Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Kết thúc tiết năm cũng là báo hiệu giờ ăn trưa tới. Mark đến nhà ăn, chưa kịp trả tiền cơm xong đã bị ba người, hai kéo một đẩy ngồi ngay xuống bàn. Nhìn mặt bọn họ cố tỏ vẻ nghiêm nghị nhưng không giấu nổi một chút háo hức cũng như vui sướng.

"Mark hyung!~" Jinyoung bắt đầu, giọng nói ngọt xớt, "Mark hyung của em à~"

"Tuan Yi En!" Lần này là Youngjae.

"Markie của tôi!" Được cả Junhyeok rồi, cũng ngọt không kém.

Mark thấy bụng mình nhộn nhạo. Chắc chắn có chuyện không lành, "Sao? Mấy người cư xử kiểu này có ý gì?"

Jinyoung khoa tay múa chân, "Hyung à! Nghe đồn anh đang qua lại với Chu Tử Du. Chúc mừng, chúc mừng nha!"

"Hả?" Mark khó hiểu hỏi.

"Cuối cùng cậu cũng từ giã con đường độc thân, quay về chính đạo rồi!" trông bộ dáng của Junhyeok vui như sắp mở tiệc vậy.

Mark bị ba người quay cho mòng mòng đầu óc. Cái gì mà hẹn hò với chúc mừng?

"Tôi chẳng hiểu mấy người nói gì." Anh đáp cụt lủn.

"Sao lại không hiểu? Anh không biết cả trường sốt sình sịch tin hai người yêu nhau à? Đám con trai còn đang lên kế hoạch 'thủ tiêu' anh kìa." Youngjae thốt lên với vẻ khó tin.

"Ai rảnh rỗi tung tin đồn khó nghe thế? " Mark hỏi, không cảm xúc.

Im Junhyeok thất vọng, "Ơ báo động giả à? Làm chúng tôi cứ tưởng thật. Còn đang tính rủ cậu đi hẹn hò đôi. Vậy là, cậu từ chối thư tình của người ta. Chu Tử Du phản ứng ra sao?"

"Chu Tử Du viết hẳn thư tình cho anh hả?" Youngjae đang nhai dở miếng pizza phải dừng ngay lại, đôi mắt một mí mở to hết cỡ.

"Tôi thậm chí còn chưa nhìn đến bức thư ấy lần thứ hai. Từ chối gì?"

"Thế có nghĩa anh sẽ chấp nhận người ta?" Jinyoung hỏi.

"Không."

Cả ba người trên bàn hẳn là đã dự đoán anh sẽ trả lời như thế. Họ chỉ biết lén nhìn nhau, cảm thán.

"Mark à, tôi nói nè," Junhyeok mở lời, "cậu cũng nên hẹn hò đi chứ. Tuổi thanh xuân của chúng ta đâu có dài."

Youngjae thì thầm, "Junhyeok hyung, anh văn vẻ kiểu này làm em sợ đấy."

"Này Tuan," Junhyeok khua tay sau một hồi không thấy Mark phản ứng, "còn sống không vậy?"

"Trông tôi giống chết rồi lắm à?" Mark hỏi.

"Giống. Giống lắm! Cậu chính là điển hình cho một tâm hồn đã mục nát từ lâu chỉ còn lại cái vỏ bên ngoài."

"Hyung! Lớp văn thực sự đã tẩy não anh rồi." Jinyoung ôm mặt.

"Tẩy đầu cậu ấy!" Junhyeok tóm lấy Jinyoung, kẹp chặt đầu cậu dưới cánh tay, "Để xem ai bị tẩy nào!"

Mark phì cười xem hội bạn đùa nghịch với nhau. Những câu nói vừa rồi lại vang lên trong đầu anh. Anh thở dài.

Dĩ nhiên anh từng hẹn hò, từng có bạn gái rồi. Cứ mỗi khi về thăm gia đình là y như rằng chị Mark sẽ giới thiệu cho anh vài đối tượng. Nhưng không có ca nào có kết quả tích cực hết. Đơn giản vì chưa có một người nào khiến anh hứng thú. Ai ai cũng giống nhau. Nhiều khi anh tự hỏi không biết tiêu chuẩn của mình có khác thường lắm không hay chỉ đơn giản là anh bị vô cảm.

