Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì lo lắng ngủ không được nên Lô Phương chạy đến đình viện chờ thê tử về. Khi hắn nhìn thấy thê tử thần tình đau khổ nước mắt ngập tràn trở về, tâm thoáng thấy bất an, nhưng khi hắn hỏi thế nào rồi, Lô phu nhân lại lắc đầu không nói nước mắt chảy ròng. Lô Phương không có cách nào, đành phải đem thê tử đi ngủ trước, ngày mai bàn tiếp.

Sáng sớm hôm sau, ngoại trừ Bạch Ngọc Đường ở ngoài, tứ thử đều tập trung lại. Lô phu nhân đem chuyện nàng chứng kiến ở phía sau núi kể lại, tứ thử chỉ cảm thấy thiên địa bắt đầu xoay tròn, Ngũ đệ... Ngũ đệ hắn thế nhưng... Thế nhưng...

Lão Tam Xuyên Sơn Thử Từ Khánh là người đầu tiên mất kiên nhẫn: "Cái gì cơ, Ngũ đệ vì tên nam nhân kia mà ngây người? Vẫn là con mèo ở phủ Khai Phong kia? Con mèo đó đúng là tai họa! Ta phi!" Cuối cùng còn tức giận phun trào.

"Lão Tam!" Lô Phương không tán đồng trừng mắt nhìn cái tên thẳng tính lanh mồm lanh miệng Từ Khánh, dù sao Triển Chiêu cũng là người hắn luôn kính trọng.

Bị Lô Phương trừng, Từ Khánh vốn còn muốn tiếp tục mắng nhưng cũng chỉ có thể hậm hực ngậm miệng. Thật ra, đối với Triển Chiêu, trong lòng hắn không phải không có kính trọng, ngược lại, chẳng những kính trọng, nhiều hơn chính là cảm kích. Dù sao, Triển Chiêu đã từng cứu mẫu thân hắn, ngũ thử gặp nạn, y cũng nghĩa bất dung từ, giúp bằng hữu không tiếc cả mạng sống, hơn nữa được Bạch Ngọc Đường yêu thích lôi kéo Triển Chiêu tới Hãm Không Đảo làm khách. Hiềm khích ngày xưa ngay từ đầu đã sớm nhạt rất nhiều, hôm nay sở dĩ cả đám nói ra những lời ác nghiệt này, cũng là bởi vì đau lòng cho Ngũ đệ nhà mình mà thôi.

Tương Bình đi chậm rãi, chầm chậm quạt chiếc quạt lông trên tay, nhìn như thảnh thơi, nhưng trong lòng lại rất hỗn loạn.

Trầm mặc một lát, Từ Khánh vốn không giỏi kiên nhẫn lại nhịn không được mở miệng lớn tiếng hét lên: "Thật là, Tứ đệ, đệ cũng đừng im như vậy, nói xem, có thể nghĩ ra biện pháp nào hay hay không?"

Tương Bình thở dài thật mạnh, vừa lắc đầu vừa nói: "Đệ nói này, hảo Tam ca của đệ ơi, việc này đệ có thể nghĩ ra biện pháp nào hay được chứ? Huynh cũng không phải không biết, chuyện lão ngũ đã quyết huynh nghĩ có khả năng khuyên nhủ sao? Nếu có thể, năm đó lão ngũ đừng đến Biện Lương tìm Ngự Miêu xui xẻo kia, cũng sẽ không sẽ có lão ngũ bây giờ..."

Mọi người nghe Tương Bình nói, trong lòng kích động. Nhớ những năm gần đây Bạch Ngọc Đường vì Triển Chiêu đã làm ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn. Đầu tiên là không nghe khuyên bảo trở về đạo tam bảo, lại tiện đà tiến vào công môn làm quan, thậm chí thường xuyên vì cứu Triển Chiêu mà không màng đến an nguy của bản thân, sau đó bọn họ mới biết được, Bạch Ngọc Đường luôn ngạo tiếu giang hồ phong lưu thiên hạ, thế nhưng tình yêu trong lòng lại là nam nhi thân thích Triển Chiêu.

Lúc đầu, bọn họ phản đối mãnh liệt, thậm chí là quấy nhiễu khi hai người gặp nhau, cuối cùng Bạch Ngọc Đường chỉ lạnh nhạt hỏi: "Đệ chỉ là yêu Miêu Nhi, như vậy là sai sao?"

Hãy còn nhớ rõ, khi đó Lô Phương vô cùng nghiêm khắc nói với Bạch Ngọc Đường: "Hai nam tử yêu nhau, còn gì là luân thường đạo lý?"

