thu tâm ngọc lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hết sức chịu khó. Ngọc 

mỗi đêm đều đi qua gian phòng của Thu, cũng có nhìn vào ánh nến chập chờn trong phòng hắn, Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 20

còn có bóng dáng đang chuyên tâm học bài. Nghĩ đến mà cảm thấy buồn cười, Ngọc nửa đêm 

thường đi nhìn hắn một chút, thật không hơn Hồng Tụ Thiêm Hương (1), nhưng cũng có mùi vị

như vậy.

Ngọc ngồi ở một trà lâu khác trong kinh thành, lẳng lặng ngồi uống trà. Hẳn là hắn rất mau sẽ trở

lại. Hi vọng tất cả đều thuận lợi.  So với đất Giang Nam, kinh thành càng trang nghiêm, nhưng 

cũng càng náo nhiệt hơn. Có đôi khi cảm thấy thật kỳ quái, tưởng chừng như tương phản, nhưng 

cũng thường xuyên đồng thời xuất hiện. Tương sinh tương khắc, hơn phân nửa cũng là đạo lý 

này sao…

“Ngọc! Ta đã trở về!”

Ngọc nhìn xuống dưới một chút, Thu đang hướng cậu vẫy vẫy tay.

“Lên đây đi!” Ngọc cười nói. “Vội vã như vậy sao?”

“Ha ha, muốn trở về sớm một chút mà.” Thu thở hổn hển ngồi ở đối diện với Ngọc.

“Thế nào rồi?”

“Ha ha.”Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 21

“Hửm?”

“Ha hả.” Thu vẫn là cười hì hì.

Ngọc lắc đầu, cười nói: “Xem ra là đã biết trước kết quả rồi?”

“Ha ha, đó là huynh nói nha.”

“Uống trà đi.”

“Được, ha ha.”

Mặc dù Thu đã mười tám tuổi, nhưng tính tình đôi khi vẫn rất trẻ con.

***

Một sáng sớm, phía ngoài tiếng trống rộn rã, tiếng người ầm ĩ.

Ngọc nhu nhu thái dương, choàng một bộ y phục ngồi ở bên giường.Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 22

“Khách quan, mở cửa đi! Nhanh lên một chút nào! Yết bảng rồi! Ngài đậu Trạng Nguyên rồi!”

Thu lục cục bò dậy, mặc quần áo tử tế rồi mới ra mở cửa.

“Khách quan, cung hỷ, cung hỷ nha! Ngài đề danh bảng vàng, trúng Trạng Nguyên rồi! Phía 

ngoài xe ngựa đã đến, đón ngài vào cung tiếp kiến Thánh Thượng! Ngài còn không mau xuống 

đi! Cung hỷ nha! Tiểu nhân chúc ngài từng bước thăng chức, sớm ngày lên như diều gặp gió!”

Thu vui vẻ ra mặt, “Ngọc, ta đậu rồi!”

“Ha ha, cung hỷ, Trạng Nguyên lang. Mau mau xuống đi.”

“Ta đi đây. Huynh nhớ chờ ta trở lại nha!” Thu có chút không yên lòng dặn dò một tiếng.

Ngọc ngồi ở trên lầu, nhìn mọi người đem đại hồng hoa treo trước ngực Thu, cũng là cảm thấy 

ngũ vị (đắng, chua, cay, mặn, ngọt) tạp trần. Có lẽ có chút vui vẻ, nhưng nhất định là không thể

chia sẻ cùng nhau…

***

Lần này vào kinh ứng thí, Thu có kết giao với một số bằng hữu, lại thêm việc đậu Trạng Nguyên, 

đương nhiên buổi tối mọi người ăn mừng một phen hết sức náo nhiệt. Ngọc không uống rượu, 

lấy trà thay rượu, hơn phân nửa cũng là ngồi một bên xem bọn họ vui đùa. Trên trời có rất ít Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 23

trường hợp náo nhiệt như vậy, trừ hội bàn đào, Quảng Hàn Cung thanh lãnh, làm sao có thể

khiến người ta có ý niệm nâng chén ngôn hoan được chứ.

