❁ Chương 50: Hôn Kỳ Bị Kéo Dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Dịch Cẩn Ninh chạy tới hậu hoa viên thì Tứ di nương và Văn Tuyển đã được vớt lên. Nước hồ tháng hai quả thực vẫn còn lạnh, trước không nói đến độ sâu có thể giết người, đêm về khuya, nhiệt độ kia cũng đủ làm người ta chết cóng vì lạnh rồi.


Tứ di nương và tiểu thiếu gia của chi thứ hai đã tắt thở, thi thể cứng ngắc như khối băng.

Biểu cảm của Dịch Trường Hoa không đổi đứng trước hai thi thể, Lục di nương tựa vào ngực ông sợ hãi đến run rẩy. Ông vỗ vai nàng ta an ủi: "Không sao, đừng sợ!"

"A, con của ta!"

Cửu di nương của Nhị lão gia ôm con mình khóc nức nở, Nhị lão gia cũng ôm bà khóc mãi. Con trai đang khoẻ mạnh ấy thế mà nói mất là mất, những gia đinh chạy tới cũng chua xót trong lòng.

Dịch lão phu nhân được Lương ma ma đỡ run rẩy chạy tới: "Cháu của ta sao rồi, hả?"

"Lão phu nhân, thiếu gia Văn Tuyển ..." Quản sự Chu ma ma che mặt khóc nức nở.

Tiểu thiếu gia Văn Tuyển là một đứa trẻ đáng yêu, chưa đầy chín tháng tuổi, cứ như vậy mất rồi.

Bỗng nhiên, Đường thị như nổi điên đứng lên, kéo cổ áo Dịch Trường Hoa, hét to: "Con trai của ta... Dịch Trường Hoa, ngươi trả con trai cho ta, hu hu... Ngươi trả con trai cho ta!"

Dịch Trường Hoa bị bà lôi kéo như vậy suýt nữa ngã sấp, Lục di nương sợ hãi vội đỡ ông: "Lão gia!"

"Không sao, hiện tại bà ấy kích động, để bà ấy phát tiết một lúc!" Dịch Trường Hoa nghĩ như thế nào cũng không hiểu lúc trước Tứ di nương vẫn bình thường, giờ lại làm ra chuyện tình như này. Ông không nói lời nào mặc cho Đường thị lôi kéo, mày cau chặt suy nghĩ, phải chăng trong chuyện này có điều kỳ lạ?

Đường thị sinh lòng độc ác tháo bỏ phát quan của Dịch Trường Hoa, mái tóc dài của ông rơi xuống tán loạn.

"Lão gia..." Lục di nương ôm lấy ông, đẩy Đường thị ra nói: "Cũng chẳng phải lỗi của lão gia, bà dựa vào cái gì mà đối xử với ngài như vậy?"

Hiện tại Đường thị mất hết lí trí, bà thật vất vả mới trông mong được một mụn con trai, vậy mà cứ thế mất rồi. Bà ngửa mặt lên trời hét, vừa hét vừa đấm ngực liên tục: "Ông trời ơi, vì sao lại đối xử với ta như vậy, cứ như vậy để ta mất con trai hu hu... Lão gia, con của chúng ta mất rồi, mất rồi!"

"Đại ca, huynh nói gì đi!" Nhị lão gia vội vàng kéo Đường thị vào trong ngực, vẻ mặt đau đớn. Con trai không phải duy nhất nhưng đó là đứa nhỏ ông yêu thương nhất. Bây giờ tự nhiên Tứ di nương của chi chính hại nó, ông có thể không đau lòng sao? Nhìn Cửu di nương của mình đau đớn như vậy, trong chớp mắt ông thật muốn chém chết đại ca của mình.

"Ta... Nhị đệ, đại ca có lỗi với đệ..." Dịch Trường Hoa không có gì để nói, sao Tứ di nương lại nổi điên ông cũng không biết. Nhưng chuyện này vốn không phải lỗi của ông, bảo ông nói gì mới tốt hả!

"Cháu trai của ta!"

