Chap 1-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.2

Qua lớp gương, một khuôn mặt kiều diễm sắc sảo nhìn nàng chăm chú, ả trong gương thật tuyệt mỹ, đôi môi đỏ tươi trên làn da trắng toát, hai má phớt hồng, làn tóc mềm mại được điểm trâm cài lấp lánh, quả như mụ ma ma nói, nhan sắc của nàng khi trang điểm lên sẽ càng lộng lẫy hơn bội phần, dù khi bình thường đi dạo phố thì nàng cũng đủ khiến người khác ngoái đầu lại đứng trông. Và cũng như mụ ta bảo, với nhan sắc này nàng rất có giá, nên nếu chăm chỉ làm việc cho mụ vài năm thì sẽ sớm dứt nợ, nàng sẽ có lại tự do. Nhưng đến lúc đó, khi bọn đàn ông đã chán chơi bời, thân thể nàng đã đủ tả tơi, thì còn kẻ nào dư hơi đoái hoài đến nữa?!

Nàng ụp chiếc gương xuống bàn, nàng không muốn nhìn thấy ả nữa, hoặc có thể nói, nàng không muốn nhìn thấy tương lai thối nát hiển hiện trên gương mặt phấn son kia. Quá xót xa.

“Bạch Tú, mau ra đây nào con, đừng để các quan nhân chờ lâu.” – mụ ma ma cất giọng gọi thật nhẹ nhàng và tha thiết làm sao, trong khi mới canh giờ trước còn chát chúa mắng nàng xối xả. Ở chốn này, mọi thứ đều giả tạo, cái tên mới ngụy giả, cũng như lớp phấn son kia, chỉ là lớp bọc bên ngoài. Và nàng, bắt buộc phải tập quen, à không, hòa hợp với nó.

Nàng giở chiếc gương lên soi lại lần cuối trước khi hít một hơi dài.

“Được rồi, bây giờ Tú Nghiên đã chết rồi, không còn cái tên Trịnh Tú Nghiên nữa, chỉ có Bạch Tú thôi. Đúng vậy, ngươi bây giờ là Bạch Tú, ả kỹ nữ lầu xanh lẳng lơ.”

Sau cái nhắm mắt chặt, nàng nhẹ nhàng mở cửa ra, mụ ma ma đưa tay hồ hởi đón lấy nàng, như thể nâng niu kỳ trân dị bảo. 

“Đây là Bạch Tú cô nương, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, là viên ngọc được chính thân ta mài giũa, hy vọng các quan nhân chiếu cố.”

Sau lời giới thiệu của ma ma, toán người mới đây còn nháo nhào liền im bặt, đưa mắt chăm chú nhìn nàng, có kẻ say đắm đứng ngây ra đó, có gã liếm mép ra chiều thèm thuồng, có người đưa tay lên ngực vờ như đang trúng ái tiễn, nhưng hiển nhiên tất cả thảy đều có chung suy nghĩ, muốn lập tức vồ lấy nàng trong tay. 

Được ma ma ra hiệu, nàng ôn nhu khẽ cúi đầu.

“Bạch Tú xin chào các đại nhân, công tử có mặt ở đây. Hy vọng những ngày tháng tới tiểu nữ sẽ được các ngài để mắt đến.”

Vừa dứt lời, cả đám người được thể ồ lên rồi nháo nhào ra giá, người trăm lượng, kẻ ba trăm, gã khác lại năm trăm, cứ thế số tiền được thể ngày càng tăng lên đến chóng mặt. Không ai nào để ý đến bờ môi Bạch Tú được bặm lại muốn bật máu.

“Năm ngàn lượng.” – Tất cả hướng về phía tiếng hét to nhất khiến đám đông im bặt, một gã to lớn với cái bụng phệ đang vuốt ria hí hửng.

“A, thì ra là Thái tuần phủ đại nhân, lâu quá không thấy ngài ghé thăm, các cô nương nhắc ngài mãi.” – bà ma ma xởi lởi cúi mình chào ra chiều nể nang.

