Thong thien chi lo 701-740

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên mẫu trạch sát Ma văn hung mạch, chỉ cách mấy nghìn dặm.

"Tiểu tử, thủy vực đó rất cổ, có từ trước khi Thiên khung hình thành, lại ở sâu trong man hoang, tu sĩ khó tới, khẳng định có nhiều thủy hệ yêu thú, ngươi có nên đến tra xét?" Trên đường đến Thiên mẫu trạch, lục bào lão đầu hỏi

"Ta không muốn biến thành điểm tâm của yêu thú." Ngụy Tác đáp.

Gã đi cả ngày lẫn đêm vượt man hoang, dọc đường vì sợ thu hút yêu thú quá mạnh tới nên trừ luyện chế tám viên Tuyệt diệt kim đơn và tham ngộ Địa Mẫu cổ kinh thì không hề tu luyện, ngay cả tàn thiên Thiên đế vẫn tinh thiên lấy được của Phong Ngô Thương - Bắc minh đấu chuyển nhiên nguyên thiên pháp cũng không hề động tới.

Không biết trong man hoang cổ vực có yêu thú cỡ nào, hiện tại gã đã tham ngộ quá nửa Địa Mẫu cổ kinh.

Càng tham ngộ càng cảm nhận kinh văn hàm chứa đại đạo kinh nhân phi phàm, còn gần nưa chưa tham ngộ được nên chưa thể kết hợp với tổng cương, hiểu được ảo diệu chân chính của cổ kinh.

Lý Tả Ý cũng đọc ra được hơn chín mươi câu, gần hai nghìn chữ, bốn hình ảnh hoàn chỉnh.

Liệt khuyết tàn nguyệt còn lại không nhiều kinh văn, gần hai nghìn chữ kinh văn và bốn bức hình hoàn chỉnh tựa hồ liên thành một chỉnh thể, đặt cạnh nhau cũng có ý nghĩa huyền diệu lưu động, như sắp hình thành một bức hình đầy đủ về chân nguyên lưu động.

Mấy hôm nay Lý Tả Ý đọc đi đọc lại mười mấy câu, ngưng được chỉ một hình ảnh.

Ngụy Tác có cảm giác, môn thuật pháp nằm trong thượng cổ thập đại công phạt chi pháp này chưa biết chừng chỉ còn lại mười mấy câu và hình ảnh đó.

Dù là Địa Mẫu cổ kinh hay Liệt khuyết tàn nguyệt, chỉ cần hiểu được một môn là đủ lợi lộc với Ngụy Tác, gã tất nhiên không muốn quá mạo hiểm, càng gần chỗ cha mẹ ngã xuống, gã càng tấy nặn nề, không muốn sinh sự.

Trên đường đến Ma văn hung mạch, Ngụy Tác và lục bào lão đầu đã tính sẵn, đầu tiên là quan sát thực lực Thiên Kiếm tông quanh đó, nếu hạ được thì diệt gọn. Còn nếu Ngụy Tác tạm thời không thể ứng phó thì sẽ thăm dò Bắc Mang di tích trong ngọc phù Kim gia tổ đường trung xem có lợi ích đủ để ứng phó được Thiên Kiếm tông ở Ma văn hung mạch, được thì sẽ quay lại, còn tay trắng thì sẽ vượt man hoang, đến Vân Linh đại lục, khi nào tu vi và thần thông tinh tiến thì sẽ tìm Thiên Kiếm tông báo cừu.

Ma văn hung mạch, linh thạch khoáng mạch cực lớn, sẽ là đại sự chấn động toàn tông, khẳng định nhưng người có quyền lực của Thiên Kiếm tông đều biết. Thiên Kiếm tông dàm dùng mạng người để thăm dò hung mạch nên với gã, Thiên Kiếm tông cũng như Đông Hoang tông, cộng với kinh nghiệm trước đó thì về cơ bản mọi tông môn đệ tử đều vì lợi ích bản thân và tông môn mà bất chấp tất cả, khi gã đối địch với Thiên Kiếm tông thì tất cả sẽ là địch nhân của gã, không ai là không thể đối phó.

