Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không nói gì nhiều đâu.

Cửa thang máy mở ở tầng hầm, Mark nhìn thấy bác bảo vệ khu nhà người phủ đầy tuyết. Anh hơi cúi người, "Chào bác."

Bambam cũng chào theo anh. Phải gây ấn tượng đầu tốt với mọi người mà anh quen biết!

"Chào cậu, cậu Tuan. Cậu định đi đâu giờ này vậy?" bác bảo vệ hỏi.

"Chúng cháu đang định đi ăn tối ạ."

"Nhưng bão tuyết mạnh lắm. Hôm qua cậu không theo dõi thời sự sao? Đường xá bị tuyết phủ kín rồi xe cộ không di chuyển được đâu. Phải vài tiếng nữa ngớt bão xe ủi tuyết mới hoạt động."

Bambam cùng Mark không hẹn mà quay ra nhìn nhau, "Sao anh không bảo em?" "Sao em không bảo anh."

Bambam chun mũi, "Anh nghĩ em sẽ xem dự báo thời tiết sao?"

Bác ấy lên tiếng, "Tôi nghĩ hai cậu nên quay lại nhà là tốt nhất. Nếu chưa ăn tối có thể lên siêu thị trên tầng một mua đồ ăn chứ giờ này muốn đi e cũng khó."

"Dạ cháu cảm ơn bác." Mark nói. Bác bảo vệ chào tạm biệt hai người xong thì rời đi. Cặp đôi cứ đứng đực ở đó. Suy nghĩ.

"Mấy tiếng nữa là quá nửa đêm rồi còn gì! Thời tiết chết tiệt." Bambam kêu ca.

"Từ mai anh sẽ xem dự báo thời tiết." Mark vỗ vỗ vai cậu để xoa dịu người yêu đang tức giận.

"Em biết làm sao đây?"

"Ở nhà anh đi."

"Hả?"

"Ngủ ở nhà anh tối nay. Em cũng mang hết sách vở rồi. Lo gì?"

"Được không nhỉ?" cậu toe toét.

"Gọi xin phép bố mẹ em đi." Mark vừa nói vừa bấm gọi thang máy.

"À... đúng rồi." cậu chậm rãi lấy điện thoại trong túi áo ra. Cánh tay không còn quấn vào với anh nữa. Mark cúi xuống nhìn, thấy cậu bấm gọi nhưng đều bận hết mấy cuộc. Mặt cậu hơi nhăn lại. Anh như nhớ ra một điều. Em ấy, em ấy đang gặp chuyện gia đình. Đúng thế! Đáng ra mình không nên nhắc tới bố mẹ mới phải! Mark tự trách mình trong lòng.

"Không vấn đề gì chứ?" anh hỏi.

"Mẹ em không nghe máy, em nhắn tin rồi. Chắc là cũng được thôi ạ." cậu chú mục vào màn hình điện thoại.

"OK." anh nắm tay dẫn cậu ra khi dừng tại tầng một.

Bambam khó hiểu, "Đi đâu đây anh?"

"Mua đồ ăn. Anh không muốn em phải nhịn đói. Đương nhiên rồi." dừng một lúc anh mới tiếp tục, "Mà, em biết nấu ăn không?"

"Một tí tẹo..." cậu gãi đầu.

"Một tí tẹo còn hơn không. Đi nào!"

Hai người vào siêu thị, chọn một hồi rõ lâu xong mới đi đến kết luận nấu bánh gạo cay, thịt nướng và canh kim chi. Chỉ ba món đơn giản thôi, miễn là không phải "mấy thứ đồ ăn nhanh độc hại", Bambam nói vậy đó. Nhưng cậu không hề phản đối khi Mark chất đầy snack và nước ngọt vào giỏ đồ.

"Em cản anh sao được nên lần này em nhường."

Mark khịt mũi, "Em cũng thích mấy thứ này mà còn bày đặt?"

"Đợi đến lúc nào đó anh sẽ béo ục ịch cho xem."

"Yên tâm. Anh ăn kiểu gì cũng không béo, vẫn mãi đẹp trai như thế này."

"Anh học cái kiểu tự phụ ở đâu thế hả? Hả?" cậu luồn tay xuống dưới cù nách Mark, "Cho anh hết tự phụ đi này!"

Mark buồn đến nỗi suýt đánh rơi cả giỏ đồ. Anh kẹp chặt hai cánh tay nghịch ngợm của Bambam, nhân lúc cậu loay hoay cố thoát ra mà lơ là cảnh giác liền xoay người ôm ghì lấy cậu.