Dịch lão phu nhân run tay vuốt ve khuôn mặt đông cứng của tiểu thiếu gia, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt và đôi môi mím chặt không chút huyết sắc khiến Dịch lão phu nhân nhạt nhoà lệ già. Đứa cháu trai khéo léo hiểu chuyện vừa học đứng, nó còn chưa học được cách đi, còn chưa biết gọi cha mẹ, cứ như vậy ra đi sao có thể khiến người khác không đau lòng?

"Lão phu nhân đừng buồn, thiếu gia Văn Tuyến trên trời có linh sẽ nhớ đến ngài!" Lương ma ma an ủi.

Dịch Cẩn Ninh chỉ đứng đó không nói lời nào, nàng cũng đau lòng. Đứa bé kia còn nhỏ như vậy, nàng còn tự tay ôm nó, dạy nó đứng thẳng. Hiện nay đứa bé này còn nỏ như vậy đã mất, nàng đau lòng không thôi, đáy lòng lặng lẽ đau đớn vì nó.

Dư quang nơi khóe mắt lén nhìn tỷ tỷ của mình, lại thấy nàng ta không có phản ứng gì quá lớn, chỉ thờ ơ lạnh lùng.

"Bà nội, người đừng đau lòng, Tuyển Nhi ở bên kia sẽ lo lắng vì ngài mất!" Dịch Cẩn Ninh đỡ Dịch lão phu nhân, gọi Lương ma ma đưa bà về nghỉ ngơi. Tỏ mẫu lớn tuổi, không chịu được sức ép, nếu đau lòng quá độ, e...

Dịch Trường Hoa liếc Dịch Cẩn Ninh thaấy e mặt đau đớn của nàng, trong lòng vui vẻ nói: "Con đỡ bà nội đi nghỉ đi!"

Ông luôn cho rằng đứa con này không bao giờ có bất kì phản ứng nào với gia đình này nữa, bây giờ xem ra nàng vẫn còn tình cảm. Còn tình cảm thì tốt, vậy thì ông yên tâm.

"Không cần, đợi đã!"

Dịch Cẩn Ninh không biết mình phải đợi cái gì, nhưng nàng cảm giác trên người Tứ di nương có bí mật gì đó.

"Đại ca..." Nhị lão gia túm tay áo ông: "Đệ ... Đệ phải làm sao bây giờ? Hinh Nhi làm sao bây giờ? Huynh nói chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Lúc này là thời điểm Nhị lão gia khó khăn nhất, xem ra đại ca tuyệt không quan tâm chut nào đến chuyện đứa cháu trai mất đi vẫn dáng vẻ không liên quan đến mình.

Ông chính là đại ca của mình, mà con trai cũng không phải do đại ca hại chết, ông đành phải bấm vụng nuốt vào trong, chỉ đáng thương Cửu di nương của ông.

Ông ôm Cửu di nương nghẹn ngào khóc, "Hinh nhi, con của chúng ta mất rồi... Chúng ta... Cùng khóc, đại ca sẽ không qiuan tâm đến chúng ta..."

"Con của ta..."

Đường Hinh Nhi lại khóc nức nở, Nhị lão gia đưa bà trở về, Nhị Trường Hoa híp mắt sai bảo đưa thi thể đi hỏa thiêu, an táng thi thể Văn Tuyển vào lăng mộ Dịch gia, Tứ di nương thì ném thẳng xuống cái giếng cạn kia.

Trong lễ của trẻ con không được tổ chức, nếu tổ chức sẽ mang điềm xấu vào nhà, sau khi an táng thì lập cho nó một cái bài vị, Tứ di nương là hung thủ sát hại con cháu của Dịch gia, nữ nhân như vậy tuyệt đối không thể làm hậu sự, quy củ của Dịch gia là người làm chuyện sai, trừ họ Dịch sau khi chết đều bị rắc tro vào giếng cạn, có ý nghĩa phải vào địa ngục vĩnh viễn không siêu sinh.


Dịch Trường Hoa đê lại một câu nói rồi đỡ Dịch lão phu nhân rời đi, những người khác cũng dần tản đi.