Tuyệt đại đa số yêu thú không ăn thịt đồng loại, tuyệt đại đa số tông môn, tu sĩ với nhau thì chỉ cần lợi ích của mình, Ngụy Tác biết rõ khi Thiên khung tan vỡ thì là bi ai của tu đạo giới.

"Theo Hoang cổ đại hà này sẽ đến Ma văn hung mạch."

"Kia là.... đó là Ma văn hung mạch?... Ma văn hung mạch trông kinh nhân thế hả?"

Ngụy Tác điều khiển Phượng lân thanh ưng đi tiếp, thấy Thiên mẫu trạch nối với Hoang cổ đại hà mà tu sĩ họ Trần đã nói, gã định đi theo con sông mà tìm được vị trí cụ thể của Ma văn hung mạch, nhưng trời tối dần, còn cách Thiên mẫu trạch mấy trăm dặm thì gã thấy thinh không ở một góc Hoang cổ đại hà xuất hiện huyết hồng sắc quang mạc, huyết quang xung thiên, nhìn từ xa cực kỳ đáng sợ.

Địa mẫu cổ kinh cho biết Ma văn hung mạch là một trong Hoang cổ bát đại hung mạch, phi đại thánh đại hiền thì không thể hiểu được quỷ dị ly kỳ trong đó, cực kỳ hung hiểm, vào gần rìa cũng cửu tử nhất sinh, ban ngày nhìn thì như ma vương rẽ đất, hồng quang ẩn dưới đất, quan sát ban đêm thì huyết quang xung thiên, huyết vụ lan tràn, thi pháp trong đó hay thậm chí quát to cũng gặp họa sát thân.

Trước đây xem cổ kinh, Ngụy Tác chưa thấy gì nhưng giờ cực kỳ kinh hãi.

Ma văn hung mạch có huyết quang xung thiên, từ mấy nghìn dặm cũng nhìn rõ, đỉnh huyết quang như khói chứa đựng hồn phách uốn éo ghê rợn.

"Mẹ nó chứ, huyết quang hình như không phải là hỏa quang của địa để hỏa mạch, quỷ dị quá, tiểu tử, nên cẩn thận, không thì sẽ như cổ kinh viết, chết mà không hiểu nguyên do." Lục bào lão đầu từ ngực Ngụy Tác hiện ra chợt trợn tròng trắng

Trời tối xẩm, huyết quang xung thiên tựa hồ có ma lực kỳ dị, khiến ánh trăng cũng bị che mờ khiến người ta hoảng sợ, không nhìn rõ phương vị.

Ngụy Tác càng đi vào Ma văn hung mạch càng nhíu mày.

Cùng ở sâu man hoang hoang nguyên nhưng Ma văn hung mạch lại có Hoang cổ khí tức, ngoài ra còn khí tức khác khiến người ta rùng mình nhưng là khí tức gì thì không thể nói rõ, hình như có Hoang cổ cự thú cực kỳ lợi hại ẩn mình, như thể khí tức ở long trủng, vô số cường giả yên nghỉ để lại, có điều cảm nhận kỹ thì hơi khác.

"Thỏ huynh đệ, đây là đâu mà đáng sợ thế này?"

Tiếp tục đến Ma văn hung mạch, ngay cả Lý Tả Ý cũng nói thế, Phượng lân thanh ưng run lên vì hoáng sợ.

"Đá xám xịt... cây cối lưa thưa..."

Ngụy Tác nhớ lại ghi chép trong Địa Mẫu cổ kinh, địa mạo dọc đường hoàn toàn phù hợp, đá dần chuyển thành màu xám đen, cây cối thưa dần, từ chỗ Hoang cổ đại hà um tùm, dần chuyển thành đất trọc lóc.

"Ở nơi thế này, mục lực và thần thức đều bị ảnh hưởng, không sợ bị lộ."