Chu Tử Du này, e là phải tìm lúc thích hợp mà từ chối thôi.

Khi bị Im Junhyeok gõ vào đầu Mark mới giật mình nhận ra giờ ăn trưa đã hết, nhà ăn không còn mấy ai nữa. Anh vội vội vàng vàng đứng dậy cất khay đồ ăn. Quay lưng lại liền thấy Bambam đang nhìn mình. Ở bên Bambam, ngay lúc bị anh bắt gặp, cậu liền di chuyển tầm nhìn ngay sang chỗ khác. Như thể vừa rồi chỉ là cậu ngẫu nhiên đảo mắt qua. Cậu rảo bước nhanh theo nhóm bạn, bỏ lỡ mất cảnh Mark đang chôn chân ở đó, nhìn theo thân ảnh cậu dời đi bằng một ánh mắt không thể nói rõ nó mang cảm xúc gì.

Buổi học hôm nay kết thúc chậm hơn Mark mong muốn rất nhiều. Có lẽ thay vì tập cầu lông như bình thường, thầy giáo trong giờ thể dục đã thay thành môn bóng né và đã vô tình biến giờ học thành bãi chiến trường hỗn loạn. Mark, đương nhiên, có phản xạ đủ nhanh nhạy để tránh những quả bóng đang bay về phía mình. Cái đáng để nói là Im Junhyeok nhát cáy sau nửa hiệp đầu ăn đau thì nhất quyết trốn phía sau Mark, biến anh thành lá chắn bất đắc dĩ cho cậu ta. Đội đối phương nhận ra Junhyeok sợ nên liên tục ném về phía này, làm Mark nhiều phen trở tay không kịp mà hứng chịu vài phát bóng đau điếng. Tên Kunpimook sau khi ném trúng vào vai anh một quả thì bá vai Kim Wonpil cười nắc nẻ. Mark nheo mắt. Đợi đến lượt đội tôi tấn công, tôi sẽ cho cậu biết thế nào mới là bóng né. Đáng buồn cho Mark là hôm nay đội của anh chỉ chuyên né, ngày mai mới chuyển lượt ném. Một ý nghĩ xẹt qua đầu anh rằng, có lẽ nào mà hội tên Jackson Wang đã mua chuộc thầy thể dục để trả thù anh chuyện hôm qua không?

Mark bước nhanh đến nhà xe, lấy xe đạp và đi nhanh đến bến xe bus. Sau giờ thể dục anh thay đồ có hơi lâu nên giờ ra tới bến anh thấy đã vãn người đi nhiều. Bình thường ở đây lúc nào cũng đông nghịt học sinh. Đó là lí do anh quyết định đi xe đạp. Từ xa đã thấy một cậu thanh niên tóc bạch kim, người gầy với đôi chân dài, thẳng, ăn mặc vô cùng thời trang mặc dù nhiệt độ ngoài trời chỉ ở mức 7-8 độ C. Mark đỗ kịch xe trước mặt Bambam, cậu nhận ra có người tới, ngẩng mặt lên khỏi điện thoại, nói đều đều, "Sao anh ra muộn thế? Mà anh đi xe đạp à?"

"Ừ." cậu nhìn thấy mà còn hỏi à? "Lên xe đi."

"Sao anh không nói sớm. Tôi vẫn nghĩ anh đi bộ hay gì đó cơ. Ngồi xe đạp này hỏng hết quần da Saint Laurent phiên bản giới hạn của tôi mất."

Mark im lặng nghe Bambam nói một tràng dài xong mới đáp, "Vì nhà tôi nếu đi bộ mất cả tiếng liền. Cậu không muốn ngồi xe thì có thể tự cuốc bộ đến." anh nhún vai.

Bambam chần chừ mất một lúc, Mark đang định đạp xe đi thì cậu ta kéo nhẹ cặp anh lại, vỗ ngực nói, "Thôi được rồi, xe đạp thì xe đạp. Cùng lắm là đem quần đi giặt là."