“Mấy nay ta bận lên kinh gặp thánh thượng, mới về thì lại có tin có cô nương mới, sao lại không báo cho ta một tiếng, khi dễ ta sao?”

“Bậy, chúng nhân nào có ý đó, chỉ là lâu không thấy ngài xuất hiện nên nghĩ ngài chán các cô nương ở đây rồi, nên không dám đá động phiền hà đến ngài thôi.”

“Sao lại chán được. Các cô nương ở đây ai cũng xinh như hoa, chưa kể càng ngày càng có những bông hoa yêu kiều tỏa sắc làm say đắm lòng người. Như Bạch Tú cô nương đây chẳng hạn.” – nói rồi gã tiến lại gần đưa hai ngón tay nâng cằm ‘bông hoa’ rực rỡ nhất ở đấy lên mà hít ngửi.

“Dạ, vâng, ngài nói chí phải.” – mụ ma ma kính cẩn gật đầu, rồi quay sang đám người còn lại cất giọng. – “có quan gia nào trả giá cao hơn không? Nếu không thì người khai mở cho Bạch Tú sẽ là Thái...”

“Ta, chín ngàn lượng.”

Cả toán người được dịp ồ lên trước vị công tử trong tà áo lụa nâu nhạt với những đường thêu tỉ mỉ tỏ rõ danh giá đang cầm xấp ngân phiếu đặt lên bàn.

“Ngươi, là kẻ nào?” – Thái tuần phủ đỏ mặt tía tai tức giận chỉ thẳng vào gã nam nhân kia.

“Con trai Quyền thừa tướng, Quyền Du Tử, ngươi dám giành không?” – hắn phe phẩy cây quạt trước mặt mình.

“Hả, Quyền... Quyền thừa tướng...” – Lời được cất lên cũng là lúc Thái tuần phủ đổ rạp người xuống cúi đầu lí nhí. – “Hạ quan thất lễ, hạ quan không dám, hạ quan xin ngài bỏ qua cho, hạ quan...”

“Thôi im đi, nhức đầu quá.”

“Dạ, vâng vâng.”

“Có kẻ nào dám ra giá hơn ta không?” – Du Tử hét lớn. 

Cả đám yên ắng chỉ còn những tiếng chép miệng ra chiều tiếc rẻ. Có kẻ có tiền nhưng lại không có quyền, có kẻ có thế nhưng lại không đủ cao, có kẻ quyền thế đủ cao nhưng không có gan dám đắc tội đến quyền khuynh triều dã Quyền gia. Vả lại, cần chi liều mạng tranh chấp một ả kỹ nữ, khi biết ả sẽ không thể nào đi đâu khác ngoài chốn này.

“Vậy là ta thắng phải không, ma ma?”

“Dạ, vâng, đúng vậy ạ.” – mụ ma ma vuốt những giọt mồ hôi sợ sệt đang túa ra trên trán nghiêng mình kính cẩn.

“Ha ha, tốt, vậy đi thôi.”

Mỉm cười, Du Tử nắm chặt tay Bạch Tú bước lên cầu thang dẫn lối tiến về phòng. Cánh cửa vừa khép lại cũng là lúc hắn nhào vào ôm siết nàng, đôi tay không để yên sờ soạng khắp cơ thể nàng mặc cho Bạch Tú vùng vẫy.

“Công... công tử, người hãy khoan vội đã, để tiểu nữ đàn ca rót rượu mời ngài cho trọn số ngân lượng ngài bỏ ra trước đã.” – nàng nghiêng đầu né bờ môi dày vừa lao tới.

“Được được, nàng nói phải, vậy hãy ca một bài cho ta nghe xem.”

Bạch Tú run run nghiêng người sang bên rót rượu, từng dòng nước chầm chậm chảy xuống, nhưng có chậm bao lâu thì cũng đến lúc phải đầy. 

