Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chút nữa thôi, gần một chút nữa thôi.

Đèn điện trong lớp được bật sáng. Bambam hơi nhảy dựng lên. Cậu vơ vội sách vở rời đi ngay khi nghe tiếng chuông báo hết giờ. Mark chưa kịp phản ứng đã không thấy bóng dáng Bambam đâu.

Vừa rồi là gì vậy?

Mọi thứ diễn ra rất chậm nhưng anh cảm giác như chỉ bằng vài giây đồng hồ. Từ lúc cậu nhìn anh, cho đến khi anh cảm nhận dòng điện chạy khắp người thôi thúc mình tiến lên, tiến về phía cậu.

Dòng điện kì quái.

Bambam chạy vội vào nhà vệ sinh. Cậu đặt tay lên ngực phải, bình ổn trái tim đang đập nhanh như chạy đua. Hai mà cậu nóng như lửa thiêu. Bambam nhắm mắt, hít thở sâu.

Nếu như không phải hết giờ thì liệu...

Junhyeok khum hai tay thành hình cái loa, hướng về phía tên bạn đang ngẩn ngơ, hét, "Mark!"

"Hả?" Mark quay sang bạn, vẻ mặt khó hiểu.

Jaebum gật gù, "Chắc chắn 100% có chuyện."

"Cậu ở đây từ bao giờ thế?" Mark hướng Jaebum hỏi.

Bốn người cùng bàn nhìn Mark với đủ loại sắc thái, có hoài nghi, có ngạc nhiên, có sốc,...

"Mặt tôi dính gì à?" anh đưa tay lên, xoa xoa đủ đường.

"Càng khẳng định anh ấy có vấn đề." Youngjae nói chắc nịch.

Jinyoung tốt bụng trả lời câu hỏi của Mark, "Jaebum hyung về từ sáng nay, lúc nãy còn đứng mua cơm bên cạnh anh mà. Và mặt anh không dính gì đâu."

Junhyeok nắm chặt lấy vai Mark, lắc mạnh, "Hãy trả lại Mark cho tao hỡi con ma quỷ trú ngụ trong kia!"

"Tên này phát bệnh gì nữa?" Mark hất ngay tay anh ta ra.

Junhyeok dùng tay áo thấm thấm mồ hôi trên trán. Đúng hơn là mồ hôi tưởng tượng, "Ơn trời, cậu quay về rồi."

"Tôi đi đâu mà về với chả không về?"

"Em không biết, nhưng từ nãy đến giờ mặt anh cứ đăm đăm chiêu chiêu, còn ngồi im như tượng nữa." Youngjae chỉ ra.

Jaebum đính chính, "Lúc nào cậu ta cũng ngồi im như tượng đấy thôi."

"Hôm nay có cảm giác khác lạ anh à." Youngjae nói. Jinyoung và Junhyeok ở hai bên gật đầu phụ họa. Nói xong, bốn người lại chụm vào thì thầm to nhỏ.

"Không nhẽ hối hận vì từ chối hoa khôi?"

"Có thể lắm."

"Không. Cậu ta có bao giờ quan tâm đến Chu Tử Du đâu mà."

"Hay do Junhyeok hyung rủa anh ấy nhiều quá nên có tác dụng rồi?"

"Lẽ nào?"

"Im Junhyeok, Mark mà có vấn đề gì chúng tôi sẽ hận cậu cả đời."

...

Mark bị đồng bọn bỏ rơi cũng không biết. Anh vẫn đang nghĩ đến một người. Bambam. Hơi đánh mắt về chiếc bàn cậu hay ngồi, anh thấy được bộ dáng đang đùa nghịch cùng Kim Yugyeom vô cùng thích thú của cậu. Chắc là, anh tưởng tượng cậu bị buồn rồi nhỉ? Cậu vẫn bình thường mà.

...

"Mẹ em biết một bà thầy bói có tiếng lắm. Hay chúng ta mang anh ấy đi trừ tà đi."

"Nghe ổn đấy."

