Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phu nhân, nàng mệt rồi, về phòng tạm nghỉ trước đi, ta đi bàn với Nhị đệ chuyện của Ngũ đệ." Lô Phương vỗ vai Lô phu nhân, không nói lời an ủi thê tử.

Lô phu nhân gật nhẹ đầu nói: "Ừ, để ta xông mộng hương xong sẽ đi nghỉ ngơi." Nàng cố tươi cười để Lô Phương an tâm.

Sau khi Lô Phương rời đi, Lô phu nhân chậm rãi đổ mộng hương vào vào lư hương ở giữa phòng, nàng nhẹ nhàng đem lư hương đặt không xa nơi Bạch Ngọc Đường ngủ.

Lô phu nhân đem lư hương thứ hai an trí cho tốt lần nữa rồi đi về cạnh tháp, nàng nhẹ nhàng chỉnh lại chăn giúp Bạch Ngọc Đường, vừa nhấc mắt, nàng nhìn Bạch Ngọc Đường ngủ mà mày trên mặt lại nhíu chặt, xung quanh phảng phất đau thương, Lô phu nhân thương tiếc xoa khuôn mặt tuấn tú Bạch Ngọc Đường, trong đầu nàng hiện lên Bạch Ngọc Đường của mấy năm trước.

Khi đó nàng chưa gia nhập Hãm Không Đảo, Bạch Ngọc Đường lúc đó bất quá vẫn chỉ là một đứa nhỏ chưa trưởng thành, thông minh hoạt bát, tuy trẻ con nghịch ngợm là chuyện bình thường, khi đó nàng cảm thấy được đệ đệ mình dường như thích gây sự và nghịch ngợm hơn bình thường, về sau nàng được gả cho Lô Phương bất giác cũng đã đem đứa nhỏ này coi như đệ đệ ruột mà yêu thương, nàng thích trêu cợt đứa nhỏ này, yêu thương nó cũng không khác bốn vị ca ca.

Ấn tượng sâu nhất là ba năm trước. Ba năm trước, lần đầu tiên nàng thấy đứa nhỏ này mang trọn tấm lòng đi yêu một người, nàng biết, Bạch Ngọc Đường quả thật là có hồng nhan tri kỷ trải khắp thiên hạ, nhưng có thể chân chính lọt vào tầm mắt hắn thì lại vô cùng ít ỏi, người có thể làm hắn đem đặt ở trong lòng thì trừ bỏ đám huynh tẩu bọn họ và Giang Ninh bà bà thì chỉ có một mình Triển Chiêu.

Khi Bạch Ngọc Đường lần đầu tiên nói ra tâm niệm của mình, biểu tình của hắn khi đó, nàng vĩnh viễn không thể quên được, trên mặt Bạch Ngọc Đường khi đó tràn ngập nhu tình cùng tình yêu say đắm, nàng chưa bao giờ thấy biểu tình đó trước đây, lúc đó tuy nàng không rõ người mà Bạch Ngọc Đường yêu là cô nương nhà ai, nhưng bất luận là ai, nàng cũng thật vui mừng, thật vui mừng vì có người đó có thể làm Bạch Ngọc Đường lộ ra vẻ mặt này.

Tuy nhiên sau đó lại biết được, ái nhân của Bạch Ngọc Đường lại là nam nhân thân thuộc Triển Chiêu, cứ cho rằng việc này không hợp luân lý thế tục đến thế nào, nhưng chỉ lúc này nàng mới thấy đây là thời điểm mà Bạch Ngọc Đường sống nhất, cho nên khi tứ thử phản đối, nàng là người duy nhất đứng về phía Bạch Ngọc Đường đồng thời giúp đỡ thuyết phục các ca ca hắn, đơn giản là nàng chỉ muốn Bạch Ngọc Đường cảm thấy hạnh phúc mà thôi.

Nước mắt chậm rãi chảy xuống trên khuôn mặt Lô phu nhân, hạnh phúc, đối với Bạch Ngọc Đường mà nói đã trở thành tâm nguyện không thể hoàn thành.

Nhìn thoáng qua Bạch Ngọc Đường  đang ngủ say sưa, Lô phu nhân chậm rãi xoay người rời đi, nghỉ ngơi vì tương lai lâu dài sau này.

