Chương 5: Thật thơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chuẩn bị xong các tài liệu cần thiết, Tiêu Chiến xách cặp chầm chậm bước đến nơi Vương Nhất Bác đang đỗ xe.

Dù cách một lớp cửa xe, Tiêu Chiến vẫn cảm giác được có một ánh mắt nóng rực đang bắn về phía mình, như muốn xuyên thủng cơ thể để đào ra tim gan để nhìn xem hiện tại trong lòng anh đang xoắn xuýt cỡ nào. Hít một hơi thật sâu, Tiêu Chiến cuối xuống gõ cửa kính xe, "Vương thiếu gia."

Vị Vương thiếu gia kia cũng thật làm dáng, chỉ là đi ký hợp đồng thôi mà, cần thiết phải lái đến một con siêu xe vô cùng bắt mắt và nổi bật như thế kia.

Vương Nhất Bác ngồi ở ghế lái phóng tầm mắt trực diện tới phần hông của người đứng bên ngoài.

Dáng người Tiêu Chiến vừa cao vừa gầy, đành hơi khom người xuống thấp hơn, nhờ vậy Vương thiếu gia ngồi trong xe nào đó có thể nhìn rõ được vòng eo nhỏ được dây nịt da màu nâu ôm trọn cùng với cái mông nhỏ nhỏ vì cuối xuống mà hơi vểnh lên.

Nhớ lại cảm giác được chạm vào vòng eo nhỏ nhưng hữu lực lúc tối qua, tim gan Vương Nhất Bác không khỏi một lần nữa nổi nhiệt, khó khăn nuốt nuốt cổ họng hơi khô rát, cho mở cửa xe.

Hình như cảm thấy người có hơi nóng...

Tiêu Chiến bất động thanh sắc khom lưng ngồi vào, hơi mỉm cười khách sáo "Chào Vương thiếu gia, đây là bản hợp đồng bên công ty chúng tôi đã xem xét kỹ lưỡng. Cậu có thể xem và ký ngay tại đây nếu không có vấn đề gì."

Ngoài mặt bình tĩnh đỉnh đạt, nhưng nói anh không sợ cũng không đúng. Đối diện với khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt một mực nhìn mình chằm chằm vô cùng lộ liễu như kia, Tiêu Chiến trong lòng lại bị doạ, cố tình như vô tình tránh né ánh mắt kia vô số lần.

"Có vấn đề. Sáng giờ tôi chưa có gì vào bụng, đang đói đến hỏng. Tay run chân tê không cách nào cầm bút ký." Vương Nhất Bác không màng đến biểu tình đơ ra của Tiêu Chiến, tiếp tục nói, "Tôi cũng không thích đi ăn một mình. Anh đi ăn với tôi. Thật ra chúng ta có rất nhiều thứ để nói với nhau."

Sau đó nhanh gọn chồm người qua bên Tiêu Chiến giúp anh thắt dây an toàn, lợi dụng hội ép sát đối phương trong khi người kia chưa kịp trở tay. Chỉ trong vài giây tiếp xúc ngắn ngủi, Vương Nhất Bác lại ngửi được một hương quen thuộc giống như tối qua. Một mùi thanh mát nhẹ nhàng khiến cậu vô cùng thư thái, khi đã ngửi được một lần đều muốn tiếp tục thêm lần nữa, lần nữa và như không bao giờ muốn ngừng lại.

Thật thơm.

Thật muốn ôm trong lòng rồi ngửi cả ngày mà, Vương thiếu gia nào đó vừa giẫm mạnh chân ga vừa nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net