"Mấy người là đàn ông mà sao tám chuyện liên hồi thế?" Mark hỏi. Mới lơ là có một lúc mà lũ bạn này đã muốn trừ tà trừ quỷ rồi.

Bốn giọng cùng lúc, "Vì lời ích của anh thôi." "Vì lời ích của cậu thôi." Trả lời xong họ tiếp tục bàn tán một cách bí hiểm. Mark thở dài thành tiếng.

"Lột trần cậu ta ra đứng giữa trời tuyết con quỷ có thể sẽ sợ chạy mất nhỉ?"

"Có thôi đi không hả?!"

Mong Chúa trời phù hộ cho Im Junhyeok, Im Jaebum, Park Jinyoung và Choi Youngjae.

Chỉ còn hơn mười ngày nữa là tới prom mùa đông nên hội học sinh cùng ban tổ chức chương trình bận rộn hẳn. Kunpimook cũng nằm trong danh sách ấy. Bởi thế mà tiết thể dục hôm nay cậu được phép vắng mặt để đi họp bàn gì đó. Mark có một chút xíu hi vọng sẽ được gặp lại cậu, rốt cuộc người đã đi nơi nào mất. Anh tỏ vẻ bình thường nhưng không tránh khỏi chút hời hợt khi chơi bóng né. Im Junhyeok ở bên này, được những cậu em chí cốt giao cho nhiệm vụ coi chừng Mark, sau một hồi quan sát gắt gao, đang hừng hừng quyết tâm bằng mọi giá phải lừa Mark đến thầy bói để trừ tà.

Trừ tà! Đuổi con ma quỷ nào dám ám Mark của bọn họ!

Chuông tan học vừa báo, Mark thả ngay quả bóng trên tay xuống, đi như chạy vào phòng thay đồ. Bambam đã hẹn anh hết giờ tại chỗ cũ. Nhanh được giây nào là được gặp cậu sớm giây đó. Mark không nhận ra gương mặt mình đang mang biểu cảm vui vẻ thế nào.

Im Junhyeok cầm điện thoại, chụp lấy chụp để tình trạng của Mark, gửi vào group chat với thông báo "KHẨN CẤP!!!! CẬU TA CỨ ĐỨNG CƯỜI CƯỜI NHƯ TÊN NGỐC!!!"

...

"Này tên yêu tinh kia! Cậu đang chụp ảnh tôi không mặc gì đấy à?"

"Không hề!" Junhyeok giấu nhẹm điện thoại vào tủ để đồ, cố nguỵ tạo dáng vẻ đang tìm kiếm gì đó trong ba lô.

"Tôi vừa nhận được tin nhắn này." Mark giơ điện thoại lên, "Đây là cái gì."

Junhyeok chạy biến trong chớp mắt, bỏ lại một Mark Tuan đang trong quá trình tức điên.

Mark đã đứng đợi Bambam ở bến xe bus 20 phút rồi. Anh liên tục ngó xuống đồng hồ trên tay, nhìn nó dịch chuyển từng tích tắc một cách chậm chạp. Đáng lẽ mình nên lấy số điện thoại của cậu ta mới đúng. Tuyết rơi ngày một nặng hạt, dày đặc, gió mạnh hơn buổi sáng rất nhiều. Mark phải xuýt xoa mấy lần vì quá lạnh.

Đến nhanh nhanh đi Kunpimook!

Anh cảm nhận được một cái gõ nhẹ ở vai. Mark kiềm chế cơ mặt, cố gắng để hai khóe môi mình không nhếch lên thành một nụ cười, quay người lại. Giờ thì anh không cần kiềm chế nữa. Ngay khi nhìn rõ người sau lưng là ai, thái độ của anh điềm nhiên hẳn, mặt lạnh te.

"Anh Mark, chào anh." Chu Tử Du cười tươi, vén tóc ra sau tai, hơi cúi người.

"Chào."

Cô lắp bắp, "À... em..."

"Có gì nói nhanh lên."