Kunpimook rút một tờ giấy ăn ra, lau yên sau của Mark đến cả tiếng đồng hồ vẫn chưa có vẻ hài lòng. Mark cau mày tới độ hai bên mày đã liền vào với nhau Bambam mới chậm rãi ngồi xuống. Mark không lên tiếng, cứ thế mà đạp đi, hại Bambam bị bất ngờ một phen. Mém chút nữa đã ngã xuống rồi, may mà kịp bám vào eo anh. Cậu hậm hực lên tiếng, "Lần sau làm ơn nói trước một câu đi."

"Ờ." là lời đáp duy nhất của Mark.

Suốt 15 phút đường về, không ai hẹn mà cả hai người đều im lặng. Mark tập trung nhìn vào con đường phía trước, cố gắng không suy nghĩ về bàn tay nhỏ vẫn đang bám chặt vào áo khoác nơi eo của mình. Không hiểu sao qua mấy lớp vải dày, anh vẫn tưởng tượng được độ mềm mại của nó. Anh thấy bàn tay trống trơn ấy ửng đỏ lên. Có lẽ vì lạnh. Bất giác Mark rất muốn nắm lấy bàn tay đó, sưởi ấm nó. Nhưng anh đã kiềm chế không làm vậy.

Đến toà chung cư nơi Mark đang ở, anh đạp chậm lại, từ từ cho xe xuống hầm rồi dừng hẳn khi đã đến bến đậu. Bambam chỉ chờ có thế, nhảy ngay xuống, vội vàng kiểm tra xem quần của mình có làm sao không. Mark bước qua người cậu về phía thang máy, Bambam thấy anh đã bỏ đi thì cũng lạch bạch chạy theo.

"Anh ở đây hả?" cậu hỏi.

"Ừ."

"Không ngờ anh giàu thế."

"Cũng bình thường."

Bình thường là thế nào. Nhà ở khu Gangnam này có nhà nào là bình thường? Anh lại còn ở trung tâm. Bambam thầm nghĩ. Lại lẽo đẽo theo đuôi anh ra ngoài khi thang máy dừng ở tầng chín.

Trong khi Mark đang bấm mã vào nhà bỗng nhiên Bambam hỏi một câu khiến anh cũng phải giật mình, "Phòng 904, chẳng phải là sinh nhật anh sao?"

Cậu hỏi xong cũng trợn tròn mắt. Hình như câu này chỉ là cậu buột miệng nói ra. Mark thấy hơi lạ vì sao cậu lại biết nhưng cũng trả lời, "Đúng thế. Bố mẹ tôi mua căn hộ này cho tôi vì trùng với ngày sinh nhật." Anh mở cửa bước vào, tránh đường cho Bambam, "Vào đi."

Mark cởi giày, để lên giá, lấy cho mình một đôi dép đi trong nhà. Bambam cũng nhìn động tác của anh mà làm theo y hệt. Anh với lấy bảng điều khiển, bật đèn cùng hệ thống sưởi lên sau đó nói với cậu, "Cậu cứ ngồi tự nhiên. Muốn uống gì? Tôi có cà phê, trà, soda,..."

"Nước lọc là được." Bambam đáp, thả mình lên hàng sô pha dài. Cậu im lặng ngắm nhìn căn hộ. Trắng là màu sắc chủ đạo ở đây, nhưng không phải màu trắng xoá chói mắt mà là màu trắng có pha chút ánh hoàng kim, nhìn rất trang nhã, sang trọng. Sàn nhà lót gỗ nâu thẫm làm ánh trắng càng nổi bật. Cả bức tường bên phải phòng khách đều là kính khiến không gian thoáng đãng, như mở rộng đến vô tận. Tổng thể mà nói, căn nhà này đẹp và sạch sẽ, ngăn nắp hơn Bambam tưởng tượng. Cậu đang đánh giá dở đồ nội thất thì Mark quay trở lại cùng hai cốc nước. Bambam nhận thấy anh đã cởi áo khoác ngoài, chỉ còn chiếc áo phông dài tay mỏng xắn lên phân nửa, để lộ cánh tay không quá cơ bắp nhưng vẫn rắn chắc. Cậu hắng giọng, "C-cảm ơn."

