Thong thien chi lo 701-740

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Hoang cổ chiến thần bàn pháp tướng xuất hiện trên tần không khe nứt thứ bảy.

Tiểu nữ cắn được cả Luân hồi kinh luân như ăn mứt, khí tức cực kỳ cổ quái, Ngụy Tác không dám sơ ý, tế xuất Trấn thiên pháp tướng.

"A! Giá Cái gì thế!"

"A! Lẽ nào là ma thần từ Ma văn hung mạch xông ra!"

Ngụy Tác ẩn giấu thân hình, cả Tiết Siêu Nhiên và ba Kim đơn đại tu sĩ cũng không thể phát hiện, Trấn thiên pháp tướng đỉnh thiên lập địa đột nhiên xuất hiện trên không trung, uy nghiêm ngút trời thì mọi tu sĩ nhìn thấy đều kinh hãi khôn tả.

"Người xấu... cùng bọn..."

Như ma thần chân chính giáng lâm, Trấn thiên pháp tướng đỉnh thiên lập địa đứng giữa hư không phát ra uy áp vô tận, tiểu nữ hài không hề dừng lại, nghiến răng nghiến lợi lao tới chỗ Ngụy Tác.

"Thần huyền pháp tướng? Không đúng, không có khí tức của thần huyền đại năng... Không phải thần huyền pháp tướng, lẽ nào y là...?" Tiết Siêu Nhiên trọng thương văng đi nhưng không mất mạng, được ba đại tu sĩ Thiên Kiếm tông đón lên hoàng đồng đại thuyền. Thấy pháp tướng khổng lồ xuất hiện, y cũng thất thần kinh hô, tựa hồ đoán ra thân phận Ngụy Tác, có lẽ tin gã giết Lâm Thái Hư và mấy lão bất tử Huyền Phong môn đã được Thiên Kiếm tông biết.

"Trấn thiên pháp tướng mà cũng...!"

Trên tầng không khe thứ bảy, Ngụy Tác và Trấn thiên pháp tướng hòa làm một, động tác của tiểu nữ hài trở nên cực chậm, nhưng gã nín thở vì uy năng Trấn thiên pháp tướng phát ra chạm vào tiểu nữ hài, là tan biến.

"Thật ra là thứ quỷ quái gì!" Lục bào lão đầu sợ đến độ suýt ngất xỉu.

Trấn thiên pháp tướng vốn có vòng sáng sau lưng, chân đạp lên quang văn huyền ảo. Hai thứ này là pháp trận do linh khí của bản thể Trấn thiên pháp tướng ngưng thành, bao trùm hơn vạn trượng, dẫn động nguyên khí khó tưởng tượng nổi, nên uy năng của Trấn thiên pháp tướng mới không kém gì thần huyền pháp tướng. Nhưng tiểu nữ hài áp sát, quang văn Trấn thiên pháp tướng phát ra lại tan vỡ, pháp tướng rung lên khiến Ngụy Tác không thể thi triển công phạt chi thuật.

"Xoẹt!!"

Chỉ búng tay, Ngụy Tác không kịp phản ứng, tiểu nữ hài áp sát Trấn thiên pháp tướng, chân nguyên kinh nhân của gã tan đi, Trấn thiên pháp tướng kêu vang, rồi như khi gã không đủ tu vi, nhanh chóng co lại.

"Là vòng tay của nó?!" Ngụy Tác kinh hãi chưa từng có.

Gã hiểu ra, mọi uy năng thuật pháp, kể cả chân nguyên, cách tiểu nữ hài ba trượng thì đều tan tành. Quanh nó như có một Hoang cổ cấm khu triệt để cách tuyệt thiên địa nguyên khí!

Tốc độ của nó đối với Trấn thiên pháp tướng thì chậm chứ đối với tu vi và thần thức Ngụy thì cực kỳ kinh nhân, gã vừa cầm lấy Trấn thiên pháp tướng đã khôi phục nguyên hình thì tiểu nữ hài đã đến trước măt gã. Ngay cả nguyên khí của gã cũng tan đi.