“Rượu tràn rồi kìa mỹ nhân.” – Du Tử cười thích thú trước vẻ hoảng sợ của Bạch Tú. Những tiểu cô nương càng bối rối lúng túng bao nhiêu thì lại càng khiến nam nhân nghĩ họ thú vị bấy nhiêu. 

“Tiểu... tiểu nữ cẩn trách, xin công tử lượng thứ.”

“Không sao, lần đầu mà.” – hắn nhếch môi cười khoái trá. 

Xong đoạn, Bạch Tú cúi đầu lùi vài bước tiến lại phía cây đàn. Những sợi cước rung rung theo từng lời ca được nàng cất lên, Bạc Mệnh khúc ỉ ê chất chứa những nỗi niềm ai oán ngân nga hòa cùng tiếng lá cây xào xạc ngoài hiên. 

Nhìn công tử nọ nhâm nhi từng ly rượu vừa nghiêng đầu hòa cùng giai điệu mình tạo ra, nàng cảm thấy an ủi phần nào. Ít ra người này dung mạo khôi ngô, tuổi đời còn trẻ, biết thưởng thức hồ cầm, đỡ hơn lão quan xấu xí thô kệch kia biết bao nhiêu. Có lẽ, hắn không đến nỗi là dã thú.

Nhưng nàng không nghĩ đến một điều, dù có là công tử phong trần, lão quan thô kệch, hay là bất kỳ ai, thì nàng cũng chỉ là thú vui cho họ, cái họ muốn cũng chỉ là thân thể mỹ miều sau lớp áo lụa hồng đang phấp phới này. Con sói háu đói bằng mọi cách vẫn không thể từ bỏ miếng mồi trước mắt.

Và như lúc này đây, nàng đang bị ôm siết trên giường sau cái chớp mắt, thậm chí khúc ca còn chưa đến đoạn hồi kết.

“Công tử, người... người...”

“Rượu ta đã uống, đàn ca thì cũng đã thưởng thức xong, nàng nên làm trọn công việc chính của mình đi, tiểu mỹ nhân.”

Nói rồi hắn dùng một tay siết hai cổ tay nàng lại ngăn nàng thôi chống cự, tay kia lôi tuột thắt lưng nàng quẳng xuống đất. Lớp áo ngoài bị bung ra, để lộ lớp da trần trắng nõn nơi phần ngực của nàng, ánh mắt con sói lóe lên những tia ham muốn tột độ. Khẽ liếm mép, hắn nhanh chóng vùi mặt vào cổ nàng, ngấu nghiến từng mảng da thịt thơm mịn, bàn tay luồn dưới lớp áo chà sát cơ thể nàng đang men theo chiều dọc đi xuống dưới. 

Bạch Tú cắn môi dưới nuốt nước mắt trong cơn uất nghẹn, bất lực để mặc con sói vồ vập mình. Con người bước đến vực thẳm mới biết sợ hãi mà mong muốn tìm đường thoát thân, nên lúc này đây trong nàng ước chi có một người nào đó bước vào, đẩy gã công tử này ra rồi đưa nàng thoát khỏi trốn lầu xanh, và nàng thề nguyện sẽ dành cả đời hầu hạ người đó. Nhưng rõ là nguyện ước vô nghĩa, từng lớp vải ấm áp đã bỏ mặc nàng mà yên vị dưới sàn, cánh cửa vẫn lẳng lặng như kẻ vô tình ngồi xem ca kỹ, và bàn tay to lớn kia đã tìm đường đến chỗ cần đến.

Nhắm mắt lại, giọt nước mắt chầm chậm xoay tròn rồi vỡ tan xuống đất.

“Công tử, người không được vào đó!”

Đột nhiên, có tiếng ồn ào kéo giật và rồi cánh cửa mở toang, Bạch Tú giật mình nín thở mở to mắt theo dõi trong khi Du Tử tức giận quát lớn.

“Kẻ khốn kiếp nào dám làm phiền bổn thiếu gia vui thú?”

