❁ Chương 50: Hôn Kỳ Bị Kéo Dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đang trong nhà còn dễ nói, nhưng nếu ở bên ngoài nhất là bây giờ Ninh Nhi đang đợi người gả. Nếu tương lại trong hoàng cung tự ý làm theo ý mình cạy cũng được sao? Nhất định Thái hậu sẽ không tha cho nàng!"

Lưu thị là người có mắt, thấy Vương thị bắt đầu, bà ta cũng cố gắng bắt bí, không thể cho nha đầu kia thoải mái!

"Đúng rồi Ninh Nhi, hôn sự của tỷ muội các con bị kéo dài như vậy lại tốt hơn. Nếu cảm thấy chưa chuẩn bị đủ thứ gì thì cứ mở miệng, bà nội nhất định cố gắng thu xếp đầy đủ. Tỷ tỷ con bên kia tự mình đi hỏi một tiếng đi, nếu cẩn thêm gì thì nói nàng qua đấy ghi tên là được, trong nhà kho không có chúng ta sẽ ra ngoài đăth theo yêu cầu, không thể để người khác coi thường Tướng phủ chúng ta!"

Dịch lão phu nhân vỗ tay nàng, vừa kéo vừa nói: "Cháu đấy, sắp lập gia đình rồi, tính tình như vậy không tồi, chỉ là tác phong không thể quá tùy tiện, nhà chồng không thể sánh với nhà mẹ, bên ngoài có người ức hiếp không ai hỏi han..."

"Cháu biết!" Dịch Cẩn Ninh vội vàng đứng dậy cắt ngang lời bà: "Bà nội ngài nghỉ ngơi cho tốt, chứng đâu đầu này do nghỉ ngơi không tốt mới xuất hiện, chân đau là do tuổi già thời tiết không thuận lợi gây ra, lát nữa uống nhiều thuốc bổ chút là được".

Lưu thị, Vương thị đứng một bên, chân cũng sắp gãy, Dịch lão phu nhân để Lương ma ma tiễn Dịch Cẩn Ninh đi rồi mới phục hồi tinh thần nhìn chằm chằm hai người.

"Các ngươi nói đi, muốn bao nhiêu?"

Không phải muốn tiền sao, còn nói quanh co lòng vòng!

"À..." Lưu thị và Vương thị liếc mắt nhìn nhau: "Lão phu nhân, chẳng qua chúng thiếp muốn ngài xem đồ cưới của Hân Nhi và Hương nhi có bỏ sót gì hay không thôi, chúng thiếp chỉ là lo lắng làm không tốt!"

Đúng vậy, chi thứ hia và chi thứ ba cũng là con cháu nhà bà nhưng bà lại bỏ quê bọn họ, là thiên vị rồi. Tuy nói không phải do mình sinh ra nhưng dẫu gì cũng là con cháu lão thái gia để lại, bà có nghĩa vụ hỏi han đén họ, có trách nhiệm bảo vệ họ nhưng bà đã làm gì!

Trong lòng lão phu nhân không có cảm xúc gì, bà và tiểu thiếp của Dịch lão phu nhân tranh đấu nhiều năm, mài mòn tất cả ý chí của bà.

Hiện gì bà đã già rồi không còn quan tâm tranh đấu nữa. Con người ta không thích già đi, bây giờ bà chỉ muốn tận hưởng niềm vui tuổi già nhưng lại vẫn không thích con cháu của mình, đây là chuyện gì chứ!

Trong lòng bà thầm mắng mình sống uổng phí nhiều năm như vậy, sắp bị làm cho hồ đồ, những người cùng thế hệ đã đi gặp tổ tiên từ lâu, bà còn gây hấn để làm gì chứ?

Nghĩ vậy bỗng nhiên bà nở nụ cười.

"Các nguwoi ấy, nếu đã muốn đồ cưới thì cứ nói thẳng, cứ ấp a ấp úng, đây là tác phong thường ngày của các ngươi sao?"

Lão phu nhân trước sau có sự thay đổi quá nhanh khiến Lưu thị và Vương thị và Vương thị nhất thời không phản ứng kịp.

"Chuyện này..."

Xì!

