Thứ Nữ Đương Gả - Nhất Đẳng Thế Tử Phi ♎005

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♎005 Đến Kinh đô

Editor: Hương Panda

Hạ Thính Ngưng nhìn nguyên liệu nấu ăn trên bàn cùng các loại hương liệu gật gật đầu.

Lúc trước khi nghĩ thực đơn nàng mới đột nhiên nhớ tới thành Nghi Hưng cũng không có các loại nguyên liệu nấu ăn như khoai tây cùng cà chua, các loại gia vị hương thảo, hương liệu cũng rất là thiếu thốn.

Nàng đành phải để Quan bá tìm người cố gắng càng nhanh càng tốt chạy tới Vân Châu, nơi đó là chỗ giao giới giữa Thiên Kỳ quốc cùng dị vực. Mỗi ngày đều có thương nhân dị vực ở xa tới đó mua bán hàng hóa.

Dị vực, chỉ chính là quốc gia bên ngoài Thiên Kỳ quốc.

Từ trước đến nay, sau khi đến triều đại không biết tên này, Hạ Thính Ngưng từng xem sơ qua sách ghi lại phong tục các quốc gia. Nếu nàng đoán không sai, thương nhân dị vực ở Vân Châu có thể đáp ứng nguyên liệu nấu ăn cùng các loại hương liệu nàng muốn.

Nhìn nguyên liệu nấu ăn cùng hương liệu nhiều vô số ở trên bàn, toàn bộ có hơn mười loại. Lập tức trong lòng Hạ Thính Ngưng liền có tính toán. Nàng quyết định lại mua thêm thôn trang gieo trồng những nguyên liệu nấu ăn cùng hương thảo, hương liệu còn thiếu này.

Thứ nhất, tửu lâu sẽ cần đến.

Thứ hai, sau khi tiếng tăm tửu lâu thành công, những nguyên liệu nấu ăn cùng hương liệu này chắc chắn sẽ nhận được sự hoan nghênh rất lớn. Đến lúc đó nàng lại mở cửa hàng, chuyên môn cung ứng những nguyên liệu nấu ăn, các loại hương thảo, hương liệu gia vị này. Chuyện này đối với nàng mà nói có thể lại là một con đường tiền tài.

Thứ ba, vẫn là vì tửu lâu, chuyện làm ăn của Ấm Yên lâu vô cùng tốt, hiện tại hầu như mỗi ngày đều không còn chỗ ngồi. Khó tránh khỏi việc tửu lâu nhà khác sẽ ghen tức mà âm thầm ngáng chân.

Bởi vậy Hạ Thính Ngưng quyết định đem một ít gia vị đặc thù cùng nguyên liệu nấu ăn cần dùng đến bán giá cao cho mấy tửu lâu nhà khác, tuy rằng sẽ phân đi một phần khách hàng. Nhưng bọn họ nếu như muốn làm loại thức ăn này nhất định phải dùng đến nguyên liệu nấu ăn cùng hương liệu mới của nàng, cuối cùng vẫn phải đến ký kết với cửa hàng mới mở của nàng, tiền này không phải lại đã trở về rồi sao, vừa khéo một mũi tên trúng mấy con chim.

Mấy nhà tửu lâu này sẽ trở thành nhóm khách hàng đầu tiên của cửa hàng nàng mới mở.

Hạ Thính Ngưng vừa quyết định, xác định ý tưởng này liền để Quan bá bắt tay đi làm. Mau chóng xem xét thôn trang cùng cửa hàng thích hợp, lại từ thương nhân nước khác kia thu mua mấy túi nguyên liệu nấu ăn cùng hạt giống các loại hương liệu, cuối cùng hướng bọn họ đặt hàng khẩn cấp một nhóm hàng hóa có sẵn.

Giải quyết xong chuyện này, Quan bá lại hướng nàng báo cáo chuyện vài cái thôn trang.

"Trước đó vài ngày, vài cái thôn trang mới mua có hai cái dựa theo lời tiểu thư dặn dò gieo đủ loại hoa cỏ, một cái khác tính chăn nuôi gia súc cũng đã xây dựng gần xong rồi. Về phần nhà ấm mà tiểu thư nói, các công nhân cũng dựa theo bản vẽ xây dựng người đưa cho."

Bởi vì sản phẩm của Mỹ Nhân đường cần dùng đến lượng lớn các loại hoa cỏ, ngoại trừ để người ta đến trên núi hái ra, Hạ Thính Ngưng còn tính tự trồng. Hoa đều là theo mùa, muốn một loại hoa một năm bốn mùa đều có thì nàng nhất định phải xây nhà ấm nuôi cấy mới được.

