Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm nay, mí mắt của Giang Ninh bà bà cứ nháy hoài không yên, hai hàng lông mày nhíu lại nhìn cảnh tượng xung quanh tửu lâu, trong lòng bỗng dự cảm không lành, lại đơn giản không mở quán để cho Tiểu Hổ tử nghỉ ngơi một ngày, coi như là do quá mệt mỏi nên mới sinh ra ảo giác.

Buổi trưa, một con bồ câu trắng như tuyết xông vào trong tửu phường Giang Ninh, ngoan ngoãn đứng ở bên cửa sổ chờ người khác tới lấy ống trúc nhỏ cột trên chân nó.

Giang Ninh bà bà nghi hoặc nhìn bồ câu đưa tin trước mặt rồi nhẹ nhàng gỡ hộp để thư xuống, đem cuộn thư lấy ra, mở ra đọc.

Gửi mẹ nuôi

Ngũ đệ gặp chuyện không may, bọn con mời mẹ nuôi đến Hãm Không Đảo.

Từ Khánh

Giang Ninh bà bà vừa xem xong thì hai hàng lông mày liền nhíu lại, đi nhanh đến án biên, nhấc bút viết lên mặt trái của tờ giấy quyên mấy câu, nhẹ nhàng làm khô, đem thư cuốn lại bỏ vào trong ống thư một lần nữa rồi đeo lên chân con bồ câu đang đứng ở bệ cửa sổ giống như trước.

"Đem này phong thư mang về đi."

"Cô!"

Chỉ thấy bồ câu đưa tin ngửa đầu kêu một tiếng rồi cũng không quay đầu lại mà bay đi, sau khi bồ câu đưa tin bay đi Giang Ninh bà bà cũng xoay người bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi dặn Tiểu Hổ tử lo liệu việc vặt trong nhà, một lát sau, Giang Ninh bà bà liền rời đi.

Ở một nơi khác, hai ngày trước khi Giang Ninh bà bà xuất phát tới Hãm Không Đảo, vợ chồng Lô Phương đang ở Hãm Không Đảo cũng nhận được thư mà Giang Ninh bà bà đưa đến.

"Mẹ nuôi nói sao?" Lô phu nhân lo lắng hỏi, từ lúc đem Bạch Ngọc Đường từ sau núi về đây đã quá bốn ngày, nàng lo lắng, cứ tiếp tục thế này cơ thể Ngũ đệ sẽ trụ được bao lâu nữa đây?

Lô Phương tươi cười trấn an nàng, nói: "Đừng lo lắng, mẹ nuôi đang trên đường đến đây, phỏng chừng không quá năm ngày sẽ về tới."

"Vậy là tốt rồi." Lô phu nhân gật đầu, nhưng nét u sầu trên mặt vẫn chưa giảm.

"Phu nhân" Lô Phương nhẹ nhàng ôm Lô phu nhân ân cần nói: "Đừng lo lắng, Ngũ đệ cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không sao đâu."

Lô phu nhân giương mắt nhìn phu quân mình, hồng thần khẽ mở hỏi: "Tiểu Miêu đâu? Chúng ta nên làm gì đây? Di thể của Tiểu Miêu vẫn còn ở sau núi, chúng ta nên làm như thế nào?"

Lô Phương nhìn cảnh sắc bên ngoài, trầm mặc hồi lâu, ngay lúc Lô phu nhân tưởng hắn sẽ không trả lời, Lô Phương mới mở miệng: "Trần về trần, đất về đất, người sau khi chết tất nhiên phải xuống mồ vi an."

"Nhưng ta sợ..." Lô phu nhân cắn môi dưới đau lòng nói: "Ta sợ Ngũ đệ... Hiện giờ đệ ấy vẫn đang bị giam hãm trong chính giấc mộng mà mình tự tạo ra nhờ mộng hương, trong mộng Ngũ đệ bên cạnh chắc chắn có Triển Chiêu bầu bạn, khi tỉnh mộng, Ngũ đệ nên sao mới phải? Khi mẹ nuôi đến đây, tâm hồn Ngũ đệ còn có thể ở đây sao?" Nhịn không được, nước mắt theo sự đau thương cùng thương tiếc của Lô phu nhân mà chảy ra.