Lương ma ma ở một bên bị lão phu nhân chọc cười, ;bà không kìm được cười một tiếng làm cho hai vị phu nhân không sao nổi.

"Ý của lão phu nhân là đồng ý sẽ không cắt xén của ai, đối xử với mọi người như nhau. Các ngài đều là con cháu của lão phu nhân, tiểu thư Hương Nhi và Hân Nhi có ai lão phu nhân không yêu mến? Chính là tự các ngài lo lắng không đâu, cho rằng lão phu nhân thiên vị!" Lương ma ma than thở một tiếng, nhìn lão phu nhân đang nằm trên giường nói tiếp: " Lão phu nhân chỉ hi vọng con cháu có thể giống Ninh tiểu thư trò chuyện nhiều với ngài. Nhưng các ngài lại không thẻ khiến lão phu nhân yên tâm!"

Hai vị phu nhân nghe vậy cũng xấu hổ không thôi, thực sự bà cho rằng lão phu nhân thiên vị. Sau khi thương lượng chuyện hôn sự của con gái với lão phu nhân, bổ sung đầy đủ những đồ cưới còn thiếu sót, lúc này mới vui vẻ rời đi.

Dịch lão phu nhân xoa mi tâm nhìn hai người rời đi, lại thở dài một tiếng.

"Già rồi, không dùng được nữa, con cháu đều muốn ta bỏ đi rồi!"

Hai ngày nay, lão phu nhân đều toàn thân mồ hôi lạnh tỉnh lại lúc nửa đêm, bà nói lão thái gia đến, còn nói những tiểu thiếp kia tới tìm bà báo thù, lúc lại nói thiếu gia Văn Tuyển đến lấy mạng bà. Xem ra tình hình của lão phu nhân không quá lạc quan!

Dịch Cẩn Ninh trở về viện mình, vuốt ve vòng tay tương tư, dưới ánh mặt trời vòng tay kia phát ra ánh sáng màu đỏ. Từng chữ nhỏ phía trên khảm vào trong lòng nàng: Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, Ninh Ninh Liễm Sâm.

Đó là hứa hẹn của người kia với nàng, nàng không biết rõ thân phận của nam nhân kia, không rõ ràng gia cảnh của hắn. Nàng chỉ biết mình bị hấp dẫn, bị đôi mắt hoa đào quyến rũ của hắn dẫn dắt vào trong.

Mười ngày, hôn kỳ còn có mười ngà. Nếu con út của hoàng thượng không bị thích khách ném chết cả nước cùng thương tiếc treo cờ trắng mười ngày, hôm nay nàng đã gả cho tên Vương Gia vừa ngốc vừa mù kia rồi. Mạc Liễm Sâm vẫn chưa trở lại, nàng chờ đến sốt ruột, A Trúc đã về từ lâu, nhưng người nọ lại không có tin tức, trong lòng nàng thực lo lắng!

Hôn kỳ bị lùi lại nàng tự nhiên là vui mừng. Điều này nói rằng nàng còn có hi vọng, chỉ cần Mạc Liễm Sâm kịp trở về, nàng sẽ không cần đào hôn, cho nên còn gì khiến nàng vui vẻ bằng chuyện lùi lại hôn kỳ chứ!

Tiểu đào và Nô Nhi tập khinh công trong Trúc Uyển, Tiểu đào vụng về, mãi vẫn chưa nắm bắt được bí quyết. Nô Nhi không ngừng mắng nàng ngốc, A Trúc ở một nơi bí ẩn nhìn không được, đành hiện thân.

"Chàng ra đây làm gì, nhanh biến mất đi, nếu để người ta nhìn thấy tiểu thư liền xong rồi!"

Tiểu đào trách móc, đẩy A Trúc ra ngoài. Thế nhưng A Trúc không chịu, ra sức ôm cột không chịu rời đi!

"Tiểu Đào, nàng để ta ở lại đi!"

A Trúc làm nũng cũng hệt như đức hạnh Mạc Liễm Sâm, hắn nháy mắt, dùng ánh mắt đáng thương van xin Tiểu Đào. Nhưng vẻ mặt Tiểu Đào lại hờ hững, hắn chuyển ánh mắt van xin về phía Dịch Cẩn Ninh.