"Đợi chút!"

Dịch Cẩn Ninh ngăn lại mấy tên gia đinh muốn mang thi thể Tứ di nương đi, nàng còn chuyện cần làm. Trực giác mách cho nàng biết, thi thể này có thể nói cho nàng biết một vài chuyện.

Gia đinh nhìn nầng kì lạ nói: "Tiểu thư có chuyện gì muốn dặn dò?"

Dáng vẻ Dịch Cẩn An và Dịch Cẩn Ninh thực sự là rất giống nhau, lại thêm buổi tối học căn bản không thể nhận ra đây là ai đành phải kêu một tiếng tiểu thư.

"Không coc chuyện gì, các ngươi lui xuống trước đi, một lát nữa ta sẽ nói Tiểu Đào gọi các ngươi!"

Mấy tên gia đinh đáp lời rời đi, Dịch Cẩn Ninh đeo găng tay cẩn thận kiểm tra thi thể Tứ di nương, quả nhiên phát hiện ra vài dấu vết trên người bà.

"No Nhi, soi đèn qua đây một lúc!"

Nô Nhi cũng là gan lớn, nàng không sợ giống Tiểu Đào, nghe Dịch Cẩn Ninh gọi lập tức tiến lên soi đèn.

"Tiểu thư, ngươi phát hiện ra gì sao?" Lúc này Tiểu Fđào sợ hãi trốn phía sau đi thẳng đến áp sát vào người Dịch Cẩn Ninh thì thấy tiểu thư đang sờ vaid món trang sức trên người Tứ di nương.

Dịch Cẩn Ninh tháo đồ trang sức xuống: "Ngươi nhìn xem, có phải bên trái vòng tay bạc này màu hơi nâu?"

"Tiểu thư, đây là vòng tay à? Rất đẹp, trước đây em chưa từng thấy qua vòng tay kì lạ như vậy, giống như bạc lại không phải bạc. Người xem cách điêu khắc này, cứ như sắp chuyển động ấy!" Nôi Nhi quan sát kĩ, nói ra điểm mấu chốt của chiếc vòng.

Dịch Cẩn ninh lấy một tờ giấy dày ra bọc lại, kêu một tiếng về khoảng không sai lưng: "A Trúc!"

A Trúc lập tức xuất hiện.

"Chủ tử phát hiện gì sao?"

"Ừ ngươi đem cá này đi kiểm tra xem có gì không ổn không?"

Dịch Cẩn Ninh đưa vòng tay đã được bọc kĩ cho A Trúc

Trước đó vài ngày, A Trúc nói phía sau có người theo dõi, xem ra khiến Dịch Cẩn An nghi ngờ rồi. Nếu không thì nữ nhân áo đen kia, tóm lại hai người này có quan hệ không đơn giản, nàng tin tất cả sẽ nhanh chóng được phơi bày thôi.

Dịch Trường Hoa trở lại viện, Lục di nương vội vã theo sau. Vừa định nói đi nghỉ ngơi thì thấy Đường thị cầm một con dao xông vào: "Dịch Trường Hoa, ngươi trả con trai cho ta, trả con trai cho ta!"

"Lão gia, cẩn thận!"

Lục di nương thấy Đường Hinh Nhi xông tới, mắt thấy con dao kia sắp chém vào người Dịch Trường Hoa, nàng vội vàng kéo Dịch Trường Hoa về phía sau, bản thân mình đứng cạnh ông.

Ngàn cân treo sợi tóc, Nhị lão gia cũng theo tới đây, ông kéo Đường Hinh Nhi qua, cướp con dao trong tay bà, ôm bà vào trong ngực, hai vợ chồng ôm đầu khóc.

"Hinh Nhi, con trai mất rồi, chúng ta lại sinh một đứa có được không, đừng làm khó đại ca!"

Nhị lão gia nhìn Dịch Trường Hoa tỏ ý xin lỗi, ôm Đường Hinh Nhi rời đi.

Lục di nương vỗ trái tim nhỏ"Ai u làm thiếp sợ muốn chết, lão gia ngài cũng phải cẩn thận chút, người này điên rồi, nếu lần sau còn như vậy thì ngài làm như thế nào?"