------------------------

"Miêu... Miêu Nhi, Miêu Nhi, Chiêu..."

Tiếng rên rỉ vang lên xóa tan sự yên tĩnh trong phòng, người đang nằm trên tháp tựa hồ thập phần ngủ không an ổn.

"Miêu Nhi!!!"

Người trên giường bỗng chốc bừng tỉnh, hắn hoảng sợ mở hai mắt, thở hổn hển nhìn xung quanh, quanh mình là một mảnh tối đen yên tĩnh.

Bạch Ngọc Đường hoảng loạn nhảy xuống giường, ngay cả hài cũng không đi mà chạy ra ngoài, dùng sức đẩy cửa ra, không gian xung quanh tối đen dưới ánh trăng sáng, xung quanh chỉ có ánh sáng le lói, làm cảnh đêm đã yên tĩnh lại còn thê lương.

"Miêu Nhi..." Bạch Ngọc Đường hai mắt mờ mịt nhìn thấy tứ phía, "Miêu Nhi... Chiêu..." Bạch Ngọc Đường thì thào cái tên mà mình luôn tâm niệm của Triển Chiêu, hai chân vô thức bước đi, hắn không biết muốn đi đâu, không biết phải làm gì, chỉ cần nơi đó có Triển Chiêu là được.

"Ngọc Đường? Ngươi muốn đi đâu?"

Thanh âm quen thuộc truyền vào tai Bạch Ngọc Đường, thanh âm vô cùng quen thuộc đó làm cả người Bạch Ngọc Đường nhịn không được phải run lên, nhưng không dám quay người lại xác nhận. Hắn sợ, sợ rằng ngay khoảnh khắc quay người lại sẽ phát hiện hết thảy đều là ảo giác.

"Ngọc Đường?" Nghi hoặc đi đến cạnh Bạch Ngọc Đường thì thấy người trước mặt vẫn còn sững sờ.

Ngay khi thanh âm cùng hơi thở quen thuộc đi tới bên cạnh, Bạch Ngọc Đường bỗng dưng xoay người ôm chặt người trước mặt, miệng nhịn không được gọi: "Miêu Nhi, Miêu Nhi..."

"Ngọc... Ngọc Đường? Ngươi rốt cuộc là bị sao vậy?" Triển Chiêu bị ôm chặt lo lắng hỏi, y có thể cảm nhận được rõ ràng nỗi sợ hãi của Bạch Ngọc Đường, thân thể Bạch Ngọc Đường bất giác run nhẹ.

Bạch Ngọc Đường khẩn trương ôm, trong lồng ngực phảng phất nỗi sợ hãi rằng người đang ở đây sẽ bất ngờ biến mất.

Triển Chiêu lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ mang theo sủng nịch tươi cười nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Ngọc Đường, y biết Bạch Ngọc Đường đang sợ hãi, rất sợ hãi, nhưng không biết Bạch Ngọc Đường sợ hãi cái gì, lúc này y chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy nam nhân trước mặt mà thôi.

"Ta tìm không ra ngươi... Ở trong mơ... Ngươi vĩnh viễn rời khỏi ta, lúc sau tỉnh lại, ngươi cũng không ở bên ta..." Bạch Ngọc Đường gắt gao ôm Triển Chiêu, đem mặt vùi vào cần cổ y, "Cơn ác mộng này dường như kéo dài hơn bình thường... Miêu Nhi, đáp ứng ta, đừng bỏ ta mà đi nữa, được không?"

Triển Chiêu ôn nhu ôm Bạch Ngọc Đường, không hứa hẹn gì lại.

"Miêu Nhi... Miêu Nhi..." Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng hôn lên đôi môi lạnh lẽo của Triển Chiêu, chậm rãi hôn dọc theo khuôn mặt y.

Khó có được lúc Triển Chiêu không phản kháng, chỉ hơi đỏ mặt, thong thả mà ngây ngô đáp lại người đang bị kinh hách kia, giống như ngầm cổ vũ. Bạch Ngọc Đường hôn lên môi Triển Chiêu, chậm rãi tăng lực hấp thu lấy thứ đẹp đẽ mĩ lệ trong trí nhớ.

Dưới ánh trăng mông lung, hai bóng người ôm chặt lấy nhau, như hai mà một, gắn bó tương ôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net