"Người xấu... cùng bọn!"

Tiểu nữ hài mài răng, vung tay bổ vào Ngụy Tác, hai kim hoàng sắc đoản giác lóe quang hoa, khí tức cực kỳ hoang cổ, như từ mười vạn năm trước xuyên việt về.

"Chát!" Chân nguyên của Ngụy Tác tan đi, không ngự không được nã, đành vung tay chống lại một đòn của tiểu nữ hài.

"Nhục thân còn hơn ta...!"

Sau tiếng nổ, Ngụy Tác lấp lánh ngân sắc thần quang bị đánh bật lùi, cả cánh tay tê rần, cực kỳ kinh hãi. Nhục thân của gã không kém gì thai thể huyền giai pháp bảo, khí lực sánh với cao giai cự thú, nhưng tiểu nữ hài dù là sức mạnh hay cường độ nhục thân có vẻ đều trên gã. Gã nhận rõ, lúc giao chiến, trên mình tiểu nữ hài rực tử quang, cánh tay trắng ngần đánh gã bật lùi không hề thương tích.

"A... Thiên long long khí..." Tiểu nữ hài tựa hồ không ngờ, tay còn lại nắm cánh tay và đấu với Ngụy Tác, nhíu mày tỏ vẻ đau đớn.

"Người xấu... cùng bọn..."

"Đợi đã, mỗ không cùng bọn với chúng." Tiểu nữ hài nói ra bốn chữ thiên long long khí, đoạn nghiến răng nghiến lợi áp sát thì Ngụy Tác nhợt nhạt mặt mày, nhãn quang lóe lên.

"Không phải cùng bọn?" Tiểu nữ hài hơi sững sờ.

Thân ảnh Ngụy Tác loáng lên, thừa cơ giãn khoảng cách với tiểu nữ hài thành mấy chục trượng. Không biết vì khí tức của tiểu nữ hài hay của hôi sắc thủ trạc mà đến gần là Ngụy Tác thấy khó chịu. Bị tiểu nữ hài áp sát trong vòng ba trương thì chân nguyên thoát khỏi thể nội là tan biến, không thể thi triển thuật pháp.

Tiểu nữ hài cho đến giờ không hề sử dụng thuật pháp, chỉ biết xáp lá cà, nhưng độn tốc cực kỳ kinh nhân, thậm chí không kém linh quang độn pháp Ngụy Tác vừa lấy được, nhục thân tuy chưa đến mức đả thương được gã nhưng bị nó cầm chân thì khó thoát, còn bị đán trúng liên hồi thì tất rất khó chịu, nó ăn được cả Luân hồi kinh luân thì răng cực sắc, Ngụy Tác cũng không chống nổi.

"Ta và họ không cùng bọn, không làm phiền ngươi." Ngụy Tác gật đầu, thể hiện rõ lập trường. Thượng cổ sinh vật này cực kỳ cổ quái, chưa biết chừng cả Tuyệt diệt kim đơn cũng vô dụng, gã không muốn liều mạng vô vị.

"Trời đất, cả ta cũng bị phát hiện?!" Lục bào lão đầu kêu lên thê thảm, vì ánh mắt tiểu nữ hài có hai cái sừng tên đầu nhìn chằm chằm vào ngực Ngụy Tác, chỗ gã để Dưỡng quỷ quán. Tựa hồ nó phát hiện ra lục bào lão đầu.

"Thượng cổ sinh vật... thật ra là gì mà mặc pháp y này." Ngụy Tác lướt qua pháp y của tiểu nữ hài, giá chất liệu và khí tức của pháp y thập phần cổ quái.

"Người xấu...!" Tiểu nữ hài đột nhiên nhìn lên nạp bảo thủ trạc và Trấn thiên pháp tướng, mắt sáng lên như thấy mọi thứ trong nạp bảo thủ trạc. "Ngon..." Tiểu nữ hài nuốt nước bọt.

"Trời đất, thật ra là cái gì? Tham ăn hơn Phệ linh thú?" Lục bào lão đầu rên rỉ, cơ hồ sợ đến ngất xỉu.

"Ta...!" Ngụy Tác đắng ngằm mồm miệng, tiểu nữ hài nuốt nước bọt, lao đến trước mặt gã bổ mạnh, định cướp nạp bảo thủ trạc và Trấn thiên pháp tướng.

"Chát!"

"Chát!"

"Chát!"

Ngụy Tác nhanh chóng thu Trấn thiên pháp tướng, liên tục ngạnh tiếp tiểu nữ. Một người lóe ngân sắc thần quang, một người lóe tử sắc quang hoa.

"..."

Nhục thân Ngụy Tác kém hơn tiểu nữ hài một chút, toàn thân tê rần, khớp xương cũng nhói lên.

"Cứng quá... Đau thật... Người xấu."

Gã tắt tiếng vì tiểu nữ lại kêu lên, xoa tay xoa chân, bỏ mặc gã, lao tới chỗ Tiết Siêu Nhiên và ba Thiên Kiếm tông đại tu sĩ trên hoàng đồng đại thuyền.

"Ông trời có mắt, nó còn có lương tri, không dùng răng cắn ngươi." Lục bào lão đầu thở phào.

"Cách cách!"

Tiểu nữ hài áp sát hoàng đồng đại thuyền, như không nén được quyến rũ, lại cắn một miếng Luân hồi kinh luân.

"Mọi đệ tử Thiên Kiếm tông nghe lệnh! Giết ma vật!" Thấy tiểu nữ hài bỏ qua Ngụy Tác mà lao đến hoàng đồng đại thuyền, Lưu Tương Thành kinh hãi quát to.

Đạo đạo thanh sắc kiếm quang không ngừng bốc lên trong Ma văn hung mạch.

Nhiều độn quang từ các khe nứt lướt đến khe thứ bảy.

Cùng lúc, mấy chục đạo quang hoa đổ vào tiểu nữ hài.

"Chát!" "Chát!" "Chát!"

Cái vòng trên tay tiểu nữ hài có uy năng cổ quái khó tưởng tượng nổi, quang hoa của tu sĩ Thiên Kiếm tông từ phía dưới đổ lên, cách ba trượng cũng tắt hết. Phi kiếm pháp bảo dù chém đến nơi cũng tan sạch linh quang, bị tiểu nữ hài phẩy tay hất rơi.

"A!"

Lưu Tương Thành và bọn Vạn Kiếm Tam kinh hãi, hoàng đồng đại thuyền tắt linh quang, bị tiểu nữ hài cắn một miếng, thai thể phá tổn.

-o0o-

Thai thể hoàng đồng đại thuyền phá tổn co lại nhanh, chỉ còn hai thước.

Tiểu nữ hài mọc sừng trên đầu như sừng trâu, cảm giác mùi vị hoàng đồng đại thuyền không ngon nên chiếc thuyền nhỏ lại, càng ngưng tụ, thì nó cụt hứng, nhét vào tay áo.

Hoàng đồng đại thuyền bị cán hỏng, bốn Kim đơn đại tu sĩ Thiên Kiếm tông rú lên như phải bỏng.

"Đừng đuổi ta! Dùng Luân hồi kinh luân trấn ngươi đâu phải ta! Đuổi theo y chứ."

Triệu Như Lăng hãi hùng kêu to khiến Tiết Siêu Nhiên cơ hồ thổ huyết. Hôm nay y thoát thân thì họ Triệu sẽ biết tay.

Tiểu nữ hài đuổi theo Triệu Như Lăng đầu tiên thì vẫn cố chấp bám theo, "Ngươi có đồ tốt..." Tiểu nữ hài sáng mắt, rực tử quang, đến ngay trước mắt Triệu Như Lăng.