"Không sao, may mà có nàng!" Dịch Trường Hoa vuốt ve chiếc mũi quỳnh của nàng, nói đùa: "Có người dễ thương như nàng ở cạnh ta, sao ta có thể xảy ra chuyện gì được?"

Dịch Trường Hoa thở dài ôm Lục di nương vào trong phòng. Mấy ngày nay trong lòng ông không hề dễ chịu, bây giờ có Lục di nương phong tình vạn chủng, ông há có thể tiếp tục khó chịu ư?

Ban đêm, Hoàng cung.

Màn đêm che giấu ban ngày, che giấu vạn vật, đây là thời cơ tốt để thích khách hành động. "Đi, đuổi theo!" Ba, bốn hắc y nhân che mặt xẹt qua thành tường, mấy người xoạt xoạt nhanh chóng đi lại trên nóc viện Hoàng cung, bộ pháp nhanh như chớp, bước nhanh trên nóc nhà nghiêng nghiêng, như giẫm trên đất bằng.

Vút một tiếng, một chiếc nỏ được bắn ra, mang theo một sợi dây thừng cắm vào bức tường phía đối diện. Mấy người trượt đi theo sợi dây, đi tới một cung điện hoa lệ trang nghiêm. "Điện Càn Khôn, người ở đây!"

Người dẫn đầu nói với mấy người ở phía sau: "Động tác phải nhanh, không thành công thì thành nhân. Bất luận kết quả có như thế nào, một khi bị phát hiện đều phải nhanh chóng rút lui, không được chậm trễ. Nếu bị bắt phải lập tức tự sát, nghe rõ chưa?"

"Hiểu!"

Nhận được nhiệm vụ, mấy người lập tức tản ra, người áo đen dẫn đầu vào điện Càn Khôn.

"Người đâu mau tới, có thích khách!" Kèm theo giọng nữ trong trẻo kinh thiên động địa la lên, xoảng một tiếng, âm thanh bình hoa bị đập vỡ. Chỉ chốc lát sau, cấm vệ quaand ồng loạt dẫn đội tới, mỗi người cầm một cây đuốc sáng cả điện Càn Khôn.

"Người đâu, hộ giá!" Trong âm thanh uy nghiêm của Hoang f thượng mang theo kinh hoảng, ông mặc một chiếc áo mỏng màu vàng nhạt, được ĐÌnh phi nương nươc đỡ đi ra.

"Thích khách đâu?"

Thống lĩnh cấm vệ quân tiến lên quỳ một gối xuống, "Hoàng thượng, đang truy nã thích khách, xin Hoàng thượng và nương nương chớ sợ hãi"

Lúc trước hắn nhận được tin tức hai ngày này trong cung sẽ xuất hiện thích khách, lúc đầu hắn còn không tin. Nhưng hắn nửa tin nửa ngờ cứ cảm thấy cứ chuẩn bị là tốt hơn nên đã sắp xếp trước, chờ thích khách đên sẽ quăng lưới.

Nhưn thống lĩnh cấm vệ quân không hiểu, người truyền tin tức cho hắn là ai, vì sao phải giúp hắn.

Hắn đang suy nghĩ thì mấy người áo đen bị bắt tới, hắn tiến lên tháo mặt nạ của chúng. Vừa định hỏi ai điều khiển, mấy người kia đã căn thuốc độc tự vẫn.

"Chết tiệt, các ngươi là một đám phế vật, sao không mở hàm chún trước?"

Hoàng thượng gầm lên giận dữ, vài tiểu đội theo sau đều bị dọa sợ

"Báo!" Một tên lính canh tiến lên ôm quyền: "Điện Đình Phương còn một tên thích khách!"

"Nhanh, đội hai đuổi theo, đội ba ở lại bảo vệ Hoàng thượng!"

Nơi đó hắn cũng bày thiên la địa võng, hắn không tin tên thích khách kai có thể mọc cách bay mất!

"Không được tới đây!"

Thích khách kai chính là dẫn đầu vừa rồi, hắn vừa nhận được tin tức hành động vỡ lở lập tức rút lui ra ngoài, nhưng không ngờ khắp nơi đều là bẫy rập ám tiễn. Lúc này, trên người hắn có vô số vết thương, nếu chậm một bước hắn sẽ phải chết. Hắn không muốn chết, nếu bị bắt chỉ có đường chết.

Tất cả cấm vệ quân bày trận sẵn sàng nghênh địch, chỉ cần thống lĩnh ra lệnh sẽ khiến tên thích khách kia thành con nhím.

Thống lĩnh cấm vệ quân mang theo một đội nhân mã đến đây, cười quỷ dị với tên thích khách kia: "Xem ngươi chạy đi đâu!"

Lại thấy có một tên thích khách chạy ra từ điện Đình Phương, trong tau ôm Thạp Cửu hoàng tử vừa ra đời.

"Thập cửu hoàng tử!" bà vú đuổi theo ra ngoài kêu một tiếng: "Không đước, tướng quân, đó là Thập cửu hoàng tử!"

Nhưng tên đã lắp vào cung, lệnh đã ra, những mũi tên kia lập tức "vút vút" bắn về phía hai tên thích khách, tất cả đã không còn kịp nữa rồi.

"Không!" Hai bà vú kêu lên "Thập cửu hoàng tử!"

Hai tên thích khách thấy mưa tên bắn tới, không nghĩ có thể sống được. Nhưng dù chết hai người cũng quyết tâm liều chết hô to: "Cẩu hoàng đế, kiếp sau sẽ lấy mạng ngươi!"

Hai bóng dáng áo đen tung người nảy xuống cổng thành, trong tay một người còn ôm Thập cửu hoàng tử. Thân thể nho nhỏ bị ngoan độc ném một cái trong không trung, trong đêm tối lộ ra bất ngờ như thế.

"Oa..." Tiếng khóc trẻ con vang lên ngắn ngủi rồi không thấy gì nữa.

Yên tĩnh, trong nháy măt hô haaos của mọi người đều dừng lại.

"Hoàng nhi!" Đình phi nương nương, vừa chạy ra thấy vậy, kêu lên một tiếng rồi đột ngột ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

"Ái phi!" Hoàng thượng chạy tới đỡ nàng ôm chặt.

Vút...

Mưa tên bắn ra rồi ngừng lại, sắc mạt tất cả cám vệ quân đều tái xanh.

Hoàng thượng giận dữ: "Người đâu, kéo thống lĩnh cấm vệ quân xuống chém!"

Mọi chuyện xảy ra qua nhanh, tất cả mọi người phản ứng không kịp.

Chuyện này... quá đột ngột, ai có thể ngờ hai tên thích khách kai lại xông vào điện Đình Phương ôm thập cửu hoàng tử, ai có thể ngờ bọn chúng sẽ nhảy xuống tường thành ngay lúc hắn hạ lệnh bắn? Mặt thống lĩnh cấm vệ quân không chút huyết sắc, mặc cho người ta kéo hấn ra ngoài.

Bởi vì bị kéo đi nên lưng hắn bị mài, lúc này hắn mới giật mình. Hắn chỉ là thống lĩnh vệ quân nhỏ nhoi, hắn còn chưa lấy vợ sinh con, hắn còn đang trong tuổi thanh xuân tươi đẹp. Không, hắn hông muốn chết!

"Hoàng thượng! Thần không sai thần không muốn chết"

Nhưng Hoàng đế đang trong cơn giận dữ nên không nghe bất cư lời giải thích nào của hắn, ông vung tay: "Xử tử tất cả cấm vệ quân bắn tên!"

"Hoàng thượng tha mạng!" cấm vệ quân vô tội bị liên lụy, bọn họ bị oan, ồn ào quỳ xuống xin tha mạng.

Hoàng thượng nào để ý tới nhóm người này: "Đều là đồ vô dụng, trẫm nuôi các ngươi để làm gì?"

Ông rất đau lòng, Thập Cửu hoàng tử do Đình phi - phi tử ông yêu thương nhất nhất sinh hạ. Đứa bé nhỏ nhắn vừa sinh ra đã cười, hay cười với ông. Ông coi đứa bé này như bảo bối mà cưng chiều, các đại thần đều nói đứa nhỏ này là tượng trưng của điềm lành, là điềm may mắn. Ông thực sự rất vui vẻ, đây là Lân Nhi ông trời ban cho ông!

Nhưng đám vô dụng này ngay cả đứa bé nho nhỏ cũng không bảo vệ được, hoàng nhi của ông sắp đầy tháng, mấy ngày tới sẽ là lễ chúc mừng đầy tháng của đứa nhỏ. Bây giờ... không thể nữa rồi.

Ông đau khổ không dứt, yên lặng rơi lệ, ôm Đình phi đang hôn mê vào nội điện, không hề để ý đến nhóm người đang đau khổ cầu xin tha mạng, ông muốn những đám người kia chôn theo.

Ban đêm, trong lòng Hoàng thượng bi ai không dứt, hạ lệnh cả nước treo cờ trắng mười ngày để tưởng niệm Thập Cửu hoàng tử, hôn sự của hai tỷ muội Dịch Cẩn Ninh không thể không lùi lại mười ngày.

Mạc Liễm Sâm nghe được tin tức này, cảm thán mãi. Thầm nghĩ vẫn không thể hoàn toàn ngăn cản bi kịch lần này xảy ra, mặc dù Hoàng thượng được bảo vệ nhưng lại khiến ông mất tiểu hoàng tử.

Hắn không phải người tình cảm tràn lan, hắn giúp hoàng đế không bởi đó là phụ hoàng của hắn, mà vì có thể sớm thành thân với Dịch Cẩn Ninh. Thôi, việc cũng đã rồi, hắn than thở nữa cũng vô dụng, lùi lại mười ngày thì lùi lại đi.

Hôn sự của đích nữa chi thứ hai và chi thứ ba sắp tới, hai vị phu nhân đến tìm Dịch lão phu nhân thương lượng chuẩn bị đồ cưới cho con gái.

Vào viện của Dịch lão phu nhân không thấy lão thái thái ở đây. Lương ma ma nói lão phu nhân bị lạnh, thân thể không khoẻ, hiện tại muốn nghỉ ngơi nhiều.

Nhưng hai vị phu nhân nào quan tâm nhiều như vậy, hôn sự của con gái bọn họ phải tiêu xài rất nhiều đều phải dựa vào Tướng phủ ủng hộ. Nếu lão phu nhân không gật đầu, sao họ dám làm loạn đòi một phân tiền.

Lương ma ma không lay chuyển được đành đưa hai người vào phòng ngủ của lão phu nhân.

Sau khi Văn Tuyển mất Dịch lão phu nhân thường thấy ác mộng, đùi cũng rất đau nên không muốn quan tâm tới những chuyện vặt này. Thấy hai người rườm rà lải nhải nói mãi không ngừng, bà vốn đau đầuu, giờ lại càng đau hơn.

"Các ngươi im lặng trước đã, lão bà ta đây cần nghỉ ngơi!" Lão thái thái giận nói: "Còn có để cho ta sống nữa không hả?"

Năm nay bà sáu mươi mốt tuổi rồi, người sống mấy năm đầu đều hết sức quý trọng thời gian tự tại. Bà hoảng hoảng hốt hốt, có phần nhớ nhung thời trẻ tuổi của mình. Khi đó bà muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần lo lắng thân thể có chỗ này không khoẻ, chỗ kia gặp sai lầm.

Bà cảm thán một tiếng: "Nếu An Mộng Nhi vẫn còn ở đây thì tốt!" Bớt cho ngày ngày việc lớn việc nhỏ tìm đến bà, nhưng vẫn không thể an tĩnh.