Ngọc đột nhiên cảm giác mình với Thu có một khoảng cách rất xa. Tương lai hắn thăng quan 

tiến chức, nhất định sẽ lấy một đại gia khuê tú xinh đẹp về làm vợ, xây dựng một gia đình của 

riêng mình. Ngọc, đối với Thu mà nói, thủy chung vẫn chỉ là người ngoài, có hơn cũng chỉ là 

người quen. Thôi, hắn hạnh phúc là tốt rồi, huống chi… Ngọc trước sau cũng phải rời đi… Ngọc 

hai tay cầm lấy chén trà, chăm chú nhìn lá trà trôi hờ hững, khe khẽ thở dài…

Đêm quá canh ba, mọi người đã sớm không thắng tửu lượng, say rồi say, ngủ rồi ngủ. Ngọc dìu 

Thu lảo đảo trở về phòng.

“Nè…”

“Ngọc…”

“Tỉnh rồi? Uống nước không?”

“Ngọc…”

“Ta đây. Có chuyện gì vậy?”Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 24

Thu đứng dậy, nhìn Ngọc…

“Cậu làm sao vậy?” Ngọc cảm thấy có chút quái dị…

“Huynh vẫn không già. Mười ba tuổi ta gặp huynh, huynh là bộ dáng này. Năm năm sau, ta mười 

tám rồi, bộ dáng thay đổi, thanh âm thay đổi, mà huynh thì vẫn cứ như thế.”

“Nga, ta nghiên cứu dưỡng sinh chi đạo… có thể…”

“Liễu đại ca cách vách hai mươi tuổi, bộ dáng cũng có thay đổi. Nhưng huynh lại vẫn không 

khác gì trước kia. Huynh nếu không phải tiên nhân, thì chính là yêu tinh. Ha hả ha hả.” 

Ngọc xoay người nhìn Thu. Tại sao lại hỏi như thế chứ. “Thu, cậu đừng nói nhảm.” Nhưng 

không thể phủ nhận rằng, Ngọc vẫn cảm thấy chột dạ.

“Gương mặt huynh so với nữ tử còn xinh đẹp hơn, sợ là tướng mạo của Phan An Tống Ngọc 

cũng không sánh bằng.” Hai tay Thu ôm lấy mặt Ngọc.

“Thu, cậu uống rượu say rồi. Mau nghỉ ngơi đi.”Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 25

“Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ta đã thích huynh. Huynh muốn ta làm cái gì, ta liền làm cái đó. 

Huynh muốn ta nghỉ ngơi, thì ta liền nghỉ ngơi, chỉ có điều ta muốn huynh nghỉ ngơi cùng ta. Ha 

ha.”

Ngọc nghe thấy, mặc dù trong lòng có một dòng nước ấm áp chảy qua, nhưng cũng không khỏi 

cảm thấy khó xử.

Xem ra Thu thật sự đã say rồi, sợ rằng cũng không biết chính mình đang nói cái gì.

“Thu, đừng nháo nữa, cậu say rồi.”

“Ta mới không có say. Ha hả, Ngọc, ta ôm huynh một chút được không?”

“Thu, cậu nên ngủ đi. Đừng nói lung tung nữa…”

Lời còn chưa dứt, Thu đã dùng môi mình ngăn Ngọc lại. Ngọc vốn định đẩy Thu ra, nhưng 

không ngờ khí lực của Thu lại lớn như vậy, ngược lại Ngọc bị đẩy lên cái giường hẹp. Tiên nhân 

không thể tự tiện sử dụng tiên thuật ở trần gian, nếu bị Thiên Đình biết được thì sẽ bị trừng phạt 

rất nặng. Thu của năm đó, huynh sẽ làm thế này không? Thu của hiện tại, huynh làm như thế là 

loại tâm tình nào?Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 26

Ngọc nằm ở trên giường, nghe Thu thề non hẹn biển. Lời của người say, có thể tin được mấy 

phần? Cảm giác đau đớn truyền đến từ phía hạ thân, còn có hơi ấm của Thu, Ngọc thật sự không 

muốn suy nghĩ nhiều. Ý loạn tình mê, giống như ràng buộc, thật sự là rũ bỏ không được, càng 

nghĩ càng loạn. Ít nhất, Thu có từng thích qua Ngọc, vậy là đủ rồi.

4. Thừa long khoái tế, nguyệt thủ không khuê

Thu căn bản là không nhớ rõ chuyện trên giường hôm ấy. Người say vô tâm, người tỉnh hữu ý. 