“Là muội.” – ‘tên to gan’ giằng tay khỏi bà ma ma nhảy vào trước mặt Du Tử.

“Ngươi là ai, dám to gan phá chuyện của ta?” – hắn tiến tới vung tay nhằm vào gương mặt thanh tú kia toan cho một cú, cũng may người đó xoay người kịp thời né đòn.

Nhưng chiếc mũ không may rơi khỏi vị trí, làn tóc đen dài buông xõa ra ngoài.

“Cái gì... Du Lợi, sao lại...” – Du Tử ngắc ngứ nói trong cổ họng, rồi nhìn sau lưng thấy mụ ma ma nhìn vào chằm chằm, liền ngừng câu đóng cửa trước. – 

“Chuyện ở đây để ta giải quyết, ngươi lui đi.”

Trong khi đó ánh mắt Du Lợi bị thu hút bởi đôi mắt rụt rè pha lẫn sợ hãi kia, như có tiếng cầu cứu thống thiết trong làn nước ngập đầy hốc mắt đó. Cô chợt thấy lòng se lại cho niềm thương cảm, nhưng cô không biết rằng chính đôi mắt đó và chủ nhân của nó sẽ ám ảnh mình đến suốt đời.

“Du Lợi, sao muội ra ngoài được, mà sao lại ở đây? Chả lẽ... chả lẽ đại tẩu phái muội đi theo dõi huynh?”

Một sự thật rằng kẻ làm việc xấu nào cũng đều có tật giật mình, và hiển nhiên tên vụng trộm nào cũng lo sợ bị bắt gặp. Chưa kể Quyền Du Tử nổi tiếng ăn chơi phong lưu là thế, nhưng trong Quyền phủ không kẻ nào không hay ai mới là thượng nhân giữa đại thiếu gia và cô vợ quận chúa.

Vừa toan nói chỉ là thấy Du Tử vào trốn ca kỹ bê tha này thì muốn lôi huynh ấy về kẻo trong phủ sớm nổi phong ba, cũng một phần chủ nghĩa thủy chung trong Du Lợi không cho phép những việc này xảy ra trước mắt mình. Chứ nào có chuyện đại tẩu sai Du Lợi đi theo dõi đại huynh ngốc này. Tuy thật có chuyện đại tẩu tìm đại huynh, nhưng chỉ tìm người bóp chân xoa tay sai vặt thôi. 

Bắt gặp đôi mắt ngân ngấn nước kia lại tiếp tục cầu xin cô, Quyền Du Lợi khẽ thở dài.

“Vâng, đại tẩu đang nổi cơn lôi đình khi không tìm thấy huynh đâu đấy!”

“Vậy... vậy ta không về, giờ về có nước chết dưới tay ả cọp cái ấy mất.”

Khẽ bật cười với người anh đang run lập cập của mình, Du Lợi hắng giọng khuyên lơi.

“Huynh phải về, giờ chỉ mới sóng nhỏ nên còn có cách trấn được, để càng lâu thủy triều càng dữ dội đấy. Huynh rõ đại tẩu mà!”

“Ta...” – Du Tử ra chiều đăm chiêu suy nghĩ.

“Giờ muội nghĩ thế này, huynh đi mua vòng hạt trân châu đem về cộng thêm tài ăn nói linh hoạt của mình chắc chắn sẽ dẹp yên sóng to gió lớn.”

“Có ổn thật không?”

“Thật, muội bảo đảm đấy!”

“Được, ta đồng ý. Nhưng mà còn...” – Du Tử xoay người lại nhìn cô nương khỏa thân trên giường ra chiều tiếc nuối.

“Không lúc này thì còn lúc khác, không mất đi đâu mà lo. Đỡ hơn không làm cách nào tận hưởng được.” – Du Lợi đưa bàn tay ra vờ đang chém gì đó. – “Muội còn nhớ vài hôm trước khi thấy huynh trêu ghẹo đám nha hoàn thì đại tẩu có dọa sẽ triệt...”