"Bây giờ thì sao?" Mark hỏi.

"Chúng ta làm cho xong thôi, đỡ phải lằng nhằng. À, anh có máy tính không?"

Mark quay vào phòng ngủ cầm laptop ra đưa cho Bambam, thế rồi hai người lôi sách vở ra, bày đầy lên bàn, "nghiêm túc" học hành. Nói là bàn bạc, thực chất Bambam tự biên tự diễn và Mark có nhiệm vụ đánh máy lại. Cậu chẳng thèm thảo luận với anh luôn sau hai lần hỏi ý kiến anh mà chỉ nhận lại được vài câu ậm ờ cho có.

Hiện tại, vì Bambam đang cần nghiên cứu kĩ lưỡng hơn nên Mark ngồi không khá rảnh rỗi ở một góc ghế. Anh quyết định đứng dậy thư giãn gân cốt, lấy thêm chút nước. Bỗng cảnh ngoài cửa sổ khiến anh phải chú ý. Anh ngạc nhiên không phải vì mặt trời đã sắp lặn hết mà vì... tuyết. Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay. Như vậy nghĩa là ngày mai đi học chắc chắn khổ sở chết đây. Bambam cũng đã phát hiện ra ngoài trời đổ tuyết rồi, cậu hào hứng đứng dậy chạy tới bức tường kính, miệng hét "A tuyết kìa!" rất vui vẻ, trái ngược hoàn toàn với tâm trạng ủ dột của Mark.

Bambam gần như đã áp cả người lên cửa kính, mắt sáng rực, khoé môi cong hết cỡ trông ra ngoài. Mark đứng bên cạnh, nhìn một cảnh này, không kìm được hỏi, "Cậu thích tuyết lắm à?"

"Đương nhiên! Tuyết đẹp thế cơ mà. Anh không thấy thế sao?" cậu nói, quay lại nhìn anh.

"Không. Phiền phức."

Bambam bĩu môi, phòng tầm mắt trở lại phố xá phía dưới. Nhìn cậu vui đến nỗi chỉ thiếu điều phá kính nhảy ra ngoài thôi.

Mark nói, "Nếu cậu muốn nghịch tuyết, nhà tôi có ban công bên kia."

"Thật hả? Đâu? Đâu?" Bambam quay phắt người lại, nắm chặt cổ tay Mark. Anh bị hành động đột ngột này của cậu làm cho giật mình nhưng đã bình tĩnh lại được ngay. Anh chỉ hướng phòng ngủ của mình "Lối này" và dẫn Bambam theo. Cửa ban công vừa mở, cậu nhóc chạy ào ra ngay, ngẩng mặt, khum tay đỡ những bông tuyết đang ngày một dày đặc. Mark bên này thì rét run người, vội vàng mở tủ tìm một chiếc áo khoác để mặc. Nhìn thấy Bambam đứng đó chỉ độc chiếc sơ mi mỏng trên người, anh vô thức lấy thêm cái áo khoác khác, dày dặn hơn, trở ra ban công.

"Này." Mark đưa chiếc áo cho Bambam, cậu ngập ngừng một lúc rồi cũng nhận lấy, khoác lên người. Như thể bây giờ mới nhận ra cái lạnh, cậu xuýt xoa vài cái, kéo khoá áo lên cao kín mít.

Bầu không khí bỗng trở nên thật ngại ngùng. Không ai lên tiếng. Kunpimook nhẹ nhàng bước tới lan can, mặt vùi vào trong áo, không biết đang suy nghĩ gì. Cậu đảo mắt đi mọi chỗ trừ chỗ của con người đang đứng cạnh mình đây. Mark đút tay vào túi áo, yên lặng quan sát cậu. Mái tóc bạch kim bị gió thổi tung lên có chút hỗn độn, gương mặt chỉ lộ phần trên, mũi và miệng đã biến mất sau cổ áo khoác. Cả người cậu được bao phủ trong ánh hoàng hôn hoàng kim, từng đường nét được chạm khắc một cách hoàn hảo. Bỗng nhiên anh cảm thấy choáng váng.

