Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôn tôi đi"

Nayeon ban đầu có phần ngại ngùng, nhưng sau đó thì nhướn người lên một chút hôn vội lên đôi môi mỏng kia

"Chị hôn rồi..."

Sana vừa bước đi vừa lắc đầu

"Không đủ"

Nghe như vậy, chị lại tiếp tục điểm thêm một nụ hôn nữa, nhưng có bao nhiêu cái cũng chỉ nhận lại chữ "Không đủ". Cứ như thế cho đến khi đến phòng bếp, cậu mới để chị xuống

"Em chơi gian!"

"Gian gì đâu? Chị vừa được em bồng, vừa được hôn em, không phải quá hời rồi à?"

Nayeon im bặt. Đâu ra cái lý lẽ không thiết thực vậy chứ? Chị có thèm bao giờ đâu? Kế đó chị nghe thấy tiếng bước chân, hẳn là Dahyun vừa mới dậy. Cô đi đến phòng bếp, chị tưởng rằng cô sẽ bất ngờ lắm nhưng cũng chỉ đi ngang qua chị vào gian bếp để lại câu nói

"Mừng Im tỷ về nhà"

Kế đó lại bắt đầu luyên thuyên gì đó với Sana ở trong gian bếp. Nhưng hai người họ bàn bạc gì đấy có vẻ vui lắm thì phải. Nhìn vậy lại thấy ghen tị chứ, có ai còn coi Im Nayeon này tồn tại không vậy?

Sau một lúc, Dahyun đi ra và mỉm cười với chị, còn tinh nghịch nháy mắt

"Em thường không nói những điều này đâu, nhưng chị may mắn lắm đấy. Sau này phải nhờ chị dâu chiếu cố rồi"

Dahyun sau khi nói xong cũng ngậm khúc bánh mì rồi đi lên lầu, hành động như vậy chính là không cho chị cơ hội để thắc mắc.

"Nayeon, ăn sáng"

Sana đặt dĩa xuống bàn, dù là đã lên tiếng nhưng Nayeon cứ mãi nhìn về hướng Dahyun đã đi khuất khỏi cầu thang. Sana nhíu mày một chút rồi giãn ra. Kim Dahyun chắc lại không giữ chặt cái miệng rồi

"Tôi sợ"

Nayeon bị giọng nói của Sana lấy lại chú ý. Chị nhìn em, đúng như dự đoán, vẫn là đang cười nhỉ? Nhưng nếu chú ý kĩ, chỉ là cười gượng. Nayeon không hỏi, chỉ đan tay mình vào tay em khẽ siết chặt, vì chị nghĩ hẳn là em không muốn nhắc đến.

"Người đàn ông đã từng đánh tôi chị nhớ không?"

Nayeon gật đầu."Hình như là cha dượng của em?"

"Tôi có bằng chứng tố cáo việc xấu mà ông ta đã làm. Ngày mai ông ta tổ chức tiệc, tôi dự sẽ đưa bằng chứng. Nhưng tôi sợ..."

Nói đến đây, bỗng Sana siết chặt cái nắm tay. Kế đó lại ngập ngừng

"Tôi...tôi sợ không thành...ông ấy sẽ làm khó chị"

Nayeon đứng hình một lúc. Sana cũng ngắt quãng câu nói của mình. Kế đó lại càng siết chặt cái nắm tay hơn nữa, như thể cố nhịn một thứ gì đó, cuối cùng lại thả lỏng người

"Cho nên...hứa với tôi! Ngày mai nếu tôi thất bại, chị phải rời xa tôi, càng xa càng tốt! Hứa với tôi đi, Nayeon!"

Nayeon nhíu mày. Thật sự chị rất không hài lòng về cậu. Chị đã đến từng tuổi này, tuy chưa từng chứng kiến nhưng ít nhất cũng biết rõ thủ đoạn hạ lưu của những người trên thương trường. Không nhắm vào chính chủ, chỉ nhắm vào người bên cạnh họ

"Không cần! Chị không thích!"

"Nhưng..."

"Em không thương chị?"

"Có nên tôi mới..."

"Vậy thì nghe lời chị đi!"