Theo Địa Mẫu cổ kinh, chỗ đất nứt ra đó mới là hung mạch, cổ kinh cũng cho biết cách đó năm trăm dặm là rìa hung mạch, tiến vào cũng vẫn là khu vực nguy hiểm có huyết quang xung thiên, mà khu vực nứt nẻ đó không chỉ hơn nghìn dặm, hiện giờ Ngụy Tác cách khu vực đó chừng ba nghìn dặm, cách rìa không đầy một nghìn năm trăm dặm mà khí tức cổ quái từ Ma văn hung mạch đã có thể ngăn cản thần thức và mục lực. Từ trên cao nhìn xuống, đừng nói nhìn rõ vết nứt của Ma văn hung mạch, ngay cả cảnh tượng ngoài mấy trăm dặm cũng mờ ảo.

"À!"

Ngụy Tác định đi tiếp mấy trăm dặm rồi tìm xem có bắt được tu sĩ Thiên Kiếm tông chăng thì từ Ma văn hung mạch có hồng quang xung thiên, đột nhiên xuất hiện bạch sắc bảo quang và tử hồng sắc bảo quang.

-o0o-

"Đây là cái gì? Tiểu tử, để ta xem qua Địa Mẫu cổ kinh.” Thấy trong huyết quang xung thiên có bạch sắc bảo quang và tử hồng sắc bảo quang, lục bào lão đầu cả kinh, nói với Ngụy Tác đoạn phát ra lục quang tiến vào Địa Mẫu cổ kinh.

"Bảo quang và hung quang đồng thời hiện thế?" Ngụy Tác hơi sững lại, càng nhíu mày.

Lục bào lão đầu chỉ xem đại khái Địa Mẫu cổ kinh Ngụy Tác thì đọc rất kỹ những gì lên quan đến Ma văn hung mạch.

Địa Mẫu cổ kinh ghi chép rất kỹ.

Bạch sắc bảo quang như mây như gấm, như dải lụa trên không, dấu hiệu có nhiều linh thạch hiện thế, linh quang dâng lên hình thành.

Tức là linh thạch khoáng mạch trong Ma văn hung mạch thập phần kinh nhân, hiện tại có một lượng không ít chảy ra.

Địa Mẫu cổ kinh có ghi, trong Ma văn hung mạch trừ bạch sắc bảo quang và hồng quang cùng phát ra, nếu có hào quang màu khác thì là điềm đại hung đại hiểm. Tu sĩ trông thấy hung quang đều phải nhanh chóng rời đi, không thì sẽ gặp họa sát thân.

"Mẹ nó chứ, cấm kỵ hung quang! Vừa đến đã thấy hung quang, xui quá, lẽ nào tu sĩ Thiên Kiếm tông, đào linh thạch đã đào phải thứ gì không nên?" Lục bào lão đầu kêu lên, rõ ràng đọc được từ Địa Mẫu cổ kinh.

"Thỏ huynh đệ, chúng ta có nên đi khỏi không, chỗ này đáng sợ quá." Lý Tả Ý cơ hồ đã khôi phục thương thế, trừ mặt mũi khá già ra thì vẫn còn mấy chục năm thọ nguyên, nhưng sau khi nhận mình là "Thỏ" thì y cũng trở nên nhát gan, hiện tại Ngụy Tác dừng lại thì y run lên.

"Không sao, cách chúng ta rất xa, trong đó có nhiều người xấu, có việc gì thì chúng sẽ đỡ đòn trước." Ngụy Tác nhãn quang lóe lên, an ủi Lý Tả Ý đạo.

Đã đến rồi thì không thể vì một đạo hung quang mà chịu lùi bước.

"Xoẹt!!"

Đột nhiên, tựa hồ từ trung tâm Ma văn hung mạch vang lên tiếng nổ đùng đục, nền đất chỗ bọn Ngụy Tác đứng rung lên. Cùng lúc, Ma văn hung mạch rực huyết quang xung thiên, đột nhiên hồng quang chói lòa, hình thành thủy triều đỏ chói, theo thinh không khuếch tán đi.