Chu Tử Du đương nhiên không thể ngờ Mark lại nói chuyện lạnh nhạt với mình như thế, cô có chút sốc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh ngay và hỏi, "Em chỉ muốn hỏi... không biết... anh đã đọc... thư... thư của em..."

"Rồi."

Cô vui vẻ ngẩng mặt lên nhìn anh, "Vậy anh... sẽ đi... prom..."

"Không, cảm ơn."

"Ơ..." Sao anh ấy lại từ chối mình?

"Nếu không còn gì thì cô nên về sớm đi." Mark nói xong thì bước đi vài bước, cúi xuống nhìn đồng hồ thêm lần nữa.

Một cái gõ vai nữa? Con gái bây giờ mạnh bạo quá. Mark hơi không vui, xoay mình lại, hai môi mím chặt vẻ mất kiên nhẫn.

"Ê Tuan!"

Nhân vật anh chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện, anh thở phào một cái nhẹ như không, "Chào."

"Xin lỗi tôi bận ít việc nên ra hơi muộn." Bambam lên tiếng ngay khi anh định hỏi.

"Không sao. Đi nhanh thôi, rơi nhiều tuyết quá rồi." Mark khoát tay, bước theo hướng ngược lại.

"Xe anh đâu? Mà phải là hướng kia mới đúng." Cậu băn khoăn hỏi nhưng vẫn chạy theo anh.

"Đi lấy xe. Hôm nay tôi lái ô tô. Trời này mà đạp xe chắc cậu chết rét rồi."

"Anh đang quan tâm tôi à?"

"Ý của tôi là, tôi lười đi xe đạp. Được chưa?"

Bambam gật đầu, "Sao cũng được."

Chuyến đi về nhà hôm nay chỉ mất chưa đầy mười phút nhưng Mark nghĩ Bambam đã nghe hết được tất cả các đài radio của Hàn Quốc này. Cứ với cái tốc độ 20 giây chuyển một tần số thế, chắc chắn bộ nghe nhạc của anh sẽ bị liệt. Cậu ta còn "tốt bụng" nhắc nhở rằng, "Anh cần phải nghe radio cập nhật tình hình hoặc chút nhạc thư giãn đi. Đừng nhạt nhẽo thế này."

Lần sau nhất định, nhất định bắt cậu ta ngồi ghế sau. Ngồi trong cốp xe càng mừng.

Bambam mới đến nhà anh ngày hôm qua mà hôm nay cậu ta am hiểu và tự nhiên như nhà mình. Cậu nằm ườn xuống sô pha, sai anh đi lấy "sữa nóng" hoặc "sôcôla nóng" bởi vì "trời lạnh uống mấy thứ ấy mới đúng chất!" Sau khi biết nhà anh không có cả hai loại trên thì dè bỉu, lắc đầu phản đối cuộc sống chỉ có cà phê hoặc soda gây hại cơ thể của Mark.

Hai người yên vị sau nửa tiếng cùng ấm trà nhài Bambam tự tay pha.

Cảnh tượng hôm nay có khác biệt so với hôm qua. Thay vì Bambam đọc, Mark đánh máy như cũ thì Bambam đã giành luôn phần đánh máy. "Tôi vừa phải suy nghĩ, vừa mất công đọc mệt lắm!" nói rồi cậu ôm lấy máy tính co rúm người trong tấm chăn bông Mark đã tốt bụng mang ra ở góc ghế xa anh nhất. Anh không phải động đến văn học thì vui gần chết, nhưng cũng có chút chán. Mark cắm tai nghe nhạc, lướt mạng xã hội. Thi thoảng gặp tin gì đó hài hài chút mà bật cười chắc chắn sẽ bị Bambam ném cho ánh mắt viên đạn vì tội làm phiền.