Có lẽ việc Thu không nhớ chút gì lại là chuyện tốt. Chỉ có điều, tất cả đều không thể giống như 

trước kia, ít nhất là đối với Ngọc. Có lẽ nếu đêm đó mình cũng uống rượu, cái gì cũng không nhớ

thì sẽ tốt hơn.

Đảo mắt lại đến mùa xuân năm mới, Thu cũng đã đem cha mẹ của mình tới kinh thành ở cùng. Ở

trên quan trường, hắn cũng xem như là lên nhanh như diều gặp gió, trước Tết Đoan Ngọ có gặp 

qua một vị thiên kim hoàng thân quốc thích và được nàng để ý. Ba tháng tiếp theo, xem ra quý 

phủ cũng là vô cùng bận rộn, phải thu xếp chuyện hôn nhân đại sự.

Ngọc vẫn ở cùng với Thu, hai vị lão nhân cũng rất thích Ngọc, xem Ngọc là ân nhân mà đối đãi. 

Mà trên dưới trong phủ, ai ai cũng rất kính trọng Ngọc. Chuyện đám cưới lần này, Ngọc cũng hỗ

trợ rất nhiều. Ngọc đã gặp qua vị thiên kim của Vương gia, quả thực là mỹ nhân, khí chất bất 

phàm, không hổ là đại gia khuê tú. Nàng hẳn là một người vợ tốt. Thu có thể thành rể hiền của Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 27

Vương gia, sau này trong chốn quan trường quả thực là một bước lên mây, Ngọc thật muốn nói 

tất cả mọi chuyện cho hắn… Chỉ có điều… Mình không phải là nữ nhân, cần gì phải để ý nhiều 

chuyện như vậy… Thật là không nên. Huống hồ mình là một tiên gia… Làm như vậy chính là tự

mình hủy đi đạo hạnh mấy ngàn năm… Nghĩ đến đây, Ngọc ngồi trong hậu viện không khỏi than 

thở…

Ngày đầu tiên của tháng năm âm lịch cũng sắp tới. Phủ đệ của Thu tràn ngập không khí vui 

mừng. Người gặp hỉ sự thì tinh thần thoải mái, nhìn vẻ mặt khí sảng của Thu, Ngọc cũng thật vui 

vẻ. Chỉ có điều Ngọc là một người sống nội tâm, tâm tư tình cảm sẽ không bao giờ để lộ trên 

mặt, đạm nhạt một tiếng nói với Thu lời chúc mừng. Điểm này Thu cũng hiểu rất rõ…

Trước ngày cưới một đêm, Ngọc ngồi một mình trong sân ngơ ngác nhìn ánh trăng. Có lẽ mình 

nên trở về Nguyệt cung trước thời hạn thôi. Ở lại nhân gian, rốt cuộc để làm cái gì? Cuối cùng 

rồi cũng không thể quên được mọi chuyện. Ngọc cảm thấy thật khó khăn.

“Ngọc, huynh ở đây sao?”

“Thu.” Ngọc khẽ cười một tiếng.

“Ha ha, trăng tối nay thật đẹp nha.”Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 28

“Ừ.” Tối nay trên trời có chút mây đen, cũng không phải là dịp có thể ngắm trăng thật tốt. Chỉ có 

điều, cần gì phải vạch trần đâu?

Một lúc lâu, không người nào nói chuyện…

“Ha ha, chúc mừng cậu. Cậu bây giờ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lại là rể hiền của Vương gia, sau này 

phải thật cố gắng, nhất định có thể thành công trong sự nghiệp. Vẫn chưa có cơ hội chúc mừng

lần nào. Mai là ngày đại hỉ của cậu, nếu không chúc, sợ là sau này không còn cơ hội nữa.”

“Không có huynh thì sẽ không có ta của ngày hôm nay, thay vì huynh nói lời chúc mừng, phải là 

ta hướng huynh nói lời cảm tạ mới đúng chứ.”

“Cậu nói quá lời. Không còn sớm nữa, cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi. Ta cũng muốn về phòng 

nghỉ ngơi rồi.”

Người ta thường nói kẻ say rượu sẽ nói lời thật lòng, nhưng có vẻ như cũng chỉ là những lời hồ

ngôn loạn ngữ. Đối với Thu mà nói, Ngọc cũng chỉ là một ân nhân từng cho hắn ở nhờ. Có lẽ đợi 

ngày mai sau khi cử hành hôn lễ, mình nên rời đi thôi…

“Đợi một chút. Chúng ta khó có thể có thời gian gặp nhau, sao không ngồi xuống hàn huyên một 

chút?” Thu kéo Ngọc.Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 29

“Cậu muốn nói cái gì?”