"Ừm... Tôi nghĩ... chúng ta nên tiếp tục... bài tập." Bambam lên tiếng sau một hồi lặng thinh.

"Ừ... ừ." Mark nói lắp. Sao mình lại nói lắp nhỉ?

Hai người tiếp tục bắt tay vào "Romeo và Juliet". Bambam ngồi lại sô pha, cởi áo khoác trả lại cho Mark, "Cảm ơn anh."

"Không có gì."

"Chúng ta đến đâu rồi nhỉ,... à nhận xét cảnh tự tử. Anh đánh giá thế nào?"

"Thì... cũng... bình thường."

Bambam cười, "Thôi được rồi, đợi tôi một lúc."

Cậu lại chúi đầu vào quyển sách, nghiên cứu. Mark, như cũ, ngồi kiên nhẫn đợi cho đến khi cậu nói lên luận điểm của mình.

"Này Tuan, xong rồi, gõ vào đi." Cậu ngồi sát về phía anh, đọc từng câu một.

"... Và nó đã chứng minh được tình yêu nơi Romeo là sâu đậm nhất, cũng ý nghĩa nhất."

"Nhảm nhí." Mark lẩm bẩm.

"Gì cơ?" Bambam hỏi bằng vẻ mặt khó hiểu.

"Không. Tiếp tục đi."

"Anh vừa nói 'nhảm nhí' gì gì cơ mà. Cái gì nhảm nhí? Lời văn của tôi à?"

"Không phải."

"Vậy thì cái gì nhảm nhí?"

"Tôi đang nói đến tình yêu như thế mà cũng được coi là đẹp, đúng thật nhảm nhí. Được chưa?"

Bambam bất ngờ, "Anh đang nêu ý kiến sao? Tôi sốc quá nè."

"Đọc tiếp đi."

"No, no! Tuan! Lần đầu thấy anh bày tỏ thế này, phải nghe cho bằng hết." Bambam vỗ tay, "Tôi đang tò mò chết đây, tại sao Mr. Mặt Lạnh lại thấy chuyện tình đẹp nhất mọi thời đại là nhảm nhí?"

"Chúng ta có thể làm nhanh cho xong không. Còn nhiều lắm đấy."

Bambam khoanh hai tay trước ngực, vênh mặt lên, "Anh mà không nói thì tôi không đọc nữa."

Mark thở dài, bó tay với hành động của cậu. Anh nói chầm chậm, "Thì anh ta không bảo vệ được Juliet, chỉ biết tự tử bên xác người mình yêu, để rồi không ai hạnh phúc. Nhảm nhí đấy."

"Nhưng là vì hoàn cảnh của Romeo thôi mà, anh ta đâu có muốn nhìn Juliet phải lấy bá tước Paris hay phải chết đâu."

Mark hơi nghiêng người để đối diện với Bambam, "Không thể đổ lỗi cho hoàn cảnh được. Một người đàn ông cho dù khó khăn đến mấy, một khi đã yêu thì phải bảo vệ tình yêu của mình. Nếu tôi là anh ta, một lệnh cấm, chứ mười lệnh cấm tôi cũng sẽ vượt qua bằng mọi giá. Danh vọng gia tộc đâu là gì, chỉ cần được ở bên, yêu thương, quan tâm người ấy, bảo vệ người ấy an toàn."

Căn phòng rơi vào im lặng. Mark nhìn thẳng vào đôi mắt tròn của Bambam, anh không thấy gì khác ngoài sự khó tin, sững sờ.