Sau bốn lần bị nhìn như thế anh quyết định bỏ điện thoại xuống, ngả đầu lên thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhạc Mark cũng đã tắt từ lâu. Trong phòng chỉ còn tiếng gõ bàn phím, tiếng thở nhẹ của hai người và tiếng gió quật mạnh như muốn phá vỡ cửa kính nhà anh. Mark hơi hé mắt trông ra bên ngoài, giờ anh mới để ý rằng trời rất âm u. Hiện tại đang là 4 giờ 30 mà bầu trời đã tối như 6, 7 giờ bình thường, tuyết rơi bị gió lốc thổi tung một cách đáng sợ. Giống như là... bão tuyết? Bão giờ này cũng thật vô duyên quá đi.

Mark vắt tay qua mặt, lại nhắm hờ mắt, liếc về phía Bambam. Cậu ấy cũng đang nhìn về phía anh, đôi bàn tay dừng đánh máy từ lúc nào không rõ. Hình như cậu không biết anh đã phát hiện ra và cũng đang nhìn lại mình. Chỉ thấy cậu thở dài một hơi sau đó cúi xuống làm bài như chưa có gì xảy ra.

Mark ước gì ghế sô pha nhà mình ngắn lại. Anh nằm duỗi chân ở một bên, cậu ngồi bên kia mà giữa hai người còn một khoảng trống khá dài nữa.

"Nghe nói anh đang quen Chu Tử Du hả." Bambam bỗng hỏi. Rõ ràng là câu hỏi nhưng giọng điệu cậu mang rõ ý khẳng định.

Mark ngồi dậy, "Không. Sao ai cũng nói thế nhỉ?"

Cậu trả lời, mắt không rời màn hình, "Vì cả trường đang đồn ầm lên chứ sao, có điếc mới không biết."

"Thế chắc tôi bị điếc rồi."

"Anh cũng biết đùa sao Tuan?"

"Không."

"Nói chuyện với anh cụt hứng thật đấy. Đúng là tên nhạt nhẽo!" cậu lẩm bẩm trong mồm câu sau nhưng anh vẫn có thể nghe rõ.

"Sao cũng được."

"Tương lai khi không có cô nào thèm lấy anh đến lúc đó anh sẽ hối hận vì vừa nhạt nhẽo lại vừa mặt lạnh như tiền."

"Ờ."

"'Ờ'? 'Ờ'? Tôi xúc phạm anh mà anh chỉ 'ờ'?" cậu há hốc mồm.

"Tôi phải trả lời thế nào? Tôi vốn không giỏi ăn nói, nhất là tiếng Hàn."

"Thảo nào anh từ chối Chu Tử Du phũ phàng như thế. Mặt cô ta như sắp khóc ấy."

"Cậu thấy à?"

"Tôi chứng kiến từ đầu đến cuối luôn! Chỉ hỏi anh để chứng nhận thông tin thôi." cậu đặt máy tính lên bàn, quàng tấm chăn qua vai như thể nó là áo choàng của vua chúa. Bambam vẫy vẫy mấy cái kêu anh lại gần. Mark tới bên cạnh, cậu ta bắt đầu khoa chân tay loạn xạ, "Chàng Casanova điển trai đã cướp đi bao trái tim thiếu nữ nhưng đáng tiếc lại không màng một ai."

"Tôi..."

"À anh không thể là Casanova được. Anh chỉ được cái đẹp trai thôi chứ không có đa tình hay đa tài."

"Cậu nghĩ tôi đẹp trai?"

Bambam như không nghe thấy câu hỏi của Mark, miệng vẫn lẩm bẩm một loạt nhân vật để tìm người phù hợp đại diện cho anh.

"Nói chung ấy, anh nên tập ăn nói cho tốt. Phải dùng mỹ ngôn, mỹ ngôn. Bọn con gái đúng là rất thích những người mặt lạnh, chỉ cần miệng lưỡi của anh 'ngọt ngào' nữa thôi thì..." cậu giơ ngón cái lên, vẻ rất tự tin.

Anh kéo tay cậu xuống, nói, "Không quan trọng."

"Quan trọng chứ! Anh muốn có người yêu không nào?"