Lô Phương im lặng, trong ánh mắt hắn cũng đầy đau thương, hắn luôn luôn yêu thương Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường hiện giờ biến thành như vậy người khó chịu nhất chính là hắn.

Lô Phương nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Lô phu nhân nói: "Ta cũng không biết, chuyện tới nước này, cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước mà thôi."

Đến tột cùng thì cái gì mới là tốt nhất đối với Bạch Ngọc Đường? Cứ quyết định từ suy nghĩ ích kỷ của bọn họ, cứ như thế, bọn họ không nghĩ cách này sẽ làm bản thân hối hận trong tương lai, ít nhất bọn hắn của hiện tại sẽ không hối hận, Lô Phương nghĩ vậy.

-----------------------------

Mấy ngày này Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất vui, Triển Chiêu không hề vì án tử mà chạy ngược chạy xuôi, hai người nhàn nhã tựa như nhàn vân dã hạc.

"Miêu Nhi, ngươi đang nghĩ gì?"

Bạch Ngọc Đường nghi hoặc nhìn người đang phát ngốc kia hỏi.

Triển Chiêu hơi mỉm cười, "Ta đang nghĩ... Ngọc Đường, đủ rồi nhỉ? Cũng đến lúc... Tỉnh dậy rồi."

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt, Triển Chiêu cũng không né tránh tầm mắt hắn, thanh âm ôn nhuận hiện tại truyền vào tai Bạch Ngọc Đường hóa thành chiêu hồn lệnh.

"Ngọc Đường, ngươi nên nhớ rằng, đây là mộng, không phải thật."

"Vì sao..." Bạch Ngọc Đường hỏi với thanh âm khàn khàn: "Vì sao lại nói cho ta biết?"

"Bởi vì, chính ngươi cũng hiểu được, Triển Chiêu đã chết, nơi này, bất quá chỉ là cảnh hư ảo trong mơ, mà ta cũng chỉ là khách qua đường trong mộng của ngươi mà thôi." Triển Chiêu cười nói, cười như gió thoảng mây bay.

Bạch Ngọc Đường ánh mắt phức tạp nhìn 'Triển Chiêu' trước mặt, không sai, ngay từ đầu hắn đã biết nơi này là mộng của hắn, hắn cũng biết mông hương của đại tẩu hắn, kỳ thật, chỉ cần hắn nghĩ muốn, hắn tùy thời có thể theo cảnh trong mơ mà bứt ra, nhưng hắn luyến tiếc, trong mộng là nơi duy nhất hắn có thể nhìn thấy Triển Chiêu đang sống, có thể lại lần nữa nghe được tiếng gọi ôn nhuận 'Ngọc Đường' của Triển Chiêu khi y ôm lấy hắn.

"Ngươi nên tỉnh dậy, huynh tẩu ngươi rất lo lắng cho ngươi." Triển Chiêu tươi cười rực rỡ, nói với thanh âm ôn nhuận như vậy.

"Miêu Nhi!" Bạch Ngọc Đường ôm chặt Triển Chiêu trước mặt, "Miêu Nhi, tại sao? Tại sao ngươi phải rời khỏi ta? Chẳng phải ngươi đã đáp ứng ta sẽ không đi một mình nữa sao? Tại sao ngươi lại vi phạm giao ước của chúng ta?" Thanh âm ai oán, từng câu từng chữ như đánh vào lòng người.

"Thực xin lỗi..."

"Ta không cần ngươi xin lỗi..."

"..."

"Miêu Nhi..."

"Hử?"

"Miêu thử chúng ta tranh đấu thủy chung không phân thắng bại, không bằng hôm nay chúng ta tới phân rõ cao thấp đi, thế nào?"

"Ngọc Đường..." Triển Chiêu thần sắc phức tạp nhìn Bạch Ngọc Đường, nhẹ thở dài sau lại mỉm cười nói: "Ta phụng bồi ngươi."

Hai thân ảnh bay múa giữa hoa đào lần lượt thay đổi, không khí xung quanh trở nên trầm trọng, đau thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net