Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lô phu nhân nhẹ nhàng đi như bay ở phía sau núi, tuy rằng từ khi gia nhập Hãm Không Đảo không sử dụng võ nghệ, nhưng từ nhỏ khinh công của nàng không thể khinh thường, ít nhất từ sơn đạo chạy về thành không làm khó được nàng.

Sau thời gian khoảng một chén trà nhỏ, Lô phu nhân thật vất vả mới tìm được chỗ của Bạch Ngọc Đường. Vầng sáng leo lắt từ trong sơn động ánh ra mông mông lung lung, loáng thoáng có âm thanh nói chuyện làm Lô phu nhân dừng lại cước bộ, trong lòng thầm thấy kỳ lạ, Ngũ đệ này, nửa đêm nửa hôm tới đây nói chuyện với ai?

Lô phu nhân nín thở, ngưng tụ nội lực, nghiêng tai lắng nghe, không nghe còn được chứ vừa nghe, những lời đó đã dọa nàng khiến nàng kinh hãi.

"Mèo... Đừng ngủ... Tỉnh lại đi... Này... Miêu Nhi..."

Triển Chiêu?! Sao có thể? Tâm trí Lô phu nhân rối loạn, nàng không màng gì cả vọt vào sơn động, cảnh tượng trước mắt khiến nàng khó có thể tin.

"Ai?"

Bạch Ngọc Đường nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại. Vừa thấy nàng, hắn hơi mỉm cười: "Thì ra là đại tẩu..."

"Ngũ đệ, đệ..." Lô phu nhân run rẩy kêu.

"Đại tẩu... Tẩu làm sao vậy? Đại ca... Đại ca khi dễ tẩu sao?" Bạch Ngọc Đường nghịch ngợm cười hỏi.

Lô phu nhân chầm chậm lắc đầu, rốt cuộc nói không nên lời. Nàng chạy qua ôm lấy Bạch Ngọc Đường, bi bi ai ai gọi: "Ngũ đệ... Ngũ đệ... Đệ đừng như vậy... Đừng như vậy..."

Bạch Ngọc Đường mở to đôi mắt âm u của mình, mang theo cảm giác say đến bên tai Lô phu nhân nhỏ giọng nói: "Suỵt, đại tẩu... Nhỏ giọng chút... Miêu Nhi còn đang ngủ..."

Lô phu nhân càng dùng sức ôm chặt Bạch Ngọc Đường, thanh âm tê dại: "Triển Chiêu đã chết rồi... Y đã chết mất rồi! Đệ mau tỉnh lại đi... Ngũ đệ... Đệ tỉnh lại đi... Triển Chiêu đã chết rồi..."

Bạch Ngọc Đường không giãy dụa, ngược lại mang vẻ mặt đờ đẫn ôm lại Lô phu nhân.

Lô phu nhân lệ rơi đầy mặt nhìn thẳng vào động, trên mặt đất vung vãi rất nhiều vò rượu, có thể thấy được người ở đây hành hạ bản thân thế nào. Hơn nữa, khi nàng bước vào sơn động đã chú ý đến hàn khí không hợp với thời tiết tỏa ra tứ phía, mà sâu trong sơn động cẩn trọng đặt một khối băng quan trong suốt, trong băng quan là Triển Chiêu lý ra đã qua đời hơn một tháng.

Lô phu nhân trăm triệu lần cũng không ngờ, Bạch Ngọc Đường có thể làm ra hàn băng ngàn năm, hắn thế nhưng rất trân trọng thi thể Triển Chiêu. Tuy nàng biết Bạch Ngọc Đường không muốn thừa nhận sự thật là Triển Chiêu đã qua đời, nhưng nàng thật sự trăm triệu lần cũng không ngờ... Không ngờ Ngũ đệ điên cuồng làm đến mức này.

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng rời khỏi cái ôm ấm áp của Lô phu nhân, vẻ mặt đờ đẫn không chút biểu tình nhìn nàng, hắn xoay người ngồi cạnh băng quan, nhẹ tay vỗ về gò má lạnh như băng của Triển Chiêu, bỗng dưng, trên mặt hiện ra nét tươi cười ôn nhu nói: "Đại tẩu, tẩu đừng nói lung tung, Miêu Nhi còn sống, y chỉ là bình thường quá mệt mỏi cho nên tham ngủ một chút thôi..."

Lô phu nhân nghe được lời Bạch Ngọc Đường nói, lệ rơi càng nhiều, đối mặt với một Bạch Ngọc Đường như vậy, Lô phu nhân thật sự không biết nên nói cái gì, nàng chỉ có thể thì thào: "Ngũ đệ... Ngũ đệ..."

Đột nhiên, Bạch Ngọc Đường lấy ra một vò rượu đưa tới trước mặt Lô phu nhân nói: "Đại tẩu, tẩu muốn uống một vò không? Đây chính là... vò Nữ Nhi Hồng năm xưa."

Bạch Ngọc Đường cũng không chờ Lô phu nhân trả lời, thẳng tay mở nắp ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn. Lô phu nhân thật sự nhìn không nổi, nàng lao tới đoạt lấy vò rượu trong tay Bạch Ngọc Đường.