"A!"

Triệu Như Lăng bị tiểu nữ hài đánh bay đi, ngực lõm vào, phun máu ồng ộc, tiểu nữ hài lấy được rên mình y một nạp bảo nang, nhét vào tay áo.

"A!"

Tiếp đó Lưu Tương Thành mặc kim sắc pháp y, linh khí ngưng thành xích hồng sắc bảo châu kêu vang lên, hóa thành kim sắc lưu quang.

Tiểu nữ hài đánh cho Triệu Như Lăng không biết sống chết thế nào, lại đuổi theo y.

"Được lắm!" Thiên Kiếm tông thái thượng trưởng lão Tiết Siêu Nhiên suýt nữa giận hộc máu, thề rằng hôm nay thoát nạn thì sẽ cho Lưu Tương Thành biết tay.

Lưu Tương Thành kích phát một đạo cổ phù, bao kín trong kim sắc quang diễm, tốc độ thập phần kinh nhân. Y lại chạy về phía Tiết Siêu Nhiên, tốc độ cực nhanh vượt qua, rõ ràng không chạy được thoát tiểu nữ hài thì cứ qua mặt bản môn thái thượng trưởng lão là được.

"Người xấu... không có đồ tốt..."

Đọn tốc của tiểu nữ hài hơn hẳn Tiết Siêu Nhiên, thoáng sau đã đến sau lưng y, mài răng vỗ một chưởng.

Tiết Siêu Nhiên tan hết linh quang, học theo Ngụy Tác dùng tay đỡ đòn của tiểu nữ hài nhưng xương tay nát hết, hộc lên rồi bị đánh bay.

"Thái thượng trưởng lão, không sao chứ?" Lưu Tương Thành chìm trong kim sắc quang diễm, lao đi ra ra rồi hỏi đầy quan tâm.

"Ngươi... Phù!" Tiết Siêu Nhiên vốn chưa ngất nhưng nghe Lưu Tương Thành nói thế thì há miệng phun máu ngất đi, từ trên không rơi xuống.

"A! Đừng đuổi theo ta!"

Vạn Kiếm Tam cũng kêu to, gần khe nứt thứ bảy tụ tập ít nhất mấy trăm tu sĩ Thiên Kiếm tông, nhưng thấy Kim đơn đại tu sĩ cũng bị đánh bay thì không ai dám đến gần. Vạn Kiếm Tam vừa kêu to vừa chạy đến chỗ đông tu sĩ Thiên Kiếm tông nhất.

Có vẻ thấy Lưu Tương Thành chạy xa, độn tốc thập phần kinh nhân, nhất thời không đuổi kịp nên tiểu nữ hài hướng sang phía Vạn Kiếm Tam.

Đối diện tu sĩ lợi hại, các Thiên Kiếm tông đại tu sĩ còn gan liều mạng nhưng với thượng cổ quái vật mà thuật pháp và pháp bảo công kích cũng dụng, thuận tay hất bay Kim đơn tứ trọng đại tu sĩ thì bất kỳ Kim đơn tu sĩ nào cũng sẽ cắm cổ bỏ chạy.

"Các ngươi... các ngươi không được chạy, chặn lại cho ta!" Vạn Kiếm Tam kêu to.

Chỗ y chạy qua, tu sĩ Thiên Kiếm tông vốn tụ tập tại đó đang như ong vỡ tổ chạy khắp bốn phương tám hướng. Kim đơn đại tu sĩ còn bỏ chạy, họ không phải kẻ ngốc thì tội gì ở lại nạp mạng.

"Các trưởng lão chạy rồi, chúng ta theo chân."

"Các trưởng lão tu vi tuyệt luân, hiện tại chắc đã chạy thoát?"

"Sao ta không nghe thấy gì?"

"Khẳng định do Ma văn hung mạch quá cổ quái, xuất hiện ảo giác, chúng ta chạy mau, truyền tin cho sơn môn."