"Tôi vốn thế này. Không cần nói nhiều, dùng hành động chứng tỏ là xong. Khi yêu cũng thế, tôi sẽ làm cho người ấy hạnh phúc chứ chắc chắn tôi hứa hão huyền hay nói mấy lời đường mật. Thế nên ai ghét tôi cứ việc ghét, ai thích tôi cứ thích."

"Thảo nào không ai thích anh." Bambam dẩu môi, lầm bầm. Dùng một tay đánh vào chân anh.

Cậu chớp chớp mắt, nhận ra Mark đang ngồi ngay trước mặt mình với một khoảng cách không đáng kể. À không, chính xác là không có khoảng cách bởi đầu gối cậu đang chạm vào đùi anh. Tay phải cậu đang bị anh nắm.

Tay anh ấy ấm quá.

Tâm trí cậu quay mòng mòng, hàng ngàn ý nghĩ lướt nhanh qua. Cậu rút mình vào sâu hơn, nhưng nhận ra mình đã ngồi trong góc ghế, không thể di chuyển xa được nữa.

Bambam không dám ngẩng mặt lên, không dám thở mạnh. Cậu nhắm tịt hai mắt để tống hết những suy nghĩ không tốt ra khỏi đầu.

Không nên suy nghĩ linh tinh.

Không nên suy nghĩ linh tinh.

Không nên suy nghĩ linh tinh.

Không nên...

Bất chợt cậu cảm nhận được một hơi thở nhẹ như không phả lên mặt, tiếp theo là một thứ ấm nóng tiếp xúc với môi mình.

Bambam mất tới cả phút mới hoàn toàn nắm bắt được tình hình. Không cần phải là thiên tài mới biết cái "thứ ấm nóng" kia là gì. Chỉ có điều cậu không lường trước nổi phản ứng cơ thể mình. Con tim đập mạnh nơi lồng ngực, máu trong người sôi sùng sục, tất cả như muốn bùng nổ ở đôi môi, hơi thở dần trở nên dồn dập.

Mark lưu luyến lùi lại. Anh không rõ vì sao mình lại hành động như vậy. Chỉ là khi nhìn cậu ngồi thu mình, đầu cúi, đôi má phúng phính, hai mắt nhắm tịt càng làm nổi bật hàng mi dài, dòng điện ma quái tưởng chừng đã biến mất lại xuất hiện. Nó cứ thôi thúc anh và rồi... mọi chuyện cứ thế xảy ra thật tự nhiên.

Người Bambam vẫn đông cứng nguyên như cũ, chỉ khác ở đôi bàn tay. Tay phải cậu đang đan vào với tay Mark, tay trái thì bấu chặt. Cậu không mở mắt, cánh môi dày đang run rẩy được phủ thêm một lớp bóng nhẹ.

Mark nghĩ mình nên lên tiếng trước, "Xin lỗi... tôi..." Anh sai rồi, điên rồi, mất trí rồi. "Cử xử như vậy... tôi... tôi không cố ý."

Hành động của Bambam ắt hẳn khiến Mark phải kinh ngạc. Cậu vòng một tay qua cổ anh, kéo mạnh xuống. Hai đôi môi gặp nhau ngay tắp lự. Cậu hơi hé miệng để đón nhận hơi thở ấm áp của anh. Mark vẫn thấy như chưa đủ. Luồng điện tưởng chừng sẽ biến mất ngay khi anh chạm vào cậu chỉ ngày càng mạnh mẽ hơn. Anh ôm chầm lấy Bambam, ghì sát cậu vào người mình. Tay cậu chậm rãi luồn sâu vào mái tóc của anh, làm nó rối tung lên. Hai cơ thể di chuyển một cách đồng điệu, như thể họ sinh ra dành cho nhau.

Rất lâu sau, khi Bambam thấy không thể thở nổi nữa cậu mới kéo nhè nhẹ. Mark hiểu ý, miễn cưỡng kết thúc nụ hôn.

Bầu không khí bỗng trở nên thật ngại ngùng. Tư thế của hai người lúc này còn đáng ngại hơn. Bambam ngửa người nằm hẳn xuống thành ghế, hơi thở vẫn chưa bình ổn trở lại. Mark hơi nằm đè lên cậu, hai cánh tay mắc kẹt dưới tấm lưng nhỏ bé kia.

