Quyển một - Tây Giang Nguyệt: Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lòng Bạch Ngọc Đường rộn ràng vì lời vừa rồi của Triển Chiêu.

Khóe miệng không kiềm được hơi nhếch lên, nhưng lập tức bị hắn mạnh mẽ áp xuống.

Đương nhiên, chút biến hóa vẫn không thể tránh được nhãn quang của Triển hộ vệ đã đi theo Bao Chửng phá án vô số.

Triển Chiêu giả vờ cái gì cũng không thấy, thực tế trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm: Đối phó tiểu bằng hữu, lúc nào cũng phải dỗ gọt chúng, nói những lời hắn thích nghe, cho hắn biết chính mình được coi trọng, được chú ý, tự nhiên sẽ không gây rắc rối.

Hai người rất nhanh đi đến khu rừng kia, tỉ mỉ kiểm tra xung quanh một lần, quả thực không thu hoạch được gì.

Lúc này, thanh âm Lý Thâm đột nhiên truyền tới.

"Triển đại ca! Có phát hiện!"

Hai người liếc nhau, vội vàng chạy về.

Lý Thâm phát hiện một mảnh giấy.

Trên đó viết chi chít những kí tự khó hiểu.

"Tìm được ở đâu?" Triển Chiêu ngẩng đầu hỏi.

"Ở trong đất." Lý Thâm ngồi xổm xuống, dùng tay phủi đi đống đất rời rạc trên mặt, "Các ngươi đi rồi, ta đi chung quanh một vòng, nhưng không có phát hiện, sau lại trong lúc vô ý đá trúng phần đất này, cảm thấy trong đất có chôn vật gì đó liền đào lên."

Triển Chiêu nhìn chằm chằm mảnh giấy.

"Ngọc Đường, ngươi thấy thế nào?"

Hắn đem trong tay giấy đưa qua đi.

Bạch Ngọc Đường ngại giấy bẩn, chắp tay sau lưng không chịu chạm vào, chỉ nghiêng đầu, mượn tay Triển Chiêu nhìn qua mấy lần.

"Thiên tự nhất lục" ta cảm thấy đây hình như là danh hiệu nào đó."

Triển Chiêu hỏi: "Giải như thế nào?"

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, liếc y một cái, "Ngươi đường đường là Triển đại nhân còn giải không ra, ta sao có thể giải được?"

Triển Chiêu đành phải đem tờ giấy gấp lại, cẩn thận mà nhét vào trong ngực.

Cả ba chạy loanh quanh nửa ngày, lúc này sớm đã qua giờ cơm.

Ba người theo đường cũ trở về, tùy tiện tìm chỗ để lấp đầy bụng.

Cơm tất, Lý Thâm chủ động dò hỏi: "Triển đại ca, buổi chiều còn có chuyện gì cần ta giúp không?"

Vụ án tính đến trước mắt, tựa hồ không có gì tiến triển. Duy nhất mấy cái manh mối cũng đều đoạn đoạn, hoặc là không có ý nghĩ.

Triển Chiêu lắc đầu: "Trước mắt không có gì, Lý huynh cứ tự nhiên."

Lý Thâm cười cười, "Vậy cũng được, huynh trưởng nhờ ta đi mua giúp hắn vài thứ, ta vẫn chưa làm."

" Là Triển mỗ làm trễ nãi chính sự của Lý huynh." Triển Chiêu đối hắn vừa chắp tay, bồi tội nói.

"Không không," Lý Thâm vội vàng xua tay, "Triển đại ca quá lời, chuyện này sao có thể xem là chính sự —— bất quá là tiểu đệ nhìn thấy đại ca liền vui mừng, muốn lưu lại cùng Triển đại ca hảo hàn huyên một trận, không ngờ đến lại đột nhiên xảy ra chuyện."

Kết quả hàn huyên không thành, còn bị người hạ dược ngủ nửa ngày.

Lý Thâm yên lặng liếc Bạch Ngọc Đường bên kia một cái, nhưng rất mau lẹ thu lại tầm mắt.

"Triển đại ca, ta chuyến này đi mua sắm, khả năng phải tốn chút công phu, tiểu đệ xin phép đi trước, cáo từ." Lý Thâm ôm quyền, đối y hành lễ.

Triển Chiêu cũng hồi lễ, nói: "Không dám dài dòng nữa, Lý huynh hết thảy thuận lợi."

Lý Thâm gật đầu, Sau này Triển đại ca cùng Bạch đại hiệp nếu có đi ngang Giang Ninh, nhất định phải đến chỗ ta uống trà—— Triển đại ca, huynh trưởng ta luôn nói muốn gặp ngươi đó."

Triển Chiêu mỉm cười: "Lý huynh khách khí, ngày nào đó nếu có cơ hội, chúng ta nhất định tới cửa bái phỏng."

Lý Thâm đi rồi.

Đợi khi hắn ra cửa, Triển Chiêu thoáng nhìn qua mấy lượt.

"Người đã đi rồi, còn nhìn!" Bạch Ngọc Đường từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, lúc này thấy tên chướng mắt đã đi rồi, rốt cuộc nhịn không được ở dưới bàn đá chân y một cái, "Còn nhìn, thôi thì ngươi dứt khoát theo hắn đi, dù sao người ta cũng mời ngươi tới nhà, lại có huynh trưởng hắn muốn gặp ngươi."

Triển Chiêu bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt, liếc Bạch Ngọc Đường một cái.

Bạch Ngọc Đường không để ý tới y, thở phì phì lột đậu phộng ăn.

Triển Chiêu trong tay cầm chiếc đũa, nhìn chuẩn hạt đậu phộng Bạch Ngọc Đường vừa mới lột xong, "Bá" một tiếng đem đậu phộng trong tay hắn đoạt đi.

"......" Bạch Ngọc Đường phẫn nộ bỏ qua vỏ đậu, duỗi tay qua lấy hạt mới.

Lần này không chờ hắn lột xong, đã bị Triển Chiêu dùng thủ đoạn cũ, cướp đi.

Bạch Ngọc Đường gân xanh nhảy nhảy.

Triển Chiêu lại tay chân lanh lẹ lột xong đậu phộng, thẳng tay nhét vào trong miệng Bạch Ngọc Đường

Bạch Ngọc Đường: "!!"

"Muốn tức giận thì chờ chút nữa." Triển Chiêu đút hắn xong, lập tức cầm lấy một hạt khác tiếp tục lột, "Đậu phộng ta uy ngươi —— ngươi trước nói cho ta nghe một chút, vừa rồi câu "thiên tự nhất lục", rốt cuộc phải giải như thế nào."

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Ngọc Đường: lp đút ta ăn, vui quá đi :DD


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC