Chap 2-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2.1

Một bước, hai bước, ba bước, cô đang tiến từng bước về phía trước, nhưng, sao càng đi lại càng tối hơn. Bối rối. Cô chạy, chạy thật nhanh, hơi thở càng nặng nhọc, đôi mắt càng nhòe dần, nhưng bóng tối vẫn hoàn bao trùm. Cho đến khi không gian tối đặc cô quạnh lấn át toàn thân thể mình, thị giác vô dụng trong việc tìm kiếm ánh sáng le lói, cô lại thấy đôi chân đau buốt và ẩm ướt, như thể đang tóe máu, cả toàn thân nhức nhối như bị vật gì đè nặng. Bất lực, cô đổ gục xuống, để mặc màn đêm ôm lấy cơ thể mình, hơi thở thôi gấp gáp, mi mắt nặng trịch cũng chóng khép lại.

Trong lúc ngỡ như mình đã bước một chân qua cổng địa ngục, thì đột nhiên bóng tối vụt chạy như con thú hoang trốn kẻ đi săn, thay vào đó là cánh đồng hoa bách hợp thanh khiết dưới những tia sáng chói chang từ mặt trời, và có gì đó, mềm mại, ấm áp, lẫn thơm mát trên môi mình, cô mở mắt ra, và hoàn toàn bất ngờ khi trước mắt mình là khuôn mặt yêu kiều của Tú Nghiên. Trước khi kịp thốt lên bất cứ điều gì, đôi môi kia lại cuốn sâu cô vào cõi đê mê khác. Sửng sốt, pha lẫn niềm lâng lâng, cô bối rối, rồi cũng buông xuôi cho khoái cảm che mắt lý trí mình.

Cô toan đưa tay kéo Tú Nghiên lại gần hơn, nhưng cảm giác đè nặng và hơi ấm trên người cô dần biến mất, xúc cảm bỗng trống không. Từng chút, từng chút một, cơ thể của Tú Nghiên từ từ bị bao phủ bởi một luồng sáng màu bạch kim. Những mảnh ánh sáng nhỏ bắt đầu vỡ tan và bay đi. Cô đưa tay níu lấy nhưng thứ ánh sáng vô cảm ấy dần trở nên sáng hơn và rồi sau đó, một giọt lệ lăn dài từ khóe mắt nàng, lấp lánh trong một khoảnh khắc trước khi biến mất. Cơ thể của Tú Nghiên bắt đầu nổi bồng bềnh. Và rồi ánh sáng chói mắt bùng nổ trong vòng tay của cô, biến thành vô vàn những chiếc lông vũ trôi nổi trong không trung. Bất chợt một con chim trắng muốt phóng vụt ra. Cô vội vã đuổi theo, cố với, cố níu lấy, gần hơn, gần hơn chút nữa, và vào lúc cô chạm được vào chiếc cánh trắng ấy, những sợi lông vũ bao lấy cánh tay cô, dần dần phủ lấy cả thân người cô. Trong tíc tắc, đôi cánh mở bung, cô hóa thành chim tung bay lên trời cao, liền cánh cùng Tú Nghiên tiến về phía mặt trời đỏ rực. 

“Tiểu thư, nhị tiểu thư.”

Tiếng gõ cửa kéo cô thoát khỏi giấc mộng, nhíu mày đưa tay che ánh nắng chói chang rọi xuyên qua khung cửa sổ, Du Lợi khẽ thở hắt rồi bước xuống đi hài, khoác áo choàng ra mở cửa.

“Ơ, tiểu thư khóc?” – cô a hoàn mở tròn to mắt thảng thốt khi cánh cửa dần hé lộ dung ảnh vị thiên kim.

Du Lợi đưa tay sờ lên mặt mình, vằn vện dòng nước khô còn ấm. Cô quệt tay cười xòa trước thái độ trầm ngâm suy nghĩ của cô bé.

“Không có, chắc do sương ấy. Mà có chuyện gì đấy tiểu nha đầu?”

“Đại thiếu phu nhân bảo tiểu thư hãy sửa soạn đặng chốc nữa đi hội chùa dâng hương cầu nguyện.” – cô gái lí lắc nghiêng người nói có vẻ hớn hở.

“Được rồi, ta biết rồi.”

“Tiểu thư nhớ tranh thủ để mọi người được đi sớm nhé.” – đôi mắt yêu kiều vẽ lên hình bán nguyệt rạng rỡ.

