Chap 1-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@all: aaa, cảm ơn các chư vị đã chiếu cố tiểu phẩm này, và giờ bài ca được bắt đầu đây ^^

1.1.

Ngay từ khi còn bé, cô đã nghe về những câu chuyện ái tình đẹp đẽ từ những nô tì trong phủ. Từ lớn đến bé đều mong được gả không vào danh gia vọng tộc thì cũng là gia đình đàng hoàng tử tế, đều mong chóng sớm có được tấm chồng đặng yên bề gia thất, thân phận thủ thường không màng suy tư. Mệnh nữ nhi chỉ có như thế. Hiển nhiên nếu cô chưa từng biết đến nhớ nhung hạnh phúc, hoặc là chưa từng yêu người đó, thì cô sẽ lặng lẽ chấp thuận như mọi phận nhi nữ bình thường.

Nhưng, mọi sự vô thường.

Vì cô đã yêu phải một người không nên yêu, thân phận thấp hèn là một, bất luân vô thường là mười. 

“Tú Nghiên, ta nhớ nàng.”

Đôi môi run rẩy phả từng hơi thở vào thinh không, đưa tay gạt hết tất cả sính lễ dưới lớp vải đỏ tươi xuống đất, hất đổ những gì nằm trong tầm mắt, cô muốn hét lên xé toạc bầu không khí cưỡng chế đang chịu đựng này. Nhưng điều duy nhất cô làm được là để mặc cho từng hàng lệ chảy dài nơi khóe mắt, ướt đẫm gương mặt, thấm sâu con tim đang kêu gào đau đớn. Bởi rồi tới đây, cô sẽ phải lên kiệu hoa gả cho tên vương tử nào đó nước láng giếng, một người cô không rõ dung mạo, tất nhiên, cả không yêu thương. 

Cô bất mãn, nhưng không nghĩ tới chuyện sẽ đứng lên chống đối lại ý cha mình, vả lại, cũng chẳng có sức lực gì mà chống đối. Con gái vốn không có quyền để lựa chọn. Nên giờ đây, tâm trí cô chỉ có thể bất lực giãy giụa gào thét gọi tên một người, một nữ nhân, kẻ đã cướp mất tâm hồn Quyền Du Lợi, ái nữ của thừa tướng đương triều. 