“Ta…”

Ngọc vẫn là ngồi xuống…

“Dường như huynh chưa bao giờ uống rượu.”

“Ừ.” Ngọc khẽ cười.

“Là sợ hay sao?”

“Có lẽ.”

“Mai là đại hôn của ta, huynh sẽ chúc phúc cho ta chứ?”

“Đương nhiên rồi.”Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 30

“Ha ha. Sau khi ta yên bề gia thất không biết đến khi nào chúng ta mới có thể cùng nhau một chỗ

nói chuyện phiếm…”

“Sẽ có cơ hội thôi.”

“Huynh muốn…”

Đột nhiên, Ngọc phát hiện mình không nỡ nói ‘đúng’. “Có lẽ vậy…”

“Huynh vẫn ở với ta đi…”

“Cùng một ngoại nhân?”

“Huynh không phải là người ngoài…”

“Ha ha, đã muộn rồi, cậu cũng sớm nghỉ ngơi đi.”

Thu nhìn Ngọc nhẹ nhàng lướt đi, cảm thấy cô đơn dị thường. Xa tận chân trời, gần ngay trước 

mắt. Nhưng mà có chút khó nói, vẫn là khó có thể nên lời. Chỉ có điều Thu không biết, chuyện Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 31

sinh thời hắn tiếc nuối nhất, chính là không thể đem toàn bộ tâm tình hôm nay nói ra khỏi 

miệng…

***

Hôn lễ vô cùng náo nhiệt. Xem ra hôm nay tân lang không say là không được rồi. Mặc dù rất 

thích nhìn náo nhiệt chốn nhân gian, nhưng Ngọc vẫn là sớm trở về phòng. Dựa vào cửa sổ ngắm 

trăng rằm tròn vành vạnh, nhìn người mình yêu kết hôn là tư vị thế nào? Được yêu được có tình 

cảm, chỉ có thể là người. Đối với thỏ tiên mà nói, như vậy thì tu hành cái gì? Hôm nay tựa hồ có 

thể hiểu được vì sao có một nữ tiên nói: “Nguyện làm uyên ương, không ao ước thành tiên.” Chỉ

tiếc, trước sau cũng là hữu duyên vô phận. Huống chi, mình lại là một nam tử? Nhất định nhân 

duyên cả đời sẽ không có kết quả, tại sao mình còn quyến luyến làm chi?

Quảng Hàn Cung thanh lãnh, đình viện thanh lãnh, ánh trăng thanh lãnh. Mơ hồ nghe thấy tiếng 

người tiếng nhạc, lại cảm thấy cô đơn khắc khoải. Trần thế như mộng, ngay cả những người 

đứng xem tựa hồ mơ màng rơi vào trong đó. Là bản thân chìm trong vũng bùn, hay là tự mua dây 

buộc mình? Ngọc không muốn biết. Biết thì đã sao? Chẳng lẽ mình có thể buông xuống? 

Rõ ràng là đầu hè, nhưng sao lại lạnh như thế? Rõ ràng là ban đêm vui mừng, nhưng sao lại cảm 

thấy bi thương? Ngọc có thể thấy ánh đèn vừa tắt ở sương phòng phía xa. Một đêm động phòng 

hoa chúc, hẳn là cảm giác rất hạnh phúc. Có thể là do ánh trăng, ánh sáng u buồn như vậy, là ai 

cũng sẽ có một cảm giác mất mát. Thường Nga, ta và tỷ cùng sống ở trên trời. Nhưng mà tỷ đã 

từng biết đến tình yêu, còn ta Thỏ Ngọc không thông hiểu tình đời, không hiểu chút gì về nhân 

gian. Căn bản là không nên hạ phàm lần nữa, như vậy thì sẽ không có bi thương, cũng không có Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 32

thống khổ, không có tư niệm, không có thất tình lục dục. Như vậy thì không phải là mình cũng 

có thể vui vẻ một chút sao?

Nói tiên nhân tiêu dao, thực ra chân chính tiêu dao là người phàm trần. Thanh quy giới luật, tiên 

nhân nếu động tình phàm, chính là tự tìm lấy phiền não.