Mark nghĩ hai người sẽ tiếp tục nhìn nhau như vậy nếu không có tiếng chuông điện thoại của Bambam vang lên. Bấy giờ, anh mới để ý khoảng cách của hai người rút ngắn đến mức nào. Cậu giật mình, ngồi lùi về phía sau, lôi máy điện thoại ra. Sau khi nhìn tên người gọi đến thì mặt đanh lại, đứng dậy đi tới góc phòng và bắt máy. Cậu dùng tiếng Thái nên anh nghe không hiểu (anh không cố tình nghe lén nha).

"Tôi... tôi có việc phải về đây." Bambam đã trả lời điện thoại xong và quay lại, thu dọn sách vở vào ba lô. Mark đặt máy tính lên bàn, đứng dậy theo, "Còn bản báo cáo?"

"Đành phải để mai, bây giờ tôi... bận mất rồi."

"Vậy cậu định về kiểu gì?"

"Chắc là bắt taxi." Bambam đáp.

"Giờ này không bắt nổi taxi đâu."

"Tôi sẽ nghĩ cách."

"Hay... để tôi đưa cậu về?"

"Thôi." Cậu từ chối, "Ngoài trời tuyết rơi dày lắm, bắt anh đi xe đạp giờ này cũng phiền."

"Không sao. Tôi có ô tô."

"Anh có ô tô sao?"

"Và tôi còn có bằng lái rồi nữa." Không đợi cậu trả lời, anh đã khoác áo vào, cầm lấy chìa khoá xe treo trên móc rồi đi ra cửa. Bambam nhanh chóng mặc chiếc áo dạ của mình lên người và chạy theo Mark.

"Vậy phiền anh."

"Đừng lo."

Mark dừng xe trước cửa nhà Bambam. Cậu cởi dây an toàn, quay sang cảm ơn anh rồi mở cửa bước ra ngoài. Anh hạ cửa kính xuống, gọi với tới tấm lưng của cậu, "Mai cậu vẫn sẽ đến nhà tôi chứ? Để làm nốt bài văn."

"OK. Chiều mai tan học vẫn ở chỗ cũ." Bambam hơi cúi đầu chào anh, sau đó đi thẳng vào căn nhà. Mark đợi đến khi bóng hình cậu khuất sau cánh cửa mới đánh xe rời đi.

Không biết cuộc điện thoại ấy có nội dung gì nhưng từ khi cậu ngắt máy đến lúc hai người chia tay trông cậu cứ thấp thỏm, lo lắng. Anh không thể nào bỏ dáng vẻ khẩn trương của cậu ra khỏi đầu được. Hình như anh cũng đứng ngồi không yên nốt theo cậu rồi. Mark chỉ mong sáng mai tới thật nhanh, để lại được nhìn Bambam bình an vô sự.

Anh không thèm để ý đến việc mình từng ghét cậu đến mức nào nữa.

Sáng nay Mark quyết định lái ô tô đi học. Nguyên nhân là do tuyết rơi cả đêm hôm qua không ngừng, đi xe đạp đến trường đúng thật hành xác; không phải anh đi xe để chở Kunpimook về đâu. Anh gửi xe ở một bãi đậu gần trường, sau đó đi bộ vào, cố gắng đến lớp văn thật nhanh.

Chuông lần một reo lên mà Bambam còn chưa tới. Mark ngó nghiêng nhằm tìm một dáng người quen thuộc. Chỉ đến khi mái đầu bạch kim xuất hiện trong tầm mắt anh mới thở ra một hơi nhẹ nhõm không biết đã nín lại tự khi nào. Anh cúi xuống, vờ như đang tập trung vào điện thoại. Lúc Bambam kéo chiếc ghế bên cạnh, anh mới làm như giật mình, quay lại, chào cậu. Họ bắt đầu phải ngồi cạnh nhau từ ngày hôm qua, sau khi bốc thăm nhóm. Bambam lên tiếng, "Good morning, Tuan."

"Chào." anh đáp lại, cố gắng giữ gương mặt lạnh, không biểu lộ cảm xúc gì.

Bambam vẫn nguyên cái vẻ vui tươi, nghịch ngợm, bất cần đời như ngày nào. Nhưng Mark vẫn thấy được quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cho dù cậu đã cố che phủ bằng lớp phấn. Anh muốn lên tiếng hỏi, mà không biết cách bắt đầu ra sao. Không thể tự dưng nói rằng, "Hình như nhà cậu có chuyện gì đúng không? Trông cậu không được ổn." Bambam sẽ nghĩ anh là tên tọc mạch mất.