Loảng xoảng!

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vò rượu đã vỡ nát trên mặt đất, chậm rãi dùng ánh mắt lạnh như băng trừng Lô phu nhân đang mắt đau mày khổ.

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào Lô phu nhân, trong mắt nào có nửa điểm men say, nhưng ánh mắt này lại khiến Lô phu nhân đau lòng. Đôi mắt đào hoa luôn luôn tráng lệ bây giờ lại là một mảnh tĩnh mịch, nào có còn phong thái ngày xưa?

"Tại sao? Ngũ đệ, tại sao đệ lại phải tự hành hạ mình như thế?" Lô phu nhân lệ rơi đầy mặt lạnh giọng quát.

Bạch Ngọc Đường vươn tay sang bên cạnh, lại lấy một vò rượu. Lúc này Lô phu nhân mới phát hiện, trong động này, ngoại trừ băng quan ở ngoài, khắp nơi trên mặt đất đều là vò rượu, hoặc còn hoặc hết.

Bạch Ngọc Đường ôm vò rượu nói: "Bởi vì... Chỉ có say... Đệ mới có thể tin mình còn tồn tại... Chỉ có say... Miêu Nhi mới có thể ở bên đệ... Bồi đệ uống rượu... Bầu bạn với đệ..."

Thấy Bạch Ngọc Đường lại uống rượu, Lô phu nhân cắn chặt môi dưới, dùng sức tát Bạch Ngọc Đường một cái.

"Bạch Ngọc Đường, đừng nói vậy, đệ thật sự nghĩ rằng... Thật sự nghĩ rằng Triển Chiêu thấy đệ bây giờ sẽ vui vẻ sao?" Lô phu nhân đau lòng gào thét, nàng nhìn Ngũ đệ trở nên tiều tụy thế này, suy sút thế này, nàng không tin, thật sự không thể tin, Triển Chiêu chết, cũng mang đi linh hồn của Ngũ đệ...

Mặt Bạch Ngọc Đường bị đánh nghiêng qua một bên, khóe miệng cũng chảy máu, chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt bi ai nói: "Tại sao? Đệ chỉ khi uống say mới có thể nhìn thấy Miêu Nhi tươi cười, vì sao tẩu không cho đệ uống rượu? Say thì... Say là tốt rồi..." Ngừng một chút, Bạch Ngọc Đường đột nhiên mờ mịt hỏi Lô phu nhân: "Đại tẩu... Tại sao Miêu Nhi vẫn luôn ngủ? Vì sao đệ lay y y cũng không tỉnh lại?" Bỗng nhiên bật cười nói: "Lần đầu tiên đệ thấy Miêu Nhi ham ngủ đến vậy, thật đúng là mèo lười..." Bỗng dưng, ngữ khí thay đổi, thanh âm của Bạch Ngọc Đường tràn ngập tịch liêu: "Miêu Nhi... Miêu Nhi... Ta nhớ ngươi... Ngươi mau tỉnh lại đi... Miêu Nhi... Chiêu..."

Lô phu nhân hai tay khẽ che miệng, không dám tin ngã ngồi trên mặt đất lắc đầu, trời ơi... Ngũ đệ của nàng... Bạch Ngọc Đường ngạo tiếu giang hồ phong lưu thiên hạ kia đã... Đã điên rồi...

Đôi mắt đẹp của Lô phu nhân tràn ngập oán hận nhìn người nằm trên băng quan, Triển Chiêu, nàng oán, nàng hận. Nàng oán y vì sao phải rời bỏ Bạch Ngọc Đường rời bỏ nhân thế, nàng hận y vì sao rời khỏi nhân thế rồi mà vẫn muốn dẫn đi linh hồn Ngũ đệ nàng, nhưng nhiều hơn lại là thương tiếc, thương tiếc Triển Chiêu chết sớm, thương tiếc Bạch Ngọc Đường si tình...

Nhìn thấy bộ dạng si ngốc điên điên khùng khùng của Bạch Ngọc Đường, Lô phu nhân bi ai đi tới, rồi lại không biết nên làm gì cho phải, cuối cùng, khẽ cắn môi, nàng nhẹ nhàng mở miệng: "Ngũ đệ, cùng đại tẩu trở về được không?"

Bạch Ngọc Đường không trả lời Lô phu nhân, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu đang nằm trên băng quan, ánh mắt ôn nhu mà lưu luyến, sau một lúc lâu, Bạch Ngọc Đường lắc đầu nói: "Không, đệ phải bồi Miêu Nhi, đại tẩu, tẩu đi về trước đi."

Lô phu nhân đau lòng nhìn hắn từ trước đến nay phong lưu thế mà Ngũ đệ bây giờ tiều tụy, trong lòng có không tin cũng có đau lòng... Triển Chiêu ơi là Triển Chiêu... Sao đệ lại nhẫn tâm như thế? Đệ thật sự nhẫn tâm rời bỏ Ngọc Đường như thế sao?

Lô phu nhân nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trên mặt là những giọt nước mắt đầy chua xót... Không muốn tin tưởng, thà rằng lựa chọn trốn tránh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net