Thủy triều đỏ máu khuếch tán đi một nghìn dặm, tới cách họ mấy trăm dặm mới dừng. Bạch sắc bảo quang và tử hồng sắc hung quang đều tan biến. Trong thủy triều còn nhiều bóng đen xám sôi trào, như thể sinh vật gì đó.

"Thật ra có gì cổ quái!"

Lục bào lão đầu biến sắc kêu lên, chăm chú nhìn Địa Mẫu cổ kinh, nhưng trong đó chí viết: huyết quang như nước triều, là điềm đại hung.

"Đại hung! Mẹ nó chứ, mấy vạn năm ta không thấy đại hung! Ở cỗ này lại thấy đại hung!" Lục bào lão đầu giận dữ.

Ngụy Tác giật giật chân mày.

Nãy giờ gã chăm chú nhìn thinh không Ma văn hung mạch, vừa nãy vang lên tiếng nổ thì như có một thứ gì đó hút hết nguyên khí, cả thinh không mờ đi rồi phát ra uy năng kinh nhân, huyết quang hình thành hồng triều.

Huyết quang hình thành nước triều rút đi, có một vật bắn ra, rơi xuống.

"Cái gì đây! Một cánh tay... Còn mới? Một cánh tay mà bay xa thế? Thật ra là chỗ quỷ quái gì?"

Lục bào lão đầu nhìn rõ thì suýt ngấ xỉu, trong hồng sắc huyết quang là một cánh tay tu sĩ đầm đìa máu, rõ ràng vừa đứt chưa lâu.

Nơi này tạo cho người ta cảm giác quỷ dị vô cùng, chỗ nào cũng là khí xám nghẹt thở, cơ hồ không mọc nổi ngọn cỏ, tự nhiên rơi xuống một cánh tay thì lão không sợ không được.

"Tiểu tử, ngươi định làm gì!"

Lục bào lão đầu chưa dứt tiếng kêu thì Ngụy Tác đã điều khiển Phượng lân thanh ưng lao tới.

"Phù!"

Cùng lúc, Ngụy Tác vung tay, Huyền sát âm khí tràn ra, bắn đi không biết bao nhiêu trượng.

"Mẹ nó chứ, thập yêu quỷ đông tây nhĩ đô quyển..."

Lục bào lão đầu bật lên, tận lúc Huyền sát âm khí cuốn về thì mới thấy một thứ.

"Là sinh vật... là tu sĩ?!"

Huyền sát âm khí còn một thân ảnh hơi đỏ lên, lục bào lão đầu cơ hồ cứng lại vì sợ hãi, nhưng rồi cũng nhận ra là một tu sĩ đầm đìa máu.

Tu sĩ này chừng hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi trung hậu, vốn mặc ma sắc pháp y, hiện tại cơ hồ bị máu nhuộm đỏ, đã thoi thóp.

"Y còn sống?"

Lục bào lão đầu định thần. Lão thấy Ngụy Tác không dừng mà lấy ra Huyết tinh thạch, nhỏ dược dịch, dùng chân nguyên hòa tan rồi rắc lên tu sĩ bị cuốn tới.

"Tức là Ma văn hung mạch xảy ra đấu pháp? Tu sĩ này và tay của tu sĩ ban nãy bị uy năng ném ra? Nguyên khí chấn động ném đi một, hai nghìn dặm... Uy năng quá mạnh nhỉ?" Lục bào lão đầu định thần xong thì lại suy tính, chợt hít một hơi lạnh.

"A...!"

Ma y trung niên tu sĩ đột nhiên run người, kêu lên như ác mộng.

Ngụy Tác vung tay, một viên đơn dược trực tiếp bắn vào miệng y, ực, y kêu được nửa câu thì nuốt xuống.

"Ta đang ở đâu... Đã chết đã sao?" Ma y trung niên tu sĩ cứng người, một lúc sau mới hoảng sợ, chưa định thần lại.

Tóc, trán y đều dính máu, có những vết máu chảy ra từ những vết thương còn nhỏ hơn sợi tóc nhưng tựa hồ là máu người khác.