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt bình tĩnh, thật lâu sau, hắn chậm rãi nói: "Đệ chỉ là yêu Miêu Nhi, mà Miêu Nhi vừa vặn là nam tử...... Bọn đệ không gây trở ngại đến người khác, cũng không giết người cướp của... Bọn đệ chỉ là yêu nhau mà thôi... Thế thì có gì sai?"

Tứ thử không nói lại được, biểu tình này của Bạch Ngọc Đường bọn hắn chưa từng thấy qua, hỗn hợp giữa kiên định, yêu say đắm cùng với quyết liệt. Khi đó tất cả mọi người biết, nếu lại tiếp tục quấy nhiễu hai người hắn thì bọn họ chung quy sẽ vĩnh viễn mất đi Ngũ đệ của mình. Chỉ là, sự dung túng lúc trước đổi lấy Bạch Ngọc Đường bây giờ, cái này gọi là cho của nào trời trao của ấy ư?

Sảnh lớn rơi vào mảnh tĩnh mịch, tình cảm Bạch Ngọc Đường dành cho Triển Chiêu chính là đồng cam cộng khổ, khi bọn họ biết được Triển Chiêu qua đời, ngoại trừ kinh ngạc và tiếc hận, còn có sợ hãi. Bọn họ sợ hãi, sợ hãi Bạch Ngọc Đường sẽ ra đi cùng Triển Chiêu, cho nên ngay sau khi nhận được tin, bọn họ cưỡi ngựa chạy đến phủ Khai Phong, đập vào mắt là Bạch Ngọc Đường đang hôn mê.

Thì ra, cái chết của Triển Chiêu thật sự là sự đả kích quá lớn, quá sâu đối với Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường ngay khi nhìn thấy thi thể Triển Chiêu trong nháy mắt liền điên cuồng đến ngất đi.

Đến nay Lô Phương còn nhớ rõ Bạch Ngọc Đường khi đó thế nào, vẻ mặt tiều tụy, cả người toát ra sự tuyệt vọng âm u. Ngay lập tức, hắn liền cùng ba con chuột còn lại quyết định, trực tiếp đem Bạch Ngọc Đường đang hôn mê mang về Hãm Không Đảo, bọn họ cáo từ Bao đại nhân, sau đó cũng đi nhìn Triển Chiêu. Theo lời Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu là do trúng độc mà chết, đó là một loại độc vô cùng kỳ lạ, trên giang hồ chưa từng thấy qua.

Theo Công Tôn Sách được biết, Triển Chiêu bị một nữ tử hạ độc, nữ tử kia sau khi hạ độc sát hại Triển Chiêu sau đó lại không rời đi, khi mọi người tìm được thi thể Triển Chiêu, nữ tử kia an vị ở một bên, hai mắt trống rỗng vô thần.

Nghe nói năm xưa vị hôn phu của nữ tử kia là hảo hữu của Triển Chiêu trên giang hồ, mà vị hôn phu của nàng vì cứu Triển Chiêu đang bị cừu gia đuổi giết, ngược lại bị người bày mưu hãm hại phải bỏ mình. Ngay lúc đó Triển Chiêu thân bị trọng thương lại miễn cưỡng tránh được một kiếp. Sau một thời gian dưỡng thương, y mang theo di cốt của hão hữu trả cho phu nhân. Về sau, Triển Chiêu nản lòng thoái chí liền ít đặt chân vào giang hồ, thẳng đến sau khi gặp Bao đại nhân tấm lòng hiệp nghĩa mới trở lại.

Nhưng nữ tử này lại cho rằng Triển Chiêu hại chết phu quân nàng, nữ tử kia vốn là hậu nhân Đường môn, nhưng lại đi yêu một hiệp khách nên rồ khỏi Đường môn, cùng phu quân nàng sống cuộc đời phu thê ân ái chốn thần tiên.

Sau khi phu quân nàng chết, nàng mang theo cừu hận nghiên cứu chế tạo độc dược, một loại thiên hạ chí độc, không có thuốc giải.

Nữ tử kia viết một phong thiếp tử sai người giao cho Triển Chiêu. Ngày đó, Triển Chiêu sau khi đọc xong thiếp tử liền yên lặng bỏ nó vào lồng ngực, sau đó Triển Chiêu xin Bao đại nhân cho nghỉ. Triển Chiêu quyết định đi, đi tìm cái chết.

Mà Triển Chiêu dường như cũng biết chuyến này nhất định lành ít dữ nhiều cho nên trước khi đi, Triển Chiêu đề bút viết hai phong thư.

Hai phong... Di thư.

Một phong là cho bao đại nhân, mà phong còn lại là cho... Bạch Ngọc Đường.

Trước khi đi y viết di thư đều không phải là chí khí anh hùng, chỉ là không nghĩ lại lưu lại tiếc nuối...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net