"Em thích anh." cậu nói nhỏ qua kẽ răng. Mark sẽ nghĩ mình nghe nhầm nếu cậu không tránh ánh nhìn của anh, nghiêng hẳn đầu sang một bên.

"Kunpim..."

"Tôi đùa đấy! Haha!" volume của Bambam vặn to hết cỡ, "Anh phải nhìn mặt anh đi. Tôi chỉ đùa thôi. Đ-đùa ấy. Ha... ha." Tiếng cười gượng gạo nhỏ dần, nhỏ dần đến khi tắt hẳn. Bambam cắn chặt môi dưới, quyết tâm không mở miệng ra. Cậu lỡ lời rồi, xấu hổ chết mất!

"Đừng làm vậy, sẽ rách đấy." Mark thì thầm.

Cánh môi vừa được thả ra càng thêm phần mọng đỏ. Thực sự rất muốn...

"Anh... anh ngồi dậy đi." Bambam nói, mắt chú mục vào chiếc bàn bên cạnh.

"Không thể."

"Sao... s-sao mà không thể? T-t-tôi có chút... ờm... không thoải mái." cậu đỏ mặt.

"Tay anh mắc kẹt rồi." Mark hơi động hai tay dưới lưng cậu như để nhắc nhở. Bambam bấy giờ mới phát hiện ra... lí do mà... không thể kia. Cậu cứ nghĩ vớ vẩn suốt à. Kunpimook bật dậy ngay tức khắc, trán va mạnh vào cằm anh đau điếng nên cũng ngay tức khắc ngã xuống như cũ. Cậu đưa tay lên xoa trán, miệng xuýt xoa vài tiếng. Không quan tâm người trên kia cũng đau đến nhăn cả mặt mày lại.

Phải mất một lúc cơn đau dịu đi, Bambam mới hơi nhấc người lên cho anh thu hồi hai cánh tay về, ngồi ngay ngắn dậy.

"Hãy... coi như chuyện vừa nãy chưa bao giờ xảy ra." cậu lên tiếng trước.

"Chuyện gì?"

"Thì... hai chúng ta... anh biết mà."

"Tại sao?"

"Vì... bởi vì... ờm..." cả nửa ngày Bambam cứ ậm ờ như thế.

"Em nói em thích anh mà."

"Ơ... không." cậu chối vội.

"Có, anh nghe thấy rõ lắm."

"À thì..."

"Chắc là anh cũng thích em."

Cậu hít thật sâu, "Anh vừa nói gì?"

"Anh nói thích em. Anh nghĩ mình nói to đủ nghe rồi chứ nhỉ?"

"Anh... anh... tại sao?"

"Không biết nữa. Chỉ là thích thôi. Nếu không anh đã không h..." Mark bỗng dừng lại, nhìn Bambam như thăm dò.

Một khoảng lặng nữa giữa hai bên. Mark thấy hơi ngại ngại. Đúng là lần đầu làm những việc như thế này nên có chút khó xử. Vẻ mặt Bambam không để lộ cậu đang nghĩ gì, anh cũng đành chịu, chỉ biết ngồi đờ tại đó.

Bambam liếm nhẹ môi. Gần đây do quan sát mà anh biết cậu có thói quen thỉnh thoảng cứ nói gì đó là phải liếm môi, thực sự rất đáng yêu. "Anh có muốn hẹn hò với em không?" câu này cậu nói nhanh vô cùng, giống hệt như mấy cô nữ chính trong phim tình cảm đang ngượng ngùng vậy.

Mark không trả lời ngay. Anh muốn đợi một lúc. Đợi để ngắm đôi tai dần dần ửng đỏ, rồi hai má cũng làm theo, cổ đỏ nốt. Anh đưa một tay nâng nhẹ cằm cậu lên, để mắt hai người gặp nhau rồi mới đáp, "Có. Rất muốn."

