Quyển một - Tây Giang Nguyệt: Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Ngọc Đường nhai trong miệng đậu phộng, cảm thấy hương vị có như vậy điểm ngọt.

"《 Dịch Kinh 》 có câu," Bạch Ngọc Đường nói, "Thái Cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái." "bát quái" này tức càn, khôn, chấn, cấn, khảm, ly, đoài, tốn, trong đó càn là thiên, địa là khôn, lôi là chấn, sơn là cấn, thủy là khảm, hỏa là ly, trạch là đoài phong là tốn. Mỗi một quẻ trong bát quái đều đại biểu một phương vị." Bạch Ngọc Đường dừng một chút, ngón tay ở trên mặt bàn gõ gõ, " 'thiên tự nhất lục', thiên là càn, càn chính vị là Tây Bắc —— nếu ta đoán không lầm, ' thiên tự ' hẳn là chỉ hướng Tây Bắc, 'nhất lục' có lẽ là danh hiệu nào đó, nhưng cụ thể chỉ cái gì, thì ta không biết."

Triển Chiêu đã sớm biết hắn có ý nghĩ, lúc trước nói là không giải được, vì ngại có Lý Thâm ở đây.

Mặt y lộ vẻ kính nể lại đút Bạch Ngọc Đường vài hạt đậu phộng, coi như cảm tạ, lại hỏi: "Còn những chữ ở mặt sau thì sao?"

Trên tờ giấy kia tất nhiên không phải chỉ có một cái "thiên tự nhất lục", mặt sau rất nhiều nội dung đều lệnh Triển Chiêu nhìn không thể tưởng tượng, sờ không được đầu óc.

"Mặt sau có một số nội dung ta thấy có chút giống như thuật ngữ y học, những nọi dung đó ta cũng không hiểu lắm, chỉ sợ phải tìm chuyên gia tới giải." Bạch Ngọc Đường trả lời đồng thời, trong óc bỗng nhiên hiện ra hình ảnh của đại tẩu —— hắn hôm qua đã kêu Bạch Phúc truyền tin đến ám trang, nếu nhanh thì có lẽ giờ thư đã đến tay nàng, nếu nàng có thể tới đây một chuyến, vừa vặn có thể đem tờ giấy kia cho nàng xem.

Hắn trong lòng nghĩ tới đại tẩu, Triển Chiêu lại nghĩ tới một người khác. Y trong lòng suy nghĩ, nếu hiện tại viết phong thư hồi Khai Phong Phủ, có thể hành tung sẽ bại lộ, liên lụy bọn họ.

Mình viết thư thì sẽ bại lộ...... Nhưng nếu đổi người viết thì?

Vừa nghĩ, Triển Chiêu ngước mắt nhìn về phía Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường: "......"

Hắn hiện tại đã nhìn quen loại ánh mắt của y, cảm thấy sau nó ẩn giấu vô cùng vô tận ý nghĩ.

"Ngọc Đường."

Bạch Ngọc Đường lỗ tai giật giật, theo bản năng ngửa về sau, "...... Làm gì?"

"Giúp ca ca viết phong thư được không?"

Bạch Ngọc Đường lấy đôi mắt liếc hắn, "Ngươi tứ chi đầy đủ, tay lại không bị thương."

"Nhưng chữ của ta không đẹp bằng ngươi." Triển Chiêu không khỏi phân trần, kéo hắn đứng dậy, "Đi thôi, tính tiền, về khách điếm."

*

Khách điếm vừa vặn có một bộ văn phòng tứ bảo, là Bạch Phúc hôm qua đi mua.

Giờ phút này Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu ấn trên ghế, trước mặt đã có giấy được trải sẵn phẳng phiu, tay cũng bị nhét bút lông vào.

"Vi huynh mài mực, ngươi viết giúp ta." Triển Chiêu nói, cầm khối mực lên tinh tế mài.

"Viết cho ai, viết thế nào?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Viết cho Công Tôn tiên sinh," Triển Chiêu từ trong ngực lấy tờ giấy kia mở ra, để trước mắt Bạch Ngọc Đường, "Trước nói cho hắn ta hết thảy mạnh khỏe, nhưng đừng nói tên, sau đó đem đoạn này chép vào, hỏi hắn nên giải thế nào."

Bạch Ngọc Đường cẩn thận nghe xong, hỏi: "Hết rồi? Chỉ như vậy?"

"Chỉ như vậy." Triển Chiêu khẳng định.

Bạch Ngọc Đường mí mắt giật giật, "Vậy còn thương thế của ngươi? Sao không hỏi xem hắn có biện pháp nào để giải không?"

Triển Chiêu nghĩ rồi nghĩ, khẽ cười nói: "Đây chỉ là chuyện nhỏ, không cần làm phiền hắn. Huống hồ hôm qua dùng dược mà ngươi đưa, hôm nay đã không còn cảm giác đau đớn gì."

Bạch Ngọc Đường nắm chặt bút trong tay: "Không có cảm giác chưa chắc là chuyện tốt, ngươi trúng là loại độc gì độc tới giờ vẫn chưa biết—— vạn nhất loại này độc chính là vô sắc vô vị vô cảm lặng yên xâm nhập, lúc ngươi chưa phát hiện giết ngươi vô hình. Ngươi hiện tại không coi trọng, chờ tới lúc ngươi thật sự muốn coi trọng..... đã muộn rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net