"..." Các tu sĩ Thiên Kiếm tông vừa chạy vừa kêu gào, tựa hồ không thấy cũng như không nghe Vạn Kiếm Tam kêu gào.

"Các ngươi!" Vạn Kiếm Tam nghe tiếng kêu gọi của tu sĩ Thiên Kiếm tông thì suýt nữa cũng hộc máu như thái thượng trưởng lão Tiết Siêu Nhiên.

"Chát!"

"Người xấu... Lừa đảo... cùng một bọn!"

Tiểu nữ hài đến sát sau lưng, định đánh gục Vạn Kiếm Tam. Nhưng sau một tiếng nổ, nó nghiến răng kêu to vì Ngụy Tác tạt ngang ngăn đòn.

"Ta và chung không cùng bọn, ta có việc cần hỏi y nên ngươi đừng giết y đã." Ngụy Tác lướt đi mấy trượng, dừng lại trên không nói với tiểu nữ hài.

Vạn Kiếm Tam là nguyên hung hại chết cha mẹ gã năm xưa, từ miệng y chưa biết chừng còn oi được chỗ cha mẹ gã chết, chết là hết, đối với tuyệt đại đa số tu sĩ việc đó không quan trọng nhưng đối với Ngụy Tác thì còn quan trọng hơn mọi việc. Tiểu nữ hài hạ thủ cực nặng, Ngụy Tác lăng không lao tới đã đón lấy Triệu Như Lăng và Tiết Siêu Nhiên, Triệu Như Lăng đã mất mạng, Tiết Siêu Nhiên trọng thương hôn mê, bị gã dùng chân nguyên phong bế ném xuống. Nhất thời tu sĩ Thiên Kiếm tông còn lại sợ hãi cực độ, không ai quan tâm đến thái thượng trưởng lão. Ngụy Tác sợ tiểu nữ hài giết luôn Vạn Kiếm Tam nên mới ngăn đòn.

"Lừa đảo... mặc kệ ngươi... đưa cho ta."

Tiểu nữ hài không nghe gã giải thích, nhe răng sáng loáng, nhét Luân hồi kinh luân đã bị cắn hai miếng vào tay áo, chụp nạp bảo thủ trạc của Ngụy Tác.

"Ngươi đúng là vô lý, thấy cái gì cũng định cướp!" Ngụy Tác ngăn lại.

"Chát chát..." Tiểu nữ hài và Ngụy Tác rực lên tử quang cùng ngân quang, giao đấu say sưa.

"Người xấu... Đau quá..." Tiểu nữ hài nghiến răng, xoa xoa chân tay, nhìn Ngụy Tác vói ánh mắt bốc hỏa.

"Ta không muốn đánh ngươi mà là ngươi đánh ta." Ngụy Tác tắt tiếng, tay tê dại, may mà tốc độ xuất thủ của tiểu nữ hài ngang với gã, xuất thủ cũng không theo chương pháp đặc biệt nào, có lúc gx dùng thân thể ngăn đón mấy đòn nhưng không thiệt hại gì, nạp bảo thủ trạc cũng không bị cướp mất. Vốn sợ Dưỡng quỷ quán phá tổn nên bị đánh văng đi lần trước là gã đã nhét vào nạp bảo thủ trạc.

"Người xấu!" Tiểu nữ hài như đã nổi giận, đánh liền hai đòn rồi lao vào ngực Ngụy Tác cắn mạnh.

"Thảm rồi!" Ngụy Tác vung tay, không chấn lui tiểu nữ hài, bị cắn một miếng thì nhợt nhạt mặt mày, thầm nhủ ngực chắc mất miếng thịt.

"A!... Người xấu!" Lại kêu to như đau răng nhảy lui.

"Nó cắn thai thể pháp bảo là dựa vào nguyên khí đặc biệt có tác dụng khác thường với thai thể tinh kim?" Ngụy Tác tròn mắt, biết mình không thiếu miếng thịt nào. Tiểu nữ hài cắn gã thì hình như có nguyên khí đồng thời từ miệng nó phun ra nhưng không có hiệu quả gì với nhục thân gã nên gã hiểu ra.