5,  Nhất biệt thập tái, tự cựu trường dạ

(Từ biệt mười năm, ôn chuyện đêm dài)

Vẫn là trạch viện lúc trước, chỉ có điều thoạt nhìn có dấu vết xây rộng hơn. Thu là mệnh quan 

triều đình, bộ dạng trạch viện năm đó đương nhiên không thể xứng với thân phận hiện tại của 

Thu. Đảo mắt đã mười năm, đối với Ngọc chỉ là một ngày ngắn ngủi. Nếu như thời gian có thể

trở lại, chỉ mong làm bằng hữu thì cũng là một chuyện tốt.

Ngọc vẫn một thân bạch y như cũ, cậu đứng ở trước cửa trạch viện, muốn đi vào, rồi lại không 

biết có nên đi vào hay không. Thu hẳn là gần ba mươi tuổi rồi, hắn còn nhận ra Ngọc không? Mà 

mình nên giải thích chuyện mười năm vô cớ mất tích như thế nào?Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 33

Thị vệ gác cửa thấy Ngọc dường như muốn đi vào, liền mở miệng trước: “Công tử muốn vào 

sao? Để tại hạ vào bẩm báo một tiếng.”

“Ta…”

“Đây là địa phương nào, là nơi người có thể tùy tiện tiến vào sao?”

“Tổng quản.” Thị vệ xoay người khẽ cúi chào.

“Không biết các hạ có chuyện gì? Quan nhân không phải là người có thể tùy tiện gặp.”

Ngọc còn nhớ rõ vào ngày đầu tiên chuyển đến nhà mới, Thu cùng người trong phủ đã nói Ngọc 

muốn làm gì cũng có thể, không một ai được ngăn cản. Chuyện gì qua, cũng đã qua…

“Ta không thể đi vào?”

“Ngươi là ai? Ngươi tại sao muốn vào? Có việc thì trình bái thiếp, vô sự mời về!”

“… Vậy… Tại hạ cáo từ. Xin thay ta vấn an Thu đại nhân.”Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 34

“Biết rồi. Đi thong thả. Không tiễn.”

“Láo xược!”

“Đại nhân…”

Ngọc quay đầu, một nam nhân cao ngất, so với trước kia lại càng trưởng thành, chín chắn hơn.

“Ngọc! Huynh trở lại?!”

Thu đã chạy tới, kéo tay Ngọc lại. Vẫn là bàn tay ấm áp, nhưng lại thực rắn chắc khiến cho 

người ta cảm thấy an tâm. Có thể lần nữa cảm thụ nhiệt độ như vậy, coi như là một loại thỏa 

mãn.

Ngọc cười, vẫn là nụ cười nhàn nhạt như trước. Nhưng mà ở trong mắt Thu, nụ cười ấy thật bi 

thương. Không thể làm gì, cũng không thể nói gì. Thu chẳng qua là lặng yên nhìn vẻ u buồn kia, 

trong lòng đột nhiên cảm thấy rất khẩn trương.Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 35

“Ngọc, tới rồi lại sao lại không vào? Ta đã nói rồi, trong phủ đệ này huynh muốn làm gì cũng 

được.”

Hắn còn nhớ rõ…

“Đại nhân, vị này chính là Ngọc công tử?! Tiểu nhân có mắt không tròng, mới vừa rồi thất lễ, 

mong công tử thông cảm.”

Ngọc lắc đầu…

“Ngọc, từ biệt đã mười năm, mau mau vào đi.”

***

“Ngọc, mấy năm nay huynh đã đi đâu? Ta cơ hồ đã lật tung kinh thành, thật là khiến cho người 

ta lo lắng muốn chết.”

“Ta là một người lớn như thế này, làm sao có thể biến mất vô tung được chứ? Khiến huynh lo 

lắng rồi, thật xin lỗi.”

“Huynh muốn đi đâu cũng nên báo cho ta một tiếng. Huynh âm thầm rời đi như vậy, ta…”Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 36

“Ta đã trở lại. Sau này… Ta sẽ nói cho huynh biết vì sao ta rời đi.”

“Huynh lại muốn đi?!”

“Không có…”

“Huynh đừng đi nữa có được không? Ở lại đi.”

“Ha ha, Thu đã trưởng thành rồi.”