“Để mọi người đi sớm, hay là muội muốn đây, tiểu Anh? Muốn cầu Bồ Tát được ý trung nhân phải không?” – Du Lợi chọc ghẹo.

“Ai da! Không có mà! Thôi không nói chuyện với tiểu thư nữa, em đi chuẩn bị đây.” – tiểu Anh thẹn thùng đỏ mặt bĩu môi quay đi, làm Du Lợi được dịp cười ngả cười nghiêng.

Khép cánh cửa lại, Du Lợi nhắm mắt tựa trán vào cửa, khẽ thở dài.

“Tại sao lại vậy?”

Bóng đêm, cánh đồng hoa bách hợp, lông vũ, bạch điểu,... thật ra chúng có nghĩa gì? Tại sao cô lại nằm mơ thấy một giấc mộng kinh hoàng như vậy? Cái cảm giác lạnh giá, lẻ loi trong đêm đen vẫn còn đây. Khung cảnh cô độc thật đáng sợ. Nhưng đồng thời, vị ấm áp kia vẫn thoang thoảng nguyên vẹn, một cảm giác rõ rệt như thế. Và cuối cùng, cô còn cảm nhận rất rõ sự nóng bức dần bùng cháy khi đến gần mặt trời đỏ hỏn. Tại sao lại vậy? Rốt cuộc là sao đây? Những điều ngọt ngào pha lẫn đắng cay này muốn nói lên điều gì? 

Thật lạ lùng, thật khó hiểu.

Và trên tất cả, sao lại là cô nương ấy? Rõ ràng là ba ngày trước khi phủi chân từ chốn lầu xanh kỹ viện đi ra thì cô đã xem mọi thứ như gió thoảng vô tình. Không tồn tại, cũng không vướng bận. Thế tại sao trong mơ cô lại thấy Tú Nghiên? 

Chả nhẽ là do... tâm niệm?

Ba ngày trước.

“Cô nương biết rõ là ta cũng như cô, phận nhi nữ vô phương toàn quyền, nên hãy thôi đi.” – Du Lợi rút chân dứt khoát thẳng tiến cánh cửa. 

Ngay khi chạm vào chốt thanh gỗ, giọng nói cương quyết níu chân cô lại.

“Quyền tiểu thư, tiểu nữ không cầu sự giúp đỡ của người nữa, ngoài một thỉnh cầu trong tầm tay của người...”

“Ta đã nói không giúp được...” – Du Lợi nhíu mày nổi xung chặn lời khi vừa nghe đến một nửa.

“... Hãy lấy đi trinh tiết của tiểu nữ.”

Lời hoa tiếng ngọc vừa chớm hạ là cũng chính lúc Du Lợi quay phắt người lại sau khi để cho từng chữ từng từ từng thanh âm chạy xuyên qua màng nhĩ nhào vào tâm trí cô mà quấy phá, đôi mắt mở to ngỡ như nghe lầm.

“Cái... cái gì chứ?”

“Điều đó người hoàn toàn có thể làm được.” – đôi mắt đỏ hoe ánh màu kiên định.

Du Lợi thảng thốt nói không nên lời, bàn tay bất giác run run, đôi ngươi đảo liên tục.

“Bạch Tú, cô... mất lý trí rồi, cô...”

Đôi môi kia toan tìm ngữ ngôn mấp máy thêm vài lời, nhưng bất chợt bị cánh hoa mềm chặn lại. Toàn thân phút chốc hóa tượng, ngẩn ngẩn ngơ ngơ bị tấn công không kịp phòng bị, đến khi ý thức xách hành trang về, Du Lợi đẩy tiểu cô nương gương mặt ửng lệ ra, chạy ào qua cửa không một lời cáo biệt.