"Ít nhất cũng không sợ chết trong tay nó." Ngụy Tác phấn chấn.

"Người xấu!"

Tiểu nữ hài thở hồng hộc, như sau một hồi đánh đấm thì không còn lực khí, hung hăng nhìn Ngụy Tác, đoạn đặt mông xuống.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết từ mông nó vang lên.

"...! Thật ra là cái gì?" Ngụy Tác trợn tròng trắng, có cảm giác bó tay.

Tiểu nữ hài định nghỉ, ngồi lên ngay Thiên Kiếm tông thái thượng trưởng lão Tiết Siêu Nhiên đang hôn mê, lực khí cú ngồi như ngọn núi ép xuống, Tiết Siêu Nhiên không biết gãy bao nhiêu cọng xương, kêu lên thê thảm rồi tắt hơi.

Một thái thượng trưởng lão Kim đơn tứ trọng của siêu cấp tông môn, có bảo vật trong tay mà bị nó ngồi lên mất mạng.

Chết vì bị ngồi lên, nếu tính trong số các đại tu sĩ vạn năm nay chết ấm ức nhất, Tiết Siêu Nhiên tuyệt đối được xếp hạng.

"Cách cách!"

Ngồi lên Tiết Siêu Nhiên, tiểu nữ hài lấy ra Luân hồi kinh luân, cắn một miếng, hàm răng nhọn hoắt lộ ra, nhìn Ngụy Tác đầy hung hãn như muốn nhai xương gã.

"Ai không phải tu sĩ Thiên Kiếm tông thì theo mỗ, mỗ sẽ dẫn các vị đi!"

Ngụy Tác tắt tiếng, lắc đầu, cất giọng vang vang. Cùng lúc, mục quang gã nhìn lên Vạn Kiếm Tam đang bỏ chạy.

"Vạn Kiếm Tam! Còn muốn chạy?" Giọng gã ép tới Vạn Kiếm Tam.

Cùng lúc, thân ảnh gã hóa thành linh quang, đuổi theo.

"Đại tu sĩ này cứu giúp chúng ta!"

"Y ngang tay với thượng cổ sinh vật, thần thông như thế nhất định giúp được chúng ta thoát thân!"

Ma văn hung mạch hỗn loạn. Ngụy Tác và tiểu nữ hài tranh đấu, nhiều tu sĩ tận mắt thấy, tuy không hiểu thân phận gã nhưng nghe gã bảo thế thì một đồn mười, mười đồn trăm, cơ hồ mọi tham khoáng tu sĩ đều kinh hỉ dị thường đổ về phía Ngụy Tác truy kích Vạn Kiếm Tam.

"Ta không biết ngươi, sao lại đuổi ta?" Vạn Kiếm Tam không so được với tốc độ của Ngụy Tác, tuy chạy rất xa nhưng bị gã liên tục áp sát, rồi nghe giọng gã đầy sát cơ thì y kinh hãi kêu lên.

"Vạn Kiếm Tam, ngươi còn nhớ mười mấy năm trước, Thiên Kiếm tông vừa phát hiện ra Ma văn hung mạch, ngươi lừa một toán tham mạch tu sĩ ở Linh Nhạc thành đến tìm hướng chảy của linh mạch đã khô không!" Giọng Ngụy Tác vô cùng băng lãnh, độn quang liên tiếp áp sát Vạn Kiếm Tam.

Vạn Kiếm Tam càng mặt cắt không còn hột máu, kinh hoảng kêu to, "Lâu thế rồi sao ta nhớ được."

"Không nhớ rõ thì ta sẽ khiến ngươi nhớ!!" Mắt Ngụy Tác ánh lên sát ý băng lãnh, khí tức chấn động thiên địa, so với Vạn Kiếm Tam thì như thiên long đang đuổi theo chim sẻ.