Nhị phu nhân Lưu thị khóc nức nở, nửa buồn bã nửa tố cáo nói: "Lão phu nhân, chúng thiếp thân cũng không có cách nào, đồ cưới của Hương Nhi và Hân Nhi chúng thiếp thân đều không lấy được. Ngài cũng biết, lão gia chỉ là quan nhỏ lục phẩm, Hương Nhi có thể gả cho Thị Lang tứ phẩm đã là rất vinh quang rồi, chúng thiếp thân không thể mất cấp bậc lễ nghĩa về mặt đồ cưới, khiến bọn họ coi thường được!"

"Đúng vậy, chúng thiếp thân đều là người của Tướng phủ, đến lúc đó nếu mất mặt ai cũng không thể dễ chịu." Tam phu nhân tiếp lời.

"Được rồi, hai vị phu nhân đừng nói nữa... Lão phu nhân cần nghỉ ngơi!" Lương ma ma thấy lão phu nhân lại đỡ trán, đoán chừng lại đau đầu, vội vàng hạ lệnh đuổi khách.

Dịch Cẩn Ninh bước vào, cau mày nói: "Bà nội, người làm sao vậy?"

"Lão phu nhân đau đầu, hôm trước đùi cũng đau!" Lương ma ma nói tiếp, trừng Lưu thị và Vương thị nói: "Ôi, đều là ít chuyện phiền lòng, động một chút là đến chọc lão phu nhân, không thể chậm rãi chút sao, không thấy lão phu nhân bệnh nặng à?"

Dịch Cẩn Ninh nghe vậy cảm thấy kì lạ, sao lúc này Lưu thị và Vương thị lại cùng đến làm phiền lão thái thái, không phải hôm kia vừa đến sao?

"Bà nội, ngươi cứ an tâm đi, thoải mái một chút người mới khỏe được. Nào để Ninh nhi xoa bóp cho người!" Dịch Cẩn Ninh tiến lên giúp lão phu nhân xoa bóp ấn đường và huyệt thái dương, lão phu nhân cảm thấy thaoir mái hơn rất nhiều.

"Tay nghề của của ninh nhi học ở đâu vậy, xoa bóp cho ta thật thoải mái!" Lão phu nhân vi vẻ nói.

Dịch cẩn Ninh cười cười: "Ninh Nhi không có chuyện gì nên học thôi, hôm trước nghe nói ngài không khoe nên đặc biệt vì lão nhan giảm bớt đau đớn. Lát nữa con dạy Lương ma ma thủ pháp xoa bóp, sau này xuất giá cũng không cần lo lắng khong có người làm giúp ngài!"

Lương ma ma cũng liên tục nói tay nghề của Dịch Cẩn Ninh tốt, người cũng xinh đẹp, tấm lòng cũng tốt, tương lại nhất định được nhà chồng yêu thích.

Phu nhân hai chi thứ bị gạt qua một bên, hai bà cháu cắm đầu cắm cổ nói, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hai người. Họ giận đến mức vừa xấu hổ vừa căm phẫn, lão phu nhân không để ý đến các bà thì thôi, Dịch Cẩn Ninh là vãn bối thấy các bà liên mồm chào hỏi cũng không làm, đây hoàn toàn không phải một cô nương có giáo dưỡng.

Vương thị tức giận nói: "Ninh nhi, hai thím chúng ta người lớn như vậy, đứng ở đây, ngưoi không nhìn thấy hay cố tình bỏ qua chúng ta vậy? Không ai dạy nguwoi phải kính trọng trưởng bối sao?"

Lão phu nhân nghe vậy không vui "Không thấy Ninh Nhi đang bóp chân cho lão thái bà ta sao?"

Dịch gia bây giờ do Dịch lão phu nhân toàn quyền, khi An Mộng Nhi nắm quyền mà còn có thể một tay che trời, hiện tại bà nói cái gì thì là cái đó. Trong lòng phu nhân hai phòng rất không vui, nếu như lúc trước An Mộng Nhi còn ở đây, đâu phải ở rong này chịu sỉ nhục!

"Lão phu nhân, không thể nói như vậy được, Ninh Nhi vừa tới đã không thèm liếc mắt nhìn qua chúng thiếp, vừa tới đã chạy thẳng tới chỗ ngài. Đây là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net