"Được rồi Tiểu Đào, nếu A Trúc không muốn thì để hắn ở lại đi, cần gì phải ép người ta đi, nếu bị ép đi thật, ngươi đừng có khóc!"

Bị A Trúc nhìn đến sợ hãi, Dịch Cẩn Ninh nổi da gà khắp người. Nàng nhìn Tiểu Đào trêu ghẹo nói: "Ngươi khó gần như vậy, nếu hắn đi rồi sẽ không ai muốn ngươi nữa!"

"Tiểu thư!"

Tiểu Đào thẹn thùng, che mặt giậm chân muốn chạy, lại bị A Trúc ôm cổ ném lên đầu tường.

"A, đầu gỗ, mau buông ta xuống!"

Tiểu Đào kêu một tiếng, trốn trên đầu tường nhắm mắt không nói gì. Cái này... cũng quá cao đi! Nàng nhớ đêm hôm trước, lúc nàng và Nô Nhi đi làm chuyện xấu đâu có cao như vậy. Có phải tường này cao lên không?

"A Trúc, đầu gỗ, chàng mau thả ta xuống!" Tiểu Đào nghiêm mặt, giọng nghẹn ngào mắng tên đầu sỏ đưa nàng lên đây.

"Ha ha..." Nô Nhi ở dưới vui vẻ cười to: "Tiểu Đào tỷ, tỷ bị treo như vậy nhìn thật uy vũ!"

Ừm, quả thực là "uy vũ"! Dịch Cẩn Ninh ngồi trên xích đu chậm rì rì đung đưa, nhìn dáng vẻ nằm úp sấp trên tường vừa Tiểu Đào như con chó nhỏ, thật buồn cười.

"A Trúc đáng chết, mau buông ta xuống, nếu không... ta không gả cho chàng nữa, hu hu... Tiểu thư cứu em!"

Tiểu Đào bị treo ở đây không thể động đậy. A Trúc và Nô Nhi ở dưới xem kịch vui. Nàng đành phải cầu cứu Dịch Cẩn Ninh, nào biết Dịch Cẩn Ninh chỉ cười nói:"Đáng đời, ai bảo ngươi nói A Trúc như vậy!

"Hu hu... em chỉ nói chàng di nhanh thôi, nếu bị phát hiện tiểu thư sẽ gặp rắc rối!" Tiểu Đào cuống quít giải thích".

"Được rồi, A Trúc, mai thả nàng xuống đi!" Dịch Cẩn Ninh cười đủ, bắt đầu vận dụng chức quyền ra lệnh cho A Trúc.

A Trúc bĩu môi, híu nhẹ một cái đã nhảy lên. Hắn vỗ cái mông nhỏ của Tiểu Đào, hù dọa nói: "Lần sau không được gọi ta là đầu gỗ, đầu gỗ là tên người khác, biết chưa?"

"Hu hu..., ta biết rồi, A Trúc, ta không gọi mày là đầu gỗ nữa!"

A Trúc hài lòng cười ôm Tiểu Đào nhảy xuống, hai người an toàn đáp xuống đất.

Nô Nhi nhìn không ngừng hâm mộ không ngại học hỏi kẻ dưới nói: "A Trúc ca dạy ta đi, khinh công của huynh nhìn thật tốt!"

"Bản lĩnh của khinh công quyết định ở nền tảng phải ổn định, nếu hai người muốn khinh công tốt thì phải đứng tấn trước, đứng tấn được rồi thì học sẽ dễ hơn". A Trúc ân cần dạy.

"Có biện pháp nào khác không, phương pháp học cấp tốc ấy?" Tiểu Đào xoa tay, tỏ ý nàng không muốn đứng tấn.

Dịch Tấn Ninh lườm nàng: "Tiểu Đào, có cách nào không ăn cơm mà vẫn no không?"

"Tiểu thư, em đang hỏi A Trúc mà, đây gọi là cần phải học hỏi nhiều hơn!" Tiểu Đào mất hứng nói.

"Ngươi là lười biếng thù có, mọi việc không thể cưỡng cầu. Có nghe dục tốc bất đạt chưa!" Dịch Cẩn Ninh đứng lên, xích đu lung lay mấy cái trên không trung rồi đứng im.