“Thôi thôi được rồi, ta biết rồi. Vậy ta về trước, muội giải quyết chuyện ở đây rồi cũng về sớm đấy.” – Du Tử vội vàng mặc lại trang phục chỉnh tề, hối hả đi giày. – “Ả đàn bà đó thật nham hiểm, dám sai muội đi theo dõi để phá hỏng tình huynh muội của chúng ta, cũng may Du Lợi là tiểu hảo muội muội không uổng công huynh yêu thương bấy lâu.”

“Vâng, tất nhiên.” – Du Lợi cười nhạt sau khi thấy đại huynh mình cẩn trọng quan sát tứ phương rồi bước ra khỏi phòng, nom dạng không khác gì tên ăn trộm.

Quay lại tiểu cô nương kia vẫn trong tình trạng khỏa thân cứng đờ, Du Lợi đỏ mặt rồi nhặt y phục lên khoác hờ người cô nương ấy. Đôi hàng mi nàng chớp chớp, bờ môi mấp máy đôi lời cảm tạ.

“Tiểu nữ... đa tạ Quyền tiểu thư.”

“Không có chi. Vậy ra cô nương là người mới của viện mà mọi người bàn tán đây sao? Quả thật xinh đẹp, chả trách đại huynh ta để tâm.”

“Vâng, chính tiểu nữ.” – nàng ngồi dậy rút sát vào trong giường, mặc cho lớp áo hờ hững trôi tuột.

Để ý thấy những vết đỏ chi chít từ chiếc cổ trắng ngần đến cánh tay thon nhỏ, Du Lợi vô thức đưa tay chạm khẽ.

“Đại huynh ta gây ra sao?!”

Đau nhói, nàng rên nhẹ cùng những giọt nước mắt tuôn rơi, cơ hồ bông hoa trắng thấm đẫm sương mai. Những giọt lệ ấy như kích thích sự thương cảm của Du Lợi, cô tiện tay lấy chiếc khăn trong người mình ra chầm chậm lau lên gương mặt hoen lệ kia.

“Cô nương tên gì?”

“Bạch Tú, à không, Tú Nghiên.”

“Tóm lại là Tú Nghiên hay Bạch Tú?”

“Tiểu nữ tên thật là Trịnh Tú Nghiên, còn Bạch Tú là nghệ danh.” – nàng thở dài sau vài giây đăm chiêu về thân phận thật của mình, kỹ nữ thì không có quá khứ, không được tiết lộ thân phận xưa cũ của mình ngoài những gì hiện tại, nhưng chẳng hiểu sao nàng lại thấy tin tưởng và muốn nói cho vị thiên kim này rõ.

“Sao lại nói ta nghe tên thật của mình?”

“Tiểu nữ tin vào Quyền tiểu thư, và cầu xin người giúp...”

“Giúp? Giúp chuyện gì? Là ngăn cản những chuyện vừa rồi sao? Vừa nãy là do ta vô tình bắt gặp đại huynh của mình nên mới vào ngăn, còn mai đây, là một người khác, thì khi có ta hay không, cũng đâu thể nào vào phá đám. Chưa kể đại huynh của ta nhất định sẽ không bỏ qua cô nương đâu, ta ngăn được một lần không có nghĩa những lần khác đều cản được. Xin lỗi, bổn tiểu thư thực lực bất tòng tâm. Cô nương nên làm quen chốn này lẫn thân phận của mình thì tốt hơn. Thôi ta phải về, xin cáo từ.”

“Đừng, xin người đừng... xin hãy giúp tiểu nữ...” – vừa thấy Du Lợi đứng dậy toan vội đi, nàng liền nhào người tới níu chặt đôi chân kia.

Một cảm giác tê rần chạy ngược từ chân mình trở lên trên, Du Lợi thở dài với con tim chếnh choáng trỗi nhịp.

“Ta đang vướng vào chuyện gì thế này?”

~~~cont~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yulsic