Bambam bên này không tài nào thoát ra nổi, dùng hết sức bình sinh nhưng hai cánh tay kia không di chuyển một phân nào. Không ngờ anh ý khoẻ thế.

"Học em đấy. Nghe khó chịu chứ gì?" Mark bắt chước bộ dáng khi bắt nạt người khác của cậu.

"Em đâu có vênh váo được như anh!" Bambam phụng phịu, "Anh buông ra đi, đau em."

Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên má cậu. Quan sát nó đỏ dần lên mới hài lòng thả cậu ra.

"Đói chưa?"

Bambam gật đầu lia lịa.

"Theo anh." Mark mở rộng cánh tay mình, Bambam chui vào thì vừa khít người. Cậu bám chặt vào eo anh. Hai người cùng sải những bước dài.

Bambam tưởng mình may mắn được Mark Mặt Lạnh nấu cho một bữa cơm thịnh soạn thế nào. Hoá ra anh không biết nấu. Không một thứ gì cả.

"Trừ mì gói. Và trứng luộc. Trứng rán." anh liệt kê.

"Giỏi ghê ta."

"Tất cả các món nấu bằng lò vi sóng nữa."

"Anh trông tự hào quá." cậu trề môi.

"Anh tự sống được mấy năm qua mà. Cũng xem như khá giỏi." Mark khoác vai cậu, trông "vênh váo" đến lạ.

"Anh biết cắm cơm không?"

"Hình như có."

"Hình như?"

"Ừ. Hình như."

"Anh biến ngay ra khỏi đây. Em không muốn chết hôm nay nếu như anh làm nổ cả nhà vì hở ga đâu." Bambam một tay chống nạnh, một tay chỉ về phòng khách.

"Nhưng nhà anh dùng bếp điện."

Bambam nheo mắt như thể anh vừa xúc phạm cậu. Mark véo mạnh hai má đối phương, chu môi giống đang dỗ dành trẻ con, "Đừng giận! Anh đi, anh đi."

Bữa cơm khá thành công. Điểm trừ là phần trình bày của cậu. Trông rất... khó tả.

"Ăn được là tốt rồi anh còn đòi hỏi?"

"Anh đâu dám." Mark nở nụ cười nịnh nọt với Bambam. Ăn thật ngon miệng sau đó xung phong rửa bát "chuộc tội".

Anh nghĩ cậu đã hoàn toàn tha thứ cho mình.

Bambam đề nghị hai người ngủ chung. Nếu ngủ hai phòng riêng biệt sẽ phải bật thêm máy sưởi. Trái đất đang nóng lên kìa! Tiết kiệm điện là nhiệm vụ của mỗi người.

"Anh đặt báo thức đi." Bambam chui tọt xuống dưới lớp chăn bông dày ngay khi rời khỏi nhà tắm. Cậu đang mặc chiếc áo phông cùng quần lông cừu yêu thích của anh. Sau nửa tiếng chọn lựa cậu mới quyết định được trang phục đi ngủ đấy. Tất nhiên không quên giáo huấn miễn phí cho Mark một tràng dài về thời trang, về việc tủ đồ của anh không đặc sắc chút nào. Anh bỏ ngoài tai gần hết rồi. Xin lỗi em. Nhưng chỉ là quần áo thôi, cầu kì nhiều làm gì? Không mệt à?

Trông cậu vui thế kia đảm bảo không mệt dù chỉ chút xíu.

"Đã đặt rồi. Mai dậy sớm anh đưa em đi ăn mỳ thịt bò."

Cậu áp bàn tay lạnh ngắt lên cổ Mark, anh bất ngờ bị lạnh đến tê người, cậu ở bên cạnh cười lanh lảnh, "Yêu Mark nhiều nhiều!" Bambam rúc vào người anh, "Ngủ nhanh thôi để còn đi ăn mỳ."

"Em ngủ ngon."

"Chắc chắn. Anh cũng thế."

Cặp đôi dần dần chìm vào giấc ngủ. Phố xá Seoul vẫn nhộn nhịp, tuyết vẫn rơi, trời lạnh đến xé da xé thịt, nhưng hai con người kia vẫn được bao bọc trong sự ấm áp, yên bình, bao bọc trong nhịp đập con tim của nhau.

(HẾT PHẦN HAI)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net