A Trúc suy nghĩ một chút: "Có! Có một cách có thể học cấp tốc nhưng phải dựa vào thuốc để duy trì này nếu không có thuốc thì không sống được nữa. Trước đây ra có một huynh đệ dùng thuốc để duy trì, cách này nếu không có thuốc thì không sống được nữa. Trước đây ta có một huynh đệ dùng thuốc để luyện võ, hắn muốn học cấp tốc, sư phụ hắn liền cho hắn một viên thuốc. Sau này hắn luyện võ thành công để báo thù, nhưng cuối cùng hắn không thể bỏ được loại thuốc kia"

"Bỏ loại thuốc kia thì sẽ như thế nào?" Dịch Cẩn Ninh híp mắt.

Trước kia nàng có nghe nói người muốn nhanh chóng luyện thành vô thượng tâm pháp, nhưng là dựa vào thuốc để duy trì, còn có một loại căn cứ vào thể trạng và thể năng của người đó để thay đổi cơ năng đạt tới hiệu quả tẩy tinh luyện tủy, cũng có thể học cấp tốc. Nhưng hai loại tình huống này đều rất tổn hại, sức khỏe, không cẩn thận sẽ tẩu hỏa nhập ma thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.

"Bỏ thuốc kia..." A Trúc nhìn Dịch Cẩn Ninh: "Chỉ có đường chết!"

"Hả!" Tiểu Đào bị nghẹn: "Vậy... Ta không muốn phương pháp nhanh chóng nữa, chàng dạy cho ta đứng tấn như nào, ta bắt đầu học lại từ đầu!"

"Được!" A Trúc ôm Tiểu Đào vào trong ngực, đề khí nhảy lên trên cây Dịch Cẩn Ninh vừa ngồi trên xích đu: "Nàng ở đây đứng tấn đi, không nên cử động!"

A Trúc phi thân xuống lần nữa, để mình Tiểu Đào ở trên cây.

Dịch Cẩn Ninh khẽ cười một tiếng, nhìn bọn họ đùa giỡn, tự mình trở về phòng.

Nô Nhi bĩu môi, giả vờ khóc nức nở: "Tiểu Đào tỷ, tỷ có A Trúc không cần Nô Nhi rồi, Nô Nhi thật đau lòng, ta không để ý tỷ tỷ nữa!"

"Này, này, đừng đi, Nô Nhi!"

Tiểu Đào đứng trên cây kêu lên nhưng Nô Nhi không thèm đếm xỉa tới nàng. Nàng biết hoh muốn để lại không gian cho hai người. Tiểu thư đi rồi, Nô Nhi cũng không muốn ở chỗ này chướng mắt, cản trở bọn họ trao đổi tình cảm.

Dịch Cẩn Ninh ở trong phòng cũng nghe thấy tiếng Tiểu Đào đâu đây không xa, "Này, mọi người đừng đi"

"Ha ha, A Trúc mau đưa ta xuống, hôm khác luyện tiếp!"

Tiểu Đào đứng tấn trên cây, nàng không dám nhúc nhích nhưng miệng không quên nói lời dịu dàng.

"Không được... Nàng phải bắt đầu luyện tập đi, bằng không chủ tử gặp nguy hiểm nàng lại muốn ta cứu nhưng ta không có nhiều rảnh rỗi lo lắng nàng!"

"Chàng..."

Tiểu Đào giận đến mức khẽ cử động, suýt nữa thì ngã xuống.

A Trúc hấp tấp phi thân lên đỡ: "Đã nói nàng ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, sao không nghe lời? Đáng đánh!"

Hắn vỗ nhẹ vào mông Tiểu Đào khiến nàng xấu hổ nói loạn.

Dịch Hương Ngưng ở trong viện mình nhàm chán, vừa định ra cửa đi dạo một chút tì nghe thấy Trúc Uyển truyền ra tiếng vui đùa ầm ĩ và tiếng rống giận của nam nhân.

Là âm thanh của nam tử xa lạ! Nàng ta nghe một lúc, sợ hãi nghĩ, trong viện của Dịch Cẩn Ninh có nam nhân?