Có thứ đứt gãy thoáng đâu đây.

~~~

Không được, điều đó là không thể nào. Hoàn toàn sai, vô cùng trái. Thứ đồng tính luyến ái bệnh hoạn, dơ bẩn và nhơ nhuốc đó không thể nào tồn tại trong con người cốt cách cao sang quyền quý Quyền Du Lợi được.

“Nhưng,... nụ hôn đó...” – Du Lợi chợt buột miệng xuất khẩu thành ngôn sau khi lắc đầu nguầy nguậy hòng xua đi những suy nghĩ rối bời đang dày vò tâm trí mình.

“Cái gì, hôn gì?” – cô gái với đôi mắt nai xoay sang nhìn Du Lợi tò mò.

“Hôn... hôn gì chứ! Đại tẩu nghe nhầm rồi.” – Du Lợi cười xởi lởi vờ như không có chuyện gì.

“Chắc vậy, dạo này tâm trí muội mải chạy rong với tướng công nên cũng hay lẩn thẩn.” – cô gái thân hình mảnh khảnh có đôi mắt nai ấy khẽ thở dài. – “Mà này, đã bảo khi không có cha mẹ hay người ngoài thì đừng gọi đại tẩu mà, hãy cứ như lúc trước khi chúng ta còn là Duẫn Nhi và Du Lợi, một cặp hảo tỷ muội vô tư thoải mái không nề hà gì đi.”

“Trong một chốc ta quên, xin lỗi muội, Duẫn Nhi.” – Du Lợi cười trừ.

“Dạo này thần trí tỷ không được tốt cho lắm thì phải, lát nhân cơ hội hãy khấn Bồ Tát xin người bình an đi.” – Duẫn Nhi đung đưa cánh tay Du Lợi, trong vài giây cô nhoẻn môi cười, xoa đầu con bé. Chỉ trong những thời khắc riêng như thế, cô quận chúa mới là Lâm Duẫn Nhi ngày nào của Quyền Du Lợi.

Cứ thế, cả hai nàng tiểu thư quyền quý cười cười nói nói tiến vào ngôi chùa tỏa khói hương. Với mỗi bước chạm chân thanh thoát, là mỗi tiếng trầm trồ lẫn xuýt xoa từ các thiện nam tín nữ trong chùa. Kẻ thì ngưỡng mộ và thèm thuồng nhan sắc yêu kiều thanh khiết của họ, kẻ thì ganh tỵ với gã nào có thể xứng đôi được với những bông hoa rạng rỡ này. Trong khi hai cô a hoàn khúc khích cười hãnh diện, thì mặc nhiên, chủ nhân của họ không hề màng để tâm tới những ánh mắt đa thể loại xúc cảm kia. Họ vẫn ung dung dâng hương rồi quỳ xuống đệm, thành tâm nhắm mắt khấn cầu Bồ Tát linh thiêng như chốn không người. 

“Du Lợi tỷ, tỷ cầu xin Bồ Tát điều gì vậy?” – Duẫn Nhi hiếu kỳ hỏi han khi cả hai lách người bước ra ngoài.

“Cha mẹ vạn phúc ngàn thọ, phu thê muội bách niên hảo hợp sớm sanh quý tử, mỗi nhân trong phủ đều bình an.” – Du Lợi tươi cười, tựa như viên ngọc trai đen rạng rỡ dưới nắng vàng.

“Ơ, thế tiểu thư không cầu gì cho mình sao?” – cô a hoàn thân cận tiểu Anh nhanh nhảu thắc mắc. – “Như về tình duyên chẳng hạn?”

“Nô tài vô lễ, chuyện của chủ cần ngươi xen vào?!” – Duẫn Nhi hắng giọng quở trách cô a hoàn.

“Tiểu nhân biết tội.” – tiểu Anh cụp mắt cúi đầu tiu ngỉu.

“Không sao đâu, ta với muội ấy không câu nệ chủ tớ.” – Du Lợi phẩy tay, đoạn xoa đầu tiểu Anh – “Cầu nhân duyên cho bản thân ư? Không cần thiết. Cha mẹ xếp đâu ta sẽ phụng ý nguyện nơi đó.”

Dứt lời, Quyền Du Lợi mỉm cười ôn nhu rảo bước ra ngoài trước những cái nhún vai gật gù tán thành. Không phải cô không muốn tìm thấy cho mình một ý trung nhân, phải nói là muốn, rất muốn. Nhưng tìm được rồi liệu có được vĩnh kết đồng tâm, hay phân ly ước thề khổ đau triền miên? Phận nhi nữ bọn họ vốn không có tiếng nói, đặc biệt trong hôn nhân, điều to lớn nhất họ có thể làm là mỉm cười chấp thuận. 

Bất chợt, có kẻ đi ngang vội chuyền vào lòng bàn tay cô mảnh giấy nhỏ. Sau khi nhìn quanh quất tìm nhân ảnh không kết quả, cô thừa lúc mọi người không để ý liền cẩn thận giở ra xem rồi nhanh chóng nhét vào tay áo với cái nhíu mày đăm chiêu.

“Một ngày giải quyết dứt trọn ân tình, Bạch Tú chờ người.”

~~~cont~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yulsic