Sau khi Hạ Thính Ngưng nghe liền nói ra vài câu:

"Hiện tại chuyện làm ăn của tửu lâu vô cùng tốt, chuyện thôn trang phải cố gắng một chút mới được."

Hiện tại trên tay nàng có năm thôn trang. Ba cái là mới mua, dùng để gieo trồng hoa cỏ cùng chăn nuôi gia súc.

Hai cái còn lại là ngoại tổ phụ lưu lại, từ lúc nàng tiếp nhận liền gieo trồng các loại dưa và trái cây rau dưa.

Sau khi Hạ Thính Ngưng quyết định mở tửu lâu, rau dưa trong tiền trang nàng đều ngừng bán cho người khác, ngược lại chuyên môn cung cấp cho tửu lâu nhà mình. Bởi vì thôn trang chăn nuôi gia súc còn chưa có sản xuất, cho nên loại nguyên liệu nấu ăn là thịt của tửu lâu hiện nay đều là nhập hàng từ bên ngoài vào.

Cũng bởi vì liên quan đến thu mua vật liệu cùng hương liệu mới, vẫn cần tiếp tục mua thôn trang cùng cửa hàng.

Chuyện Hạ Thính Ngưng cần xử lý thật sự nhiều lắm, may mắn Quan bá làm việc vô cùng lưu loát, hiện tại phần lớn chuyện làm ăn đều đã đi vào quỹ đạo.

Đang lúc sự nghiệp Hạ Thính Ngưng phát triển không ngừng, mỗi ngày đều có lượng lớn lượng lớn bạc tiến vào sổ thì lại truyền đến một tin tức tốt làm người ta phấn chấn:

Hạ Tử Vân thông qua thi viện, trở thành tú tài trẻ tuổi nhất thuộc khoá này.

Thủy thị vừa nghe đến tin tức này, cao hứng đến nước mắt rơi không ngừng. Hạ Thính Ngưng cũng rất vui mừng, người một nhà nay hòa thuận vui vẻ vây quanh ở cùng nhau chúc mừng một phen.

Phúc đến họa cũng tới.

Muốn nói một chuyện khác làm người ta không quá cao hứng, thì phải là tiện nghi phụ thân của Hạ Thính Ngưng nhận được tin tức Thủy thị gửi đi, biết con thông qua thi đồng tử thi đỗ tú tài. Vui sướng dị thường, lập tức liền trả lời thư, nói là sẽ đi báo cáo tổ mẫu của hài tử, mấy ngày nữa tự mình phái người đến đón mẫu tử ba người Thủy thị trở về.

Hạ Thính Ngưng đang ngồi ở đại sảnh, xem tin tức tiện nghi phụ thân kia hồi âm đến. Ở trong lòng hừ lạnh một tiếng:

Nói thật sự là dễ nghe, nếu không phải là do Vân Nhi còn tuổi nhỏ, mới mười tuổi liền trở thành tú tài. Ngày sau có thể có nhiều tiền đồ, sáng rọi cửa nhà. Tên "viêm khí quản" này dám động tâm tư đón bọn họ trở về sao.

Thủy thị ngồi ở bên cạnh nhìn mặt nữ nhi biến ảo không ngừng, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn:

Xem ra dáng vẻ Ngưng Nhi dường như không quá cao hứng, xưa nay nàng chính là người có chủ ý, bản thân người làm mẫu thân là bà cũng vẫn có thói quen nghe nàng, cũng không biết nàng có chịu trở về hay không.

Chần chờ nhiều lần, lúc này Thủy thị mới thật cẩn thận hỏi một câu:

"Ngưng Nhi, con thấy... Như thế nào?"

Hạ Thính Ngưng ngẩng đầu liếc mắt nhìn mẫu thân một cái, chậm rãi nói:

"Nữ nhi không có gì ý kiến."

Dù sao nàng quả thật là có tính toán phải rời khỏi thành Nghi Hưng, chuyện làm ăn nơi này đều đã bước vào quỹ đạo, nàng đang định đến nơi khác mở chi nhánh.

Kinh đô thật sự là lựa chọn thật không tồi, còn có người cung cấp chỗ ở miễn phí, cớ sao mà không làm đâu.

Chẳng qua, Hạ Thính Ngưng vốn nghĩ báo cho mẫu thân biết chuyện nàng mở cửa hàng mà lợi nhuận lại không ít, hiện nay lại là không thể nói. Tiện nghi phụ thân bên kia nếu biết lại đem chủ ý đánh tới trên người nàng.

Thủy thị vừa nghe được câu trả lời của nữ nhi, lúc này mới yên tâm, vôi vàng căn dặn tỳ nữ bên người đi dọn dẹp chuẩn bị hành lý.

