy Tác ngẩn người, không ngờ tiểu nữ hài giá lại sảng khoái như thế nhưng rồi kịp phản ứng. "Mẹ nó chứ!" Gã nhăn nhó kêu lên, Ngụy Tác thu lam sắc đoạn tí và cổ hương lại rồi hút Lưu Tương Thành lao đi.

Vừa ra khỏi Thiên kiếm đồng điện thì thấy tiểu nữ hài đánh thủng một gian như nhà kho cách đó không xa, lao vào vung chân vung tay, không rõ tìm thấy thứ gì nhát vào tay áo.

Lúc gã nhăn nhó lướt tới thì tiểu nữ hài đắc ý dương dương lướt ra, trong đó bày phổ thông tinh kim như Huyền thiết tinh, ngọc thạch tinh thạch, có vẻ là kho chứa nguyên liệu luyện khí.

"Trong đó có thượng phẩm tinh kim gì?" Ngụy Tác méo mặt hỏi Lưu Tương Thành.

Lưu Tương Thành vốn định ngang ngạnh nhưng với uy áp và nhãn thần cực kỳ băng hàn của gã thì y mất hết dũng khí, đáp: "Trong đó có một khối Hắc đồng mới đào được."

"Hắc đồng?" Ngụy Tác trông càng khó coi hơn, gầm to với tiểu nữ hài, "Đồ như thế cũng muốn ăn hả? Lẽ nào không sợ ăn vào cũng sẽ đen như Hắc đồng?"

Khó trách gã, Hắc đồng nghe có vẻ bình thường nhưng là cực phẩm tinh kim cùng cấp với Hằng vũ tinh kim, dùng để luyện chế pháp bảo thì có công hiệu đặc biệt ngăn cách ánh sáng và thần thức, khiến đối thủ ở ban ngày cũng như đang trong đêm đen, thần thức cực khó xác định, nếu cho vào phi kiếm thì sẽ thần xuất quỷ một, uy lực càng kinh nhân. Ngụy Tác chi bất cẩn mà mắc hỡm tiểu nữ hài, bị nẫng tay trên khối tinh kim này.

"Lừa đảo... ta không đen đâu, mặt ngươi bây giờ mới đen." Tiểu nữ hài mắt ánh lên, thập phần đắc ý.

"Trong Thiên kiếm đồng điện còn bảo vật gì?" Ngụy Tác nghiến răng truyền âm hỏi Lưu Tương Thành. Tiểu nữ hài ngưng tụ thần niệm được vào mắt, thập phần cổ quái, như có thể nhìn thấu mọi thứ, không hỏi trước thì sẽ bị nó lấy hết.

"Không còn gì nữa, thượng phẩm bảo vật đều chuyển về sơn môn Thiên Kiếm tông, khối Hắc đồng nay mới đào được nên cha kịp chuyển về." Lưu Tương Thành đáp.

"Ha ha." Tiểu nữ hài đắc ý bật cười.

"Cả cách âm quang tráo cũng nghe được? Quái thai!" Ngụy Tác sầm mặt, gã kích phát cách âm quang tráo, nhưng tiểu nữ hài hình như nghe được cả truyền âm, không hiểu tai mắt cỡ nào.

Bất quá tiểu nữ hài càng cổ quái, gã càng không muốn dây dưa, hít sâu một hơi, đoạn hút lấy Lưu Tương Thành lướt ra ngoài Thiên kiếm đồng điện.

"Lúc đó ngươi và Vạn Kiếm Tam bức bách cha mẹ ta, còn đồng bọn nữa không?" Ngụy Tác tay lóe quang hoa như ngọn nến, "Ngươi nói dối nữa câu thì ta sẽ khiến ngươi muốn chết không được, sống không xong. Đày đọa mấy chục năm cũng không để ngươi chết!"

"Còn Tào Dực và Đỗ Vĩ." Lưu Tương Thành biết Ngụy Tác nói được làm được thì run lên, không dám giấu.

"Cả hai ở đâu, hiện thế nào?" Ngữ khí Ngụy Tác cực kỳ băng hàn, như cửu thiên âm phong.

"Đều ở sơn môn Thiên Kiếm tông. Đỗ Vĩ vẫn là phổ thông đệ tử, Tào Dực đã đạt tu vi Kim đơn lưỡng trọng, là chân truyền đệ tử của tông chủ."

Ngụy Tác lạnh lùng lao đi, đến chỗ Thiên Kiếm tông thái thượng trưởng lão Tiết Siêu Nhiên bị tiểu nữ hài ngồi chết, lấy Thực huyết pháp đao cắm vào ngựa y đoạn thu cả thi thể y lại.