"Các hạ không chết, bọn mỗ là tu sĩ qua đường, thấy các hạ từ Ma văn hung mạch văng ra thì cú lại, các hạ là tu sĩ Thiên Kiếm tông?" Ngụy Tác bình tĩnh như thường nhìn tu sĩ còn chưa định thần.

Tu sĩ này bề ngoài có phần thê thảm, nhưng những vết thương đều nhỏ, thể nội không bị thươn, chỉ vì chay máu nhiều, Ngụy Tác không cần đến Huyết tinh thạch cũng cứu được.

"Tại hạ không chết, được các vị cứu... Tịa hạ không còn ở trong Ma văn hung mạch?" Tu sĩ này ngoái lại liếc huyết quang xung thiên sau lưng, đoạn định thần lại, tỏ vẻ hoảng sợ xen lẫn không dám tin, lời lẽ lung tung, "Tại hạ không phải tu sĩ Thiên Kiếm tông... Sao các vị lại đến đây?"

"Các hạ không phải tu sĩ Thiên Kiếm tông? Sao lại bị ném đi từ cự li kinh nhân như thế. Ma văn hung mạch thật ra có chuyên jgif?" Ngụy Tác không đáp lời ma y tu sĩ mà hỏi ngược. Ma y tu sĩ tu vi chỉ Chu thiên ngũ trọng, không hề uy hiếp đến gã. Giờ nhìn lại, Ma văn hung mạch đã triệt để khôi phục bình tĩnh, chỉ còn khí tức thoáng có mùi máu tanh.

"Ma văn hung mạch, các hạ biết Ma văn hung mạch, chắc hiểu quan mạch chi pháp. Tại hạ tên Mạnh Dư, vốn là một tham mạch sư ở Giáp Nguyên thành Minh gia thương hành thuộc Thiên Huyền đại lục trung bộ, bị một trưởng lão Thiên Kiếm tông lén bắt đến đây thăm dò mạch khoáng. Các vị cũng là tham mạch sư? Lẽ nào tìm đến đây... Trên mình tại hạ trúng cấm chế Thiên kiếm âm văn của Thiên Kiếm tông, chưa biết chừng tu sĩ Thiên Kiếm tông sẽ nhanh tới đây, các vị đi mau, để chúng gặp thì sẽ không tha cho đâu." Ma y tu sĩ mặt mũi trung hậu, còn kinh hồn nhưng không đáp Ngụy Tác mà nói ngay.

"Không hề gì." Ngụy Tác không truy hỏi, thần thức trải ra, ép lên đối phương.

Ma y tu sĩ run người, tỏ vẻ kinh hãi, biết Ngụy Tác là một Kim đơn đại tu sĩ tu vi kinh nhân.

"Mỗ đảm bảo các hạ thoát được. Không cần sợ, cho mỗ biết ở đó Thiên Kiếm tông có bao nhiêu tu sĩ, bao nhiêu Kim đơn đại tu sĩ, cóu Kim đơn ngũ trọng, thậm chí Thần huyền cảnh tu sĩ tọa trấn không? Số tu sĩ như các hạ, không phải tu sĩ Thiên Kiếm tông là bao nhiêu?" Ngụy Tác bình tĩnh hỏi.

"Thiên Kiếm tông có chừng một nghìn tu sĩ tại đây. Bọn tại hạ thường thấy Kim đơn đại tu sĩ, không đúng... cộng ban nãy nữa là bốn. Cụ thể tại hạ không biết có tu sĩ Kim đơn ngũ trọng trở lên tọa trấn không nhưng Kim đơn đại tu sĩ ban nãy tu vi thập phần kinh nhân, Kim đơn tu sĩ thông thường không so được." Mạnh Dư không ngừng nói, "Có khoảng hơn một nghìn năm trăm tu sĩ không phải người Thiên Kiếm tông."

"Ban nãy là sao? Có tu sĩ thi pháp? Trong đó xảy ra chuyện gì?" Ngụy Tác hỏi.