Hạ Thính Ngưng thì trở lại trong phòng gọi Quan bá tới, Quan bá vừa nghe được Hạ Thính Ngưng cùng Thủy thị muốn chuyển đến Kinh đô. Đầu tiên là ngẩn người, sau lại lập tức mở miệng nói:

"Nếu như tiểu thư tin được lão nô, tòa nhà cùng mấy nhà cửa hàng này lão nô chắc chắn sẽ vì tiểu thư quản lý thỏa đáng."

Hạ Thính Ngưng gật gật đầu.

"Ta tất nhiên là tin tưởng Quan bá, chuyện làm ăn của thành Nghi Hưng này cùng vài cái thành lân cận liền giao cho bá chăm nom. Nếu có chuyện, cho người truyền tin đến Kinh đô cho ta. Còn có, lần này ta đi Kinh đô, sợ là cần không ít nhân thủ, bá tinh tế chọn người trung thành tin cậy một chút, để ta có thể mang đi."

Những năm gần đây Quan bá quả thật là trung thành tin cậy. Ông ấy còn là gia nô, giấy bán thân một nhà già trẻ đều nằm ở trong tay nàng, tất nhiên là không cần lo lắng ông ấy dám phản bội nàng.

Quan bá vội vàng lên tiếng trả lời rồi đi xuống an bày nhân thủ.

Hạ Thính Ngưng lại để Vãn Ngọc gọi Linh Nhi cùng Vạn Hạnh, nàng đã quyết định phải rời khỏi thành Nghi Hưng, hàng hòa mỗi tháng cung cấp cho Cẩm Tú phường kia sẽ giao cho các nàng.

May mà trải qua khoảng thời gian dạy này, túi hương cùng hầu bao các nàng làm đã vô cùng xuất sắc.

Giữa tháng mười một, chuẩn bị xong các loại đồ trang sức, mang theo tiểu tư cùng tỳ nữ. Ba người Hạ Thính Ngưng cùng mẫu thân còn có đệ đệ ngồi xe ngựa đi tới Kinh đô.

Một đường xóc nảy, qua lại đến mức Hạ Thính Ngưng choáng váng đầu hoa mắt, buồn nôn, liên tục nuốt hơn mười viên ô mai.

Thủy thị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi trắng bệch thê thảm, đau lòng cực kỳ, vội vàng đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói:

"Ngưng Nhi, con dựa vào mẫu thân ngủ một chút đi."

Hạ Thính Ngưng lệch qua trong lòng Thủy thị, vô lực gật gật đầu.

Nàng quả thật là mệt mỏi, ngày hôm qua vội vàng bàn giao công việc quản lý cửa hàng cho Quan bá, còn bởi vì chuyện làm ăn tửu lâu cùng mấy gian cửa hàng vô cùng tốt, cho nên nàng quyết định tăng lương cho công nhân.

Lúc trước tiền tiêu vặt hàng tháng nàng cho tiểu nhị liền cao hơn năm phần bạc so với nhà người khác, hiện tại nàng lại quyết định từ số tiền tiêu vặt hàng tháng kia, từ trong lợi nhuận hàng tháng rút ra 0.1% làm tiền thưởng, chia đều cho Quản sự cùng tiểu nhị.

Có cái chính sách này, tất nhiên là có thể điều động tính tích cực của các công nhân, chỉ cần chuyện làm ăn cửa hàng càng tốt, tiền tiêu vặt hàng tháng của bọn họ đương nhiên cũng lại càng nhiều.

Mà mặt khác, nhân thủ Quan bá chọn giúp nàng, nàng cũng không để bọn họ trực tiếp đi theo nàng đi. Mà là căn dặn từ hai vị Quản sự đi trước một bước, tới Kinh đô mua lại thôn trang, sau đó thông báo cho những người còn lại xuất phát. Bằng không mười mấy người này đến chỗ nào cũng rất là dễ bị chú ý.

Trải qua cuộc sống lắc lư mấy ngày, đoàn người Hạ Thính Ngưng rốt cục ở buổi chiều ngày thứ năm sau khi xuất phát tới Kinh đô.

Người tiện nghi phụ thân kia của nàng sớm liền phái tỳ nữ ma ma tới đón các nàng hồi Hạ phủ.

Nhìn ma ma đầu lĩnh này ăn mặc, chi phí nhưng không tầm thường, nghĩ đến ở Hạ phủ hẳn là có chút địa vị. Nhưng là vẻ mặt cùng thái độ này, để cả khuôn mặt Hạ Thính Ngưng đều lạnh xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net