Phản ứng của Bambam không hề khiến anh thất vọng. Cậu cười tươi tít cả mắt lại, khoé miệng nâng cao hết cỡ, hai bàn tay tóm lấy cổ tay đang đặt nơi cằm cậu của Mark. Cậu thực sự giống một con mèo nhỏ vui vẻ sau khi đã no sữa. Anh dùng tay còn lại xoa nhẹ lên mái tóc cậu như khen thưởng rồi kéo cậu vào lòng mình.

Cậu vùi trong cổ anh, cười khúc khích, "Quyết định thế nha, Tuan."

Bên ngoài gió tuyết có hỗn loạn bao nhiêu thì cảnh trong phòng cũng rất yên bình. Mark tựa lưng lên thành ghế sô pha. Bambam ngồi trong lòng anh, laptop để trên đùi, mắt cậu dán vào màn hình, hai tay gõ liên tục, hoàn thành nốt bản báo cáo. Mark tựa cằm lên vai Bambam, hai cánh tay ôm chặt vòng eo nhỏ của đối phương.

Mark, trong lúc Bambam không để ý, đã hạ nhiệt độ điều hoà xuống một chút. Trời trở tối càng lúc càng rét hơn. Bambam vì lạnh quá, mà chăn bị ai đó chiếm mất rồi, "đành phải" nghe theo người ta đề nghị mà ngồi như vậy. Cậu không chần chừ mà đồng ý. Áo khoác cậu để tận ghế đằng kia, ai mà đi xa được thế để lấy mặc vào. Phải không?

"Đã xong!" Bambam hồ hởi, ấn lưu bài rồi gập máy tính xuống. Cậu ngả hẳn người về phía sau, ngước lên nhìn Mark, "Anh thấy em giỏi không?"

"Rất giỏi."

"Ngày mai chúng ta nộp bài chắc chắn sẽ được cộng điểm. Hì hì. Em nên được thưởng đi!" cậu nghịch ngợm chọc chọc ngón tay vào má anh, chu môi lên. Mark vui lòng cúi xuống, đặt môi mình lên đôi môi đang đón chờ kia.

Nụ hôn biến từ nhẹ nhàng thành nóng bỏng. Khi tách ra hai người đều như bị rút hết hơi thở. Hai cánh tay anh tự động ôm chặt hơn, Bambam đặt hai cánh tay mình lên trên tay anh nơi eo cậu. Hai người cùng im lặng. Nhưng là một sự im lặng tốt, họ đều tự hiểu người kia đang nghĩ gì mà.

Bambam thở dài, buồn chán nói, "Em cũng nên về thôi."

"Mấy giờ rồi?" Mark hỏi.

Cậu liếc nhìn đồng hồ đang để trên mặt bàn, "Gần tám giờ."

"Vẫn sớm, ở lại chút đi." anh thắt chặt vòng tay.

"Thôi mà, em còn phải ăn cơm, tắm rửa, học bài." cậu kể lể, "Cả anh nữa. Anh chưa ăn tối kìa!"

"Em cũng chưa ăn." Mark hôn nhẹ lên mái tóc cậu, "Hay anh đưa em đi ăn nha?"

"Xong rồi đưa em về, chịu không?"

"OK. Với một điều kiện."

"Em tự bắt xe về đây." Bambam đùa.

"Mai em phải để anh đưa đi học. Đồng ý đi thì anh cho em về."

"Điều kiện buồn cười thế Tuan? Nhưng vì là anh nên em đồng ý." Cậu gỡ hai tay anh ra, đứng lên không quên kéo anh theo, "Nhanh nào, nhanh nào! Em đói rồi!"

Bambam nhanh chóng dọn sách vở, khoác áo xong xuôi thì anh đã đợi cậu ở cửa. Cậu nhảy chân sáo đến, xỏ giày rồi khoác tay anh kéo đi. Trên đường xuống nhà để xe cậu cứ tíu tít không nguôi, không để cho anh nói. À mà anh cũng sẽ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net