Lòng cô chợt se lại khi bắt gặp hình ảnh bộ quần áo nam nhân vương vãi dưới đất, bên cạnh là chiếc khăn đỏ nhạt hiện rõ đôi uyên ương, đôi mắt cô lóe lên vài sắc sáng yên bình, về ngày đầu tiên họ gặp mặt.

~~~

Vào buổi đầu thu mát mẻ, Du Lợi hí hửng lẻn cửa sau Quyền phủ trong trang phục lấy trộm từ phòng đại huynh bước ra ngoài. Thích thú nhìn bộ dạng nam tử hán mình đang cải trang, cô chắc mẩm sẽ không ai phát hiện ra mình là nữ nhi. 

Nguyên do cớ sự cho việc phá phách của cô quận chúa nổi tiếng ngoan hiền phải phép này là cô muốn được giải phóng bản thân một bữa. Cô đã quá mệt mỏi với việc gồng mình với các lễ giáo, đi đâu cũng bị kè kè bởi các a hoàn, chưa kể phụ thân cô luôn tìm cách giam cầm tiểu nữ của mình vào mớ cầm kỳ thi họa một cách khắc nghiệt. Nhiêu đó thôi cũng đã đủ lý do cho cuộc đánh liều tung hoành ngang dọc thỏa chí hôm nay. 

Nụ cười híp mắt chưa kịp thỏa thì bóng người từ đâu ập ngã va vào cô. Gã mặt mày bặm trợn với hơi thở nặng mùi sừng sộ nắm áo “tiểu thư sinh” đang chắp tay chéo trước ngực mà lay mạnh.

“Này, tên thư sinh đần kia, đi đứng kiểu gì thế!” 

“Xin... xin lỗi.” – Du Lợi ho khan hạ tông giọng xuống. – “tại hạ mắt không tròng không thấy Thái Sơn, xin huynh đài bỏ qua cho.”

“Hừ! May phước đấy, không vì chuyện gấp ta đã cho ngươi một trận rồi.”

Nói rồi gã bỏ đi sau khi đẩy mạnh thân cành vàng lá ngọc kia nhào xuống đất. Khẽ thở phào, thân cô thế cô thật không tốt khi dính dáng với hạng phàm phu này, thà nhún nhường cho qua còn hơn làm lớn chuyện đến tai cha cô.

“Đúng là phàm phu tục tử.”

Chép miệng vài câu, cô chỉnh lại chiếc mũ trên đầu, phủi hai bên vạt áo rồi tiếp tục tiến bước vào phiên chợ nhộn nhịp phía trước.

Mặt khác, cách đó trăm dặm, trên căn phòng ồn ã ở nơi náo nhịp nhất thành, Kỷ Liên Viện.

“Kéo nó ra cho ta.” – mụ đàn bà quần áo lòe loẹt tay cầm chiếc quạt dâm đãng với hình người con gái khỏa thân, tay kia chống hông đứng giữa căn phòng quát lớn mấy ả má hồng xung quanh đặng lôi cho bằng được cô gái đang níu giữ nơi thành giường.

“Không, không, có chết ta cũng không làm, các người bỏ ta ra.” – cô gái hươ tay đá chân vùng vẫy chống cự trước những cú giằng co có phần bất lực. 

“Được, ngươi chết đi, rồi ta sẽ bắt tiểu muội ngươi vào thế.”

Bàng hoàng nghe mụ nhắc đến đứa em gái thân thương, đôi mắt giật giật nhớ lại hình ảnh con bé mới vừa mười bốn vẫn còn tươi cười nũng nịu bên tay mình, nàng cắn môi thả lỏng người thôi chống cự.

Tiếng chát khô khốc vang lên, một cái tát đau điếng in hằn vệt đỏ bàn tay từ mụ đàn bà kia, mụ đưa ngón cái và ngón trỏ giữ khuôn hàm cô nhìn thẳng vào mình.

“Trịnh Tú Nghiên, cha ngươi đã bán ngươi cho ta thì ngươi là người của ta, phải làm việc để trả nợ cho ta. Đừng ở đó mà ảo tưởng thân phận tiểu thư khuê các rẻ nát ngày xưa nữa, nếu không thấy ngươi có chút nhan sắc thì ta cũng không mua cho phí tiền bạc làm gì. Hãy chấp nhận đi, ngươi bây giờ là kỹ nữ, chỉ là kỹ nữ thôi.”

Bật khóc, tóc tai rũ rượi bê bết cả khuôn mặt, nàng khụy chân mình xuống nền gỗ lạnh lùng. Đầu các ngón tay đỏ tấy run run nắm chặt, có ngón còn đọng vệt máu khô, chắc do va quẹt trầy xước đâu đó trên thân giường. Từng giọt nước mắt tức tưởi ướt đẫm gương mặt trắng hồng thanh tú kia ép buộc Tú Nghiên phải chấp nhận sự thật, rằng nàng đã bị bán, tuổi xuân của nàng đã bị giam cầm, và sắp tới đây sự trinh tiết thiếu nữ của nàng sắp rơi vào tay kẻ phàm phu nào đó đang trực chờ ngoài kia. 

“Ngoan ngoãn vậy có phải tốt hơn không. Nếu ngươi khiến các quan gia hài lòng thì có khi được ăn sung mặc sướng hơn hồi còn ở căn nhà tồi tàn ngày trước nữa đấy.” – mụ nhếch miệng cười khẩy để lộ hàm răng không đều màu ngà, rồi lại lần nữa cất giọng quát tháo những ả phấn son trát dầy đang khoác tay thích thú bên cạnh. – “Các ngươi thay xiêm y khác cho nó, chải tóc, đánh phấn tô son cho thật lộng lẫy vào để còn chào giá với các quan nhân.”

Mụ chép miệng vài câu rồi ẩn mình sau cánh cửa gỗ phong lãng bỏ ra ngoài. Uất hận nhìn cánh cửa khép hờ, như thể trong trạng thái chuẩn bị sẵn sàng đón tiếp gã đàn ông nào đó bước vào, là chiêm ngưỡng thân thể nàng, là vùi dập nàng, hay là gạt tất cả mà xông vào xé nát trang phục nàng, trấn nàng lên giường đây? Là gì thì cũng tồi tệ như nhau, bằng cách này hay cách khác, đều cùng một số phận ô nhục mở ra trước mắt nàng.

Một giọt lệ nóng hổi lặng lẽ rơi xuống.

~~~

Thích thú cầm hũ phấn hồng xoay tròn, chốc chốc thoa một chút phấn lên mu bàn tay nhẹ nhàng đưa lướt ngang mũi ngửi, cô gật đầu ra chiều ưng ý. Toan mở mở hộp son ra xem chợt bên tai có tiếng xì xầm, cô nhìn sang thấy hai người phụ nữ quầy bên đang chỉ trỏ mình.