Dịch Hương Ngưng dẫn theo nha hoàn vụng trộm tới Trúc Uyển nhìn trộm, nàng muốn xác nhận xem có phải vừa rồi nàng nghe nhầm hay không, hiện tại nam nhân trong phủ đều không có ở đây, vậy mà Trúc Uyển của Dịch Cẩn Ninh lại có âm thanh của nam nhân! Nàng nghĩ, không phải mình nghe nhầm mà chính là Dịch Cẩn Ninh cất giấu nam nhân.

Nàng ta lặng lẽ đứng ngoài Trúc Uyển lắng tai nghe một hồi, xác định bên trong âm thanh của nam nhân mới dẫn nha hoàn nghênh ngang vào viện.

"Ha... Dịch Cẩn Ninh, quả nhiên ngươi cất giấu nam nhân trong viện, ngươi còn gì đe nói không?"

Dịch Hương Ngưng vừa đến đã to giọng nói, tựa như chỉ ợ người ta không nghe biết.

"Chuyện gì?" Dịch Cẩn Ninh đi từ trong phòng ta, thấy Dịch Hương Ngưng túm chặt tay áo A Trúc không để hắn đi.

"Hắn là ai? Ngươi thành thật nói đi!" Dịch Hương Ngưng giống như nàng dâu nhỏ bắt quả tang tướng công ăn vụng, hỏi Dịch Cẩn Ninh nhưng lại nhìn A Trúc.

Dáng vẻ A Trúc không tệ lắm, ngũ quan tuấn tú, tóc đen buộc lên thật cao, áo ngăn màu xanh dương nhạt bó sát người xứng với quần bò màu trắng, vừa nhìn đã viết là cách ăn mặc trong giang hồ.

Dịch Hương Ngưng trừ lần trước đi tham gia thhuwowngr hà yến, =bên ngoài chưa từng gặp qua tiểu ca nào tuấn tú như vậy, lập tức bị thu hút không tự chủ nhìn chằm chằm.

"Hả? Hương Ngưng tỷ tỷ hỏi ta sao?"

Dịch Cẩn Ninh thấy nàng ta vẫn nhìn A Trúc chằm chằm, mát cũng săp rơi ra ngoài, vội nháy mắt với Tiểu Đào.

Tiểu Đào hét lên một tiếng, A Trúc vội bay xuống ôm nàng xuống.

"Đường tiểu thư, hắn là biểu ca bà con xa với nô tỳ, tới đây tìm nô tỳ nương tựa, Xin hỏi có phải tiểu thư ngài có phải hỏi sai người rồi không?"

Vẻ mặt Tiểu Đào vô tội như không biết Dịch hương Ngưng đang nhìn A Trúc, đến bên cạnh hắn ngăn lại tầm nhìn của Dịch Hương Ngưng.

Coi như vừa rồi tiểu thư không nháy mắt với nàng, nàng cũng nhind thấy, Dịch Hương ngưng này ngấp nghé A Trúc của nàng. A Trúc dễ nhìn hơn người Dịch Hương Ngưng sắp phải gả, võ công lại tốt, Dịch Hương Ngưng phải gả, võ công lại tốt, Dịch Hương Ngưng hẳn sẽ không coi trọng A Trúc chứ. Nhất định đừng nha!

"Được, Dịch Cẩn Ninh ! Đừng tưởng rằng ngươi tùy tiện tìm lí do là có thể nói dối, cách ăn mặc này rõ ràng là người trong giang hồ, sao có thể là biểu ca của Tiểu Đào? Ta phaỉ nói cho phụ thân và bà nội, ngươi dấu diếm người!"

Nếu chuyện xấu của Dịch Cẩn Ninh bị vỡ lở, nàng sẽ không ả cho Thanh Vương nữa. Mặc dù nàng không muốn gả cho tên ngốc Thanh Vương nhưng đó là thân phận hoàng thất, cao hơn không biết bao nhiêu lần so với tên quan nhỏ tứ phẩm nàng phải gả cho, nàng thực tức giận.

"Tùy người!" Dịch Cẩn Ninh cười cười: "Bất luận ngươi nói như nào thì hắn vẫn là vị hôn phu của Tiểu Đào!"

"Vị hôn phu?"

Dịch Hương Ngưng và Tiểu Đào cùng la lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net