Ngọc, huynh nói như vậy… Một cảm giác mất mát, nhất thời quanh quẩn trong lòng Thu.

“Huynh vẫn như cũ. Một chút cũng không thay đổi.”

“Tôn phu nhân tốt không?”

“Diên nhi vẫn tốt. Rốt cuộc mấy năm nay huynh đã đi đâu?”

“Du sơn ngoạn thủy thôi.”Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 37

“Một mình huynh?”

“Ừ, ta trở về Giang Nam, sau lại đi khắp nơi ngắm danh sơn thắng cảnh.”

“Rất ung dung tự tại nha! Một lúc nào đó ta cũng muốn được như thế.”

“Nhanh như vậy đã cảm thấy chán chốn quan trường rồi sao?”

“Có lẽ vậy… Quan trường, vốn không như ảo tưởng thưở mười mấy tuổi.”

Mùa hè ve kêu không ngừng, gió nhẹ thổi qua, cùng với tiếng lá cây xào xạc, khiến cho ban đêm 

càng thêm an tĩnh. Hai người đều có tâm sự của riêng mình. Ngồi đối diện nhau, nhưng không 

một tiếng động. Cũng giống như ngày đó, Trung Thu bên hồ.

Thời gian có lẽ có thể hòa tan hết thảy. Giống như hai người, như con thuyền trên biển, càng trôi 

càng xa. Đây là điều Ngọc muốn? Đây là điều Thu nghĩ? Tâm tư phức tạp, tự mình quấn quanh, 

mua dây buộc mình, chính là đạo lý này sao? Nhưng mà ai mới là người vừa thoát khỏi mớ tơ vò 

rối rắm đây?Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 38

6, Nhân tiên hữu biệt, ngộ hội củ triền.

(Nhân tiên có khác, hiểu lầm dây dưa)

Trở về cũng đã hơn một tháng, thật ra thì Thu và Ngọc cũng không thường xuyên gặp nhau, dù 

sao Thu cũng là mệnh quan triều đình, việc công quấn thân. Mà Ngọc cũng dành hơn phân nửa 

thời gian ngồi trong phòng mình đọc sách viết chữ, chỉ có sáng sớm hoặc ban đêm mới đi lại 

trong viện. Tình yêu là nhất thời, huống chi không có bất kỳ thứ gì có thể tránh được vòng quay 

của thời gian.

Trời đã vào thu, cả vườn hoa cúc tràn ngập một màu cam xinh đẹp. Ngọc vừa lúc đụng phải 

Diên, phu nhân của Thu. Từ xưa vốn là thâm cung sinh ra oán phụ, đây chính là điều mà Ngọc 

liên tưởng đến. Ngoài mặt thì phu thê tương kính như tân, nhưng mà có vẻ Diên cũng không 

khoái nhạc gì. Sống trong khuê phòng, chân không bước ra khỏi cửa, tuy là một người vợ tốt, 

nhưng cũng không hạnh phúc. Ở nhân gian, hạnh phúc khó cầu. Thành tiên, tựa hồ cũng không 

có hạnh phúc. Có lẽ hạnh phúc không tồn tại sao, thần tiên nhìn thấy, nhưng cũng không muốn 

theo đuổi một thứ hư ảo như vậy. Người muốn trở thành tiên, chỉ sợ là muốn làm cho mình thoát 

khỏi cái thứ như thực như hư ấy…

Thời gian khá lâu, nhưng Diên cũng chỉ nói thêm mấy câu. Có lẽ thứ nàng cần cũng cũng giống 

như Ngọc vậy, là trầm mặc.Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 39

Diên nói, “Ta không hạnh phúc, bởi vì ta không thể chạm được tới trái tim Thu. Trong lòng Thu 

vẫn luôn có một bóng dáng, mà hắn cũng không nhàn rỗi quan tâm đến thê tử. Có lẽ ban đầu vốn 

là hôn nhân chính trị, nhưng ta vẫn hi vọng Thu có thể nhìn thấy tình cảm của mình. Ngươi biết 

không? Ta vẫn rất ghen tị với ngươi. Cho dù ngươi không nói một câu, Thu vẫn luôn chỉ nhìn 

ngươi. Bại bởi một người đàn ông, có lẽ rất kỳ quái…”

Ngọc yên lặng không nói gì. Chỉ có thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net