"Không liên quan đến ta! Lúc đó ta đều nghe theo Lưu Tương Thành. Ngươi phải tìm Lưu Tương Thành." Vạn Kiếm Tam bị tiểu nữ hài và Ngụy Tác như ma thần dọa cho mất mật, không còn phong phạm đại tu sĩ nữa.

"Vạn Kiếm Tam... Ngươi!"

Lưu Tương Thành ban nãy chỉ mong chạy nhanh hơn thái thượng trưởng lão Tiết Siêu Nhiên, ở xa cũng rùng mình, hận không thể giết chết Vạn Kiếm Tam.

"Lưu Tương Thành, hóa ra ngươi là một trong mấy đệ tử Thiên Kiếm tông đó!"

"Đáng chết, độn tốc của y quá nhanh, đành vào Thiên kiếm đồng điện, khai mở Thiên kiếm đại đạo cấm mới mong sống sót." Lưu Tương Thành định chạy ra ngoài Ma văn hung mạch nhưng độn tốc của Ngụy Tác khiến y rùng mình nghiến răng, lao về phía Thiên kiếm đồng điện.

"A!"

Thoáng sau, Ngụy Tác chỉ còn cách Vạn Kiếm Tam mấy trăm trượng. Vạn Kiếm Tam kêu to hoảng sợ, một viên bạch sắc kim đơn cỡ quyền đầu hóa thành bạch sắc kiếm quang, chém ngược lại.

"Oành!"

Ngụy Tác vung tay, bạch sắc cự lãng và một đạo ám kim sắc kiếm khí bắn ra hất bạch sắc kiếm quang văng đi không biết bao nhiêu trượng.

"A!"

Trong tiếng kêu thảm, ám kim sắc kiếm khí chưa hết đà, chém cụt tay trái Vạn Kiếm Tam.

"A!"

Tiếng kêu chưa dứt, lại vang lên tiếng kêu khác, Vạn Kiếm Tam chưa kịp phản ứng thì lại một dải ám kim sắc kiếm quang cắt nốt tay phải y.

"Chạy nữa đi."

Vạn Kiếm Tam không thể chống nổi, cả ngự không cũng không xong, Ngụy Tác cùng sát ý băng hàn vô biên lao tới trước mặt y.

Cùng lúc, Ngụy Tác quay phắt lại, tử quang từ bên trái bắn tới, cách gã không xa.

Vừa ngồi xuống lấy mạng Thiên Kiếm tông thái thượng trưởng lão Tiết Siêu Nhiên xong, tiểu nữ hài đã bắt kịp. Nó phi độn kiểu thập phần cổ quái, vô thanh vô tức, không có tiếng xé không khí, cũng không có đích linh khí dao động kịch liệt, không dùng thần thức thì không cảm tri được.

"Dính lấy ta làm gì!" Ngụy Tác gầm lên, tiểu nữ hài nhe răng bổ tới.

Chát. Trên mình Ngụy Tác lóe lên ngân sắc thần quang, bị tiểu nữ hài hất bay mười mấy trượng.

"Ngươi!"

Ngụy Tác càng kinh nộ dị thường vì tiểu nữ hài hất bay gã xong thì hút lấy nạp bảo nang của Vạn Kiếm Tam đoạn đánh y bay đi.

Vạn Kiếm Tam đã bị Ngụy Tác chém đứt hai tay, bị tiểu nữ hài đánh trúng ngực thì lõm xuống, phun máu ồng ộc, rõ ràng không còn khả năng giữ được mạng.

"Người xấu..." Tiểu nữ hài mặc kệ gã nghĩ thế nào, lại đuổi theo Ngụy Tác.

"Người xấu... dám đá vào mặt ta!" Một ngọn cước đá lên mặt nó, ngân quang và tử quang lóe lên, như đá vào cự thuyền.

Tiểu nữ hài không hề bị thương, mặt chỉ hơi dính bụi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net