“Đàn ông mà đi chọn phấn son, lại còn rất kĩ càng nữa chứ.”

“Chắc hắn là tên biến thái đấy!”

“Trông thư sinh sáng sủa thế mà lại...”

“Này, nói gì đấy!” – bực mình vì lần đầu bị nói xỏ xiên, cô quát lên khiến mấy bà giật mình quay người đi khuất.

“Vậy... công tử có mua không?” – tên bán son trưng bộ mặt ái ngại nhìn cô.

“Không, không mua nữa.” – Tức giận đặt hộp son xuống quầy, gương mặt cô ửng hồng lên, một nửa vì giận một nửa vì bối rối, cũng bởi quá lo vui chơi mà quên khuấy mất là mình đang trong bộ dạng nam tử hán, để khi không bị gán cho mác ‘biến thái’ một cách nhảm nhí vớ vẩn như thế. Tự cốc đầu mình sau cái thở dài, cô đưa ánh mắt luyến tiếc nhìn phấn son trên quầy rồi quay người bỏ đi.

Nhưng chưa đi được mấy bước, cô lại quay về bản chất nữ nhi khi đắm mình trong quầy khăn lụa. Chợt ánh mắt cô dừng lại ở chiếc khăn đỏ nhạt có thêu đôi uyên ương khá tỉ mỉ, cô nhớ lại mấy câu chuyện của đám a hoàn phủ mình nói trước đây, đôi uyên ương tượng trưng cho tình yêu thủy chung, sẽ mãi không bao giờ xa nhau, nếu bị chia ly thì nó thà chết đi chứ không buông xuôi sống một mình.

“Ý trung nhân của ta, ngươi đang ở nơi đâu?” – khẽ thở dài. Cô đã luôn khao khát tìm được kẻ có thể khiến tim mình đập trỗi nhịp, khiến tâm trí u mê chỉ riêng mình hắn, khiến cô liều lĩnh đánh đổi tất cả những gì mình có chỉ có thể được ở bên cạnh hắn. Có lẽ như vậy là mù quáng, là ngu ngốc, lẫn hèn hạ, nhưng ít ra cô muốn được nếm trải một lần trong đời, ái tình thâm sâu.

Từ động lực nào đấy thúc đẩy, cô quyết định mua cặp khăn uyên ương. Không biết sao cô lại linh cảm sẽ sớm được gặp người đó. Hoặc cũng có thể chỉ là do mong ước quá khiến suy nghĩ mông lung, tâm trạng khấp khởi. Nhưng sao cũng được, không sớm thì muộn, người đó sẽ xuất hiện, cô biết chắc chắn là thế.

Tin tưởng vào điều gì đó dầu cho mơ hồ vẫn đỡ hơn là không có gì.

Thỏa chí nhét khăn vào ngực áo chưa được bao lâu, lại có kẻ nào đó va vào làm cô suýt té. Nhưng thay vì một như ban nãy, nay lại là một toán người đang ào ào đổ về phía trước.

“Có chuyện gì thế nhỉ?" – Du Lợi nhíu mày ra vẻ bực bội trong khi chỉnh lại chiếc mũ trên đầu.

“Công tử không biết à, hôm nay Kỷ Liên Viện có cô nương mới đến, nên mọi nam nhân trong thành ai cũng muốn đến xem dung nhan cô ta ra sao mà mụ ma ma ra giá cao ngất.” – bà bán khăn nhếch môi.

“Vậy sao bà không đến xem, mà Kỷ Liên Viện là gì?” 

“Tôi đàn bà đến xem làm chi, haha. Vậy chắc công tử từ xa đến đây nên không biết, Kỷ Liên Viện là nơi chứa những cô gái có dung mạo xinh đẹp khiến đám nam nhân ngây ngất, là nơi buôn hương bán sắc nổi tiếng nhất thành đấy. Công tử nên đến đó một lần cho biết, haha.”

Nói đến đây thì cô đã hiểu đó là chốn nào, cô rùng mình rồi cười nhẹ phẩy tay.

“Thôi, miễn, ta không hứng thú.”

Nhưng đột nhiên, đáy mắt cô bắt gặp nhân ảnh quen thuộc, cô quay phắt người lại nhíu mắt nhìn cho rõ trong đám người kia.

“Đại... đại huynh.”

~~~cont~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yulsic