"Trong linh thạch khoáng mạch ở phía đông tựa hồ đào được cùng linh thạch là một thứ đáng sợ... Một đội sáu, bảy mươi tu sĩ Thiên Kiếm tông vây ráp đều bị giết. Bọn tại hạ ở trong một khe gần khoáng mạch đó, nghe tiếng đấu pháp dị thường, thì đều đi ra... Vừa ra thì nghe nói có thứ khủng khiếp, chưa kịp chạy xa thì thấy trong khe đó có tử quang, một hắc y đại tu sĩ từ trên không đáp xuống, tay cầm một món thanh sắc chuyển luân pháp bảo, trấn áp tử quang. Hắc y đại tu sĩ có khí tức nghẹt thở, thần uy ngút trời. Thanh sắc chuyển luân như nuốt chửng cả thiên địa, rồi tại hạ chỉ thấy uy năng ràn rạt, tiếp đó xả ra chuyện gì thì không biết nữa."

-o0o-

"Đáng sợ? Thanh sắc chuyển luân?... Quả nhiên là đấu pháp, cuốn đi hai nghìn dặm, uy lực này là tiên khí?" Lục bào lão đầu không hiện thân nhưng cũng hít hơi lạnh, liên tục kêu lên trong tai Ngụy Tác.

"Tiên khí, lẽ nào Thiên Kiếm tông có tiên khí?" Ngụy Tác bình tĩnh ngoài mặt nhưng trong lòng thập phần chấn kinh.

Dù Phá diệt thần thương cũng không có uy năng đó, trừ phi gã dùng Tuyệt diệt kim đơn luyện từ kim đơn của lão quái vật Huyền Phong môn thì mới có thể hất tu sĩ quyển văng đi hai nghìn dặm.

Ngụy Tác được Thủy Linh Nhi cho biết, Huyền Phong môn và Chân Võ cũng không có tiên khí.

Thậm chí theo Thủy Linh Nhi, tiên khí đã biến mất khỏi tu đạo giới, cả Thiên Huyền đại lục vị tất có một món.

Lẽ nào hiện tại tiên khí xuất thế?

Nếu đại tu sĩ Thiên Kiếm tông trấn thủ Ma văn hung mạch có tiên khí, gã có Trấn thiên pháp tướng cũng không dám chắc thắng.

"Hắc y đại tu sĩ đó chưa từng lộ diện? Y là Kim đơn đại tu sĩ, không phải thần huyền đại năng?" Ngụy Tác hơi trầm ngâm.

Mạnh Dư gật đầu, "Hắc y đại tu sĩ đó lúc trước chưa từng hiện thân, có lẽ ở trong thanh đồng đại điện mà Thiên Kiếm tông kiến lập tại Ma văn hung mạch tu luyện. Linh khí ngưng thành thần linh hư ảnh mỗi tay cầm một thanh kiếm, là Kim đơn đại tu sĩ, không phải thần huyền đại năng."

"Tay cầm dị bảo, thường không lộ diện, hắc y đại tu sĩ này không phải phổ thông Kim đơn tu sĩ... Tử quang khiến cả y cũng kinh động, Ma văn hung mạch đúng là quỷ dị tuyệt luân." Ngụy Tác hít sâu một hơi, lại hỏi, "Hiện tại Ma văn hung mạch thế nào, phát hiện mấy linh thạch khoáng mạch? Trừ linh thạch khoáng mạch ra còn phát hiện gì đặc biệt và quỷ dị nừa không?"

"Ma văn hung mạch có ba linh thạch khoáng mạch, đều vươn xuống sát địa để hỏa mạch, trừ ra còn phát hiện một Xích kim khoáng mạch, một Ngân cương tinh khoáng mạch. Có một khe nứt đầy địa hỏa, không thể đến gần, có hai khe âm phong trận trận, không hiểu quỷ dị thế nào mà tu sĩ vào đó đều mất mạng, còn một khe sụp đổ quá nửa, có mấy dòng linh khí linh mạch đã khô, nhưng là địa mạo Tử quy khấp huyết, là hung hiểm bậc nhất, thường có âm minh chi vật xuất hiện, ngay cả tu sĩ vào gần đó cũng thường ly kỳ thất tung."