Sana thở dài. Ngay từ những buổi đầu, cậu đã biết chị vốn cứng đầu, một khi đã ra quyết định tuyệt đối sẽ giữ vững lập trường

"Vậy thì nhất định không được đi xa tôi quá"

Nayeon mỉm cười hài lòng và gật đầu. Chị không cần biết bản thân có gặp nguy hiểm gì khi bên cạnh em hay không, chị chỉ biết một chuyện dù là một bước cũng không muốn rời khỏi cậu.

.

.

.

.

Nayeon bật cười khi bắt gặp cái nhìn ngây ngốc của em đang hướng về mình. Chị có khác gì ngày thường đâu chứ, chỉ trang điểm nhẹ, thay đổi trang phục một ít thôi mà?

"Minatozaki...lau nước trên miệng đi"

Em giật mình thậm chí còn đưa tay lên chùi chùi. Chợt không thấy gì mới hướng mắt nhìn cái người đang cười tinh nghịch kia, cũng bất giác nở nụ cười.

"Nayeon, chị có thể không đi mà"

"Em lại định nhốt chị trong nhà nữa sao?"

Sana bắt gặp cái nhíu mày của chị cũng không muốn đôi co nữa. Nhưng thật cậu rất lo.

"Nayeonie, nghe lời em, tuyệt đối nửa bước cũng không được rời!"

Nayeon thở dài đi đến ngồi vào lòng em, nhéo cánh mũi kia thật lâu

"Chị biết rồi mà. Em nói hàng trăm lần"

Sana vòng tay ôm lấy chị, đặt cằm lên vai siết chặt cái ôm đó

"Tôi thật sự rất sợ"

Giọng trầm hẳn xuống của em làm chị không biết nên vui hay buồn. Chị xoay người, hôn nhanh lên môi em

"Trong buổi tiệc mà nếu chị có dính em như sam thì đừng mắng đấy"

Sana bật cười gật đầu liên tục tại hõm cổ chị khiến chị cười khúc khích

"Này này, thật sự không coi em tồn tại sao?"

Nayeon nghe tiếng Dahyun liền ngại ngùng dứt ra khỏi cái ôm, chạy vào phòng thử đồ

"Kim Dahyun, buồn chán cũng được, sao lại đi phá phút giây của người ta chứ?"

"Còn không phải vì hai người cố tình bỏ lơ đứa em này?"

.

.

.

.

.

"Xin giới thiệu, chủ tịch tập đoàn Minatozaki, ông Minatozaki Maki!"

Hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên, lẫn trong số đó vẫn là có những người không phục, nếu có vỗ tay, cũng chỉ là miễn cưỡng.

"Này tươi tỉnh lên một chút đi Sana"

Nayeon ở kế bên thấy mặt mày em đâm chiêu như vậy liền lên tiếng nhắc nhở. Biết là em hận lắm, tuy nhiên đang ở nơi nhiều người, giữ một vẻ thân thiện vẫn hơn.

"Tôi biết rồi"



"Con gái! Mau lên đây"

Ông ta mỉm cười nhưng khiến Sana cảm thấy kinh tởm, nhưng sau cùng vẫn điềm đạm bước lên, trên môi liền nở nụ cười như chị đã dặn khiến bao con người ngoài kia được một phen sửng sốt

"Xin chào mọi người, tôi là Minatozaki Sana"

Sana tự tin nói vào chiếc micro được để ở giữa sân khấu. Lia mắt đến Kim Dahyun, thấy đứa em hất tóc cười ma mãnh liền hiểu được mọi thứ đã được sắp xếp hoàn chỉnh.

"Nhân dịp kỷ niệm 30 năm thành lập công ty, tôi có một món quà muốn gửi đến...chủ tịch của chúng ta"

Minatozaki Maki đứng kế bên, không ngờ đến lại có tình huống này. Nhưng có lẽ niềm tin vào năng lực của bản thân quá lớn, nên ông ta không nghi ngờ, còn hứng thú vỗ tay khen ngợi.

Đoạn video bắt đầu chạy. Từng phút trôi qua trong đoạn clip đó đều khiến ông ta thay đổi một biểu cảm khác nhau. Từ vui chuyển sang đơ người, rồi mặt tái hẳn đi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng theo hai dọc thái dương, và bắt đầu trở nên sợ hãi, ông ta cuống cuồng lên

"Tắt!! Tắt ngay cho ta!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net