Cậu đặt sách cùng vở ghi lên mặt bàn. Sau khi xếp gọn gàng thì gục mặt xuống cánh tay đã khoanh sẵn.

Thực sự lạ rồi đây. Bình thường Bambam phải chạy khắp lớp nói chuyện với lũ bạn của cậu ta cơ, không có chuyện im lìm như bây giờ đâu. Cảm giác bất an ngày càng đong đầy trong Mark. Anh biết đây không phải việc của mình, không nên xen vào. Quay lại ba ngày trước thôi mà cậu yên lặng được giống hiện tại anh còn cảm ơn trời đất ấy chứ.

Không biết thứ gì đã thay đổi trong anh. Chỉ biết rằng sau ngày hôm qua, Bambam, bằng cách nào đó, in bóng sâu trong từng suy nghĩ nơi anh.

Mark chầm chậm, nâng bàn tay phải lên, muốn đặt lên đôi vai bé nhỏ đang rũ xuống của Bambam, muốn an ủi, hỏi thăm cậu. Khi chỉ cách 10cm nữa thôi thì chuông vào giờ reo. Mark rụt tay lại nhanh như vừa bị bắt gặp làm chuyện xấu. Bambam ngẩng dậy, nhìn lên bảng, rất bình thường.

Mark cũng chuyển sự chú ý lên bảng. Trong đầu anh đang nhẩm đi nhẩm lại câu "Tỉnh táo nào Mark! Mày ghét cậu ta cơ mà."

Hôm nay là một buổi xem phim nữa. Đám học sinh lại đua nhau hò hét. Lớp học tắt điện tối om, rèm cửa sổ cũng được kéo kín. Nguồn ánh sáng duy nhất còn lại phát ra từ màn hình máy chiếu. Nhạc dạo đầu của bộ phim cất lên cũng là lúc tất cả học sinh trở nên im lặng. Bambam ngồi rướn người về phía trước, hai khuỷu tay chống ở bàn, cằm cậu đặt trên mu bàn tay, đôi mắt dán chặt vào màn hình. Mark bên cạnh thì dựa lưng vào ghế ngồi, cố lùi ra đằng sau hết mức để có thể thoải mái quan sát Bambam.

Khuôn mặt do thiếu ánh sáng mà trở nên mờ ảo. Đôi mắt sáng chỉ tập trung ở một điểm không di chuyển tiết lộ rằng cậu hoàn toàn không để ý tới những gì đang diễn ra trong bộ phim kia. Bambam suy nghĩ mông lung gì đó. Cậu chú tâm đến nỗi ghế ngồi của Mark dính sát vào ghế của cậu, mắt anh chưa dời khỏi cậu một giây nào, cậu cũng không phát hiện ra.

Đến lúc cậu buông thõng hai tay xuống đùi, hơi quay lại đã là chuyện của 30 phút sau. Cậu nảy ra ý muốn chọc Mark bởi trong mỗi giờ văn bình thường giờ này anh sẽ đang ngủ ngon lành. Phá đám mộng đẹp của anh chắc chắn sẽ khiến cậu vui vẻ hơn chút.

Kế hoạch của Bambam đã thất bại. Thất bại chính giây phút cậu hơi quay lại kia, mắt của cậu bị khoá trong mắt của anh. Ánh mắt anh dành cho cậu lúc này, Bambam không thể diễn tả bằng ngôn ngữ nổi. Nó không phải ánh mắt khó chịu hay chán ghét thường ngày. Không. Chắc chắn không phải. Cũng không phải ánh mắt phớt lờ thường thấy. Cậu biết vậy. Nhưng cậu không chỉ rõ được hàm ý ẩn sâu trong chúng. Chỉ là cậu như dần bị hút vào. Rồi, chậm rãi, Bambam cũng dựa người vào lưng ghế của mình.

Một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net