"Sụp đổ quá nửa, có hướng chảy linh khí của linh mạch đã khô..." Ngụy Tác hơi run lên, cha mẹ gã năm xưa bị Thiên Kiếm tông bức bách vào thăm dò linh mạch khô kiệt, rất có khả năng chết trong đó.

"Ma văn hung mạch có quá nhiều thứ quỷ dị hung hiểm, cơ hồ mỗi này đều có tu sĩ ly kỳ thất tung, ngay cả cấm chế của Thiên Kiếm tông cũng cho thấy họ đã chết. Có lúc nhiều tu sĩ đột nhiên gục chết, không có gì dị thường mà khoáng mạch cũng phun ra nguyên khí cổ quái, ai chạm vào là hóa thành xương khô..." Mạnh Dư nói tiếp, ngữ khí đầy kinh hãi, lấy làm may mắn vì hiện tại còn sống.

"Thỏ huynh đệ, có người." Cùng lúc, Lý Tả Ý đột nhiên sợ hãi.

Lưỡng đạo quang hoa, một đỏ một trắng từ Ma văn hung mạch lao tới.

Ma văn hung mạch bắn ra xung thiên huyết quang, khí tức thập phần cổ quái, có thể ngăn trở thị tuyến, thần thức của tu sĩ, lưỡng đạo độn quang này cách bọn Ngụy Tác không đến nghìn dặm, Lý Tả Ý không nhìn rõ, ẩn ẩn ước ước, như xem hoa trong sương mờ.

"Họ rất có thể thị thông qua cấm chế sát mà biết tại hạ chưa chết nên đến bắt!" Ẩn ẩn ước ước nhìn thấy lưỡng đạo độn quang, Mạnh Dư kêu lên.

"Không cần lo, không phải Kim đơn đại tu sĩ." Ngụy Tác bình tĩnh như thường.

Thấy Ngụy Tác trấn định như thế, lại thấy gã khác thường, Mạnh Dư há miệng nhưng không nói gì, vẫn kinh hãi nhìn hai dải độn quang.

"Tiểu tử, lam cho gọn, không thì bị đại tu sĩ Thiên Kiếm tông phát giác, y mà có tiên khí thì nguy hiểm." Lục bào lão đầu lên tiếng.

"Ở đây đợi ta." Ngụy Tác vẫn bình tĩnh như thường, bảo Lý Tả Ý và Mạnh Dư.

"Đây là... ẩn hình pháp y?" Lý Tả Ý dĩ nhiên nghe lời Ngụy Tác, Mạnh Dư hiện tại cũng thế, gã lấy từ nạp bảo thủ trạc ra một tấm pháp y mặc lê người, tức thì thân ảnh tan biến. Lý Tả Ý và Mạnh Dư đang kinh ngạc thì một dải lưu quang, trong suốt lao tới chỗ độn quang, vô thanh vô tức.

Chốc sau, Mạnh Dư thấy hai dải độn quang tựa hồ bị hút tới, thoáng sau một hắc ảnh lao đến chỗ Mạnh Dư và Lý Tả Ý.

"Y là ai? Hai tu sĩ Thiên Kiếm tông mà vô thanh vô tức bị y bắt sống."

Nhìn rõ hắc ảnh, óc Mạnh Dư hiện lên ý nghĩ này.

Hắc ảnh là hai tu sĩ Thiên Kiếm tông mặc huyền sắc pháp y bị Ngụy Tác hút tới, cả hai đều hấp háy mắt nhưng không thể động đậy, cả lên tiếng cũng không.

"Mạnh Dư, có biết hai tu sĩ Thiên Kiếm tông này không?" Cởi ẩn hình pháp y ra, Ngụy Tác đáp xuống cạnh Mạnh Dư và Lý Tả Ý, hút hai tu sĩ Thiên Kiếm tông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net