Tiểu nữ hài tựa hồ chỉ thích tinh kim đặc biệt chứ không phải với thi thể tu sĩ, nên không động đến bọn Tiết Siêu Nhiên ở dưới đất.

"Cha mẹ ta chết ở đâu?" Thu hết thi thể bọn Tiết Siêu Nhiên lại, gã hỏi tiếp.

"Họ... bị phân thành mấy toán, ta cũng biết chỗ cụ thể." Lưu Tương Thành rn rẩy đáp.

"Lúc họ thăm dò hướng của linh khí linh mạch đã khô thì sụp đổ, cha mẹ ta chắc ở trong chỗ sụp." Ngụy Tác hít sâu một hơi, "Chỗ sụp đó ở đâu."

"Ở trong khe thứ bảy." Lưu Tương Thành ngẩn ra, không hiểu sao gã lại biết việc năm xưa rõ thế.

"Ở trong khe số bảy?" Ngụy Tác run lên, hai tay khẽ động.

Tuy đã biết cha mẹ chết rồi nhưng giờ biết họ chết trong khe nứt trước mắt thì gã vẫn không khống chế được tâm thần.

Gã hận không thể xé tan cả khe nứt… hận không thể đánh lên Thiên Kiếm tông, kéo cả tông chủ, trưởng lão khỏi bảo tọa, đánh tan thành tro!

"Ngươi có biết cụ thể chỗ họ chết trong khe nứt?" Thoáng sau, Ngụy Tác hít sâu một hơi, hỏi tiếp, "Các ngươi phát hiện di tích viễn cổ tông môn, định vào qua linh khí linh mạch, là di tích cỡ nào? Các ngươi tìm kiếm được đến đâu rồi?"

"Lúc đó linh khí linh mạch đã khô sập ở năm lối vào." Lưu Tương Thành càng nhợt nhạt, "di tích viễn cổ tông môn thì Hoàng Phủ lão tổ tự thân tra xét, cũng không thể phá được cấm chế, không biết bên trong có gì, chi biết là nằm sâu dưới lòng đất. Hiện tại bọn ta theo hướng của linh khí linh mạch đã khô mà đi, còn cách di tích hơn nghìn dặm nhưng linh mạch lại đứt gãy, tình hình cực kỳ phức tạp, có những việc không thể lý giải được xảy ra trong đó, hơn năm nay cơ hồ không cách nào tiến bước thêm."

"Linh khí linh mạch có năm chỗ sụp... toán của phụ mẫu ta có ai sống sót?"

"Không... lúc đó chỗ ấy sụp hết, chìm xuống địa tâm hỏa mạch dưới vực sâu... ngươi để ta thống khoái." Lưu Tương Thành do dự, nhưng thần tình và khí tức của Ngụy Tác khiến y nghẹt thờ, chỉ mong chết nhanh.

"Lừa đảo... Quả đến báo thù..." Ngụy Tác vô lực chưa từng có, tựa hồ cảm giác thấy cha mẹ ở đây nhưng không thể chạm tới, thật muốn khóc to, thậm chí không cảm giác thấy tiểu nữ hài lọt vào phạm vi nghìn trượng, mắt nó ánh lên, mím môi không rõ nghĩ gì.

-o0o-

"Để ta thống khoái, nếu ngươi là tu sĩ Thiên Kiếm tông, chưa biết chừng lúc đó cũng vậy. Khi đó đứng đầu không phải ta mà là sư huynh Tào Dực, bọn ta vâng lệnh sư môn nên không thể cãi." Lưu Tương Thành không xin mà chỉ mong chết nhanh.

Ngụy Tác bình tĩnh đứng nhìn khe thứ bảy huyết quang xung thiên.

Không ai biết lúc này gã nghĩ gì.

Hồi lâu sau, mắt gã ánh lên, chân nguyên cuốn lấy, tựa hồ định ném tương Lưu Tương Thành vào khe.

"Lệ khí công tâm... Lệ khí công tâm... Thiên kiếp tất ngươi không qua được..."

Tiểu nữ hài vẫn bình tĩnh như thường, tỏ vẻ mong chờ, tựa hồ muốn thấy Ngụy Tác chìm vào diên cuồng, dùng vô số thủ đoạn đày đọa Lưu Tương Thành, thấy gã định giết ngay Lưu Tương Thành thì nó cực kỳ thất vọng, lẩm bẩm đoạn lướt tới kêu lên, "Lừa đảo, đợi dã!"

"Ngươi định làm gì." Ngụy Tác ngoái nhìn tiểu nữ hài.

"Gặp quỷ." Tiểu nữ hài tròn mắt. Hiện tại Ngụy Tác lạnh lùng, khí tức khôi phục lại bình tĩnh, tạo cho người ta cảm giác như được mưa gột sạch bụi,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC