thu tâm ngọc lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sâu xa nói: “Ngọc, ngươi hạ phàm đã hơn bốn ngày, nhân gian có 

giống như trong suy nghĩ của ngươi không?”

Ngọc lắc đầu.

“Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão (2), ngươi có biết không?”

Ngọc gật đầu.Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 55

“Vậy ngươi có bằng lòng theo ta trở về Quảng Hàn Cung hay không?”

“Ta… Cung chủ, qua hai ngày nữa ta sẽ trở về Quảng Hàn cung thỉnh tội…”

“Chuyện gì không thể quên được? Không phải là đã cự tuyệt Thu rồi sao? Ta cho ngươi một 

canh giờ cùng hắn nói lời từ biệt, chấm dứt hết thảy mọi chuyện. Nguyện ý về cùng ta không?”

“Không phải là vấn đề từ biệt… Ta…”

“Ngươi vẫn không thể buông tay được? Đứa nhỏ ngốc…” Thường Nga vuốt ve gương mặt của 

Ngọc, “Thu tâm đã vỡ, ngọc cũng đã rơi. Tội gì?”

“Ta…”

“Giấc mộng ba giờ, xuyên qua luân hồi, tiền duyên (duyên phận kiếp trước) kiếp nầy, tự nhiên 

định đoạt.”

“Cung chủ?!”

Ánh trăng biến đổi. Cung chủ đã không còn ở đây.Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 56

***

Ánh trăng biến đổi. Gió thu lành lạnh, lướt nhẹ qua mặt hồ, khiến cho bóng trăng trên mặt nước 

gãy thành từng mảnh.

Thu vô cùng kinh ngạc. Mới vừa rồi rõ ràng trở về phòng, làm sao một cái nháy mắt lại ở chỗ

này? Tại sao mình lại tới nơi này? Nữ nhân kỳ quái vừa rồi là ai?

Cách Thu chừng mười bước có một đình nghỉ mát, bên trong có hai nam tử đang ngồi đối diện 

với nhau. Thiếu niên áo trắng chính là Ngọc, còn nam nhân kia thoạt nhìn cùng mình có chút 

giống nhau. Thu bước đến lên tiếng chào hỏi, nhưng hai người kia vẫn im lặng như cũ, thỉnh 

thoảng nhấp một ngụm trà xanh, không hề để ý đến người vừa tới. Đứng trong chốc lát, Thu lần 

nữa lên tiếng, nhưng vẫn không có ai trả lời. Lập tức cảm thấy kỳ quái dị thường, Thu liền giơ 

tay lên vỗ nhẹ lên bả vai Ngọc. Không ngờ được, tay mình xuyên qua người Ngọc, lơ lửng giữa 

không trung. Thu sợ hết hồn, vội vàng lui về phía sau. Khó trách hai người kia đối với mình làm 

như không thấy, bởi vì bọn họ căn bản chỉ là hai cái ảo ảnh. Nhưng cái đình này… là vật thật 

mà! Đưa mắt nhìn về bốn phía, chung quanh không một bóng người, không khí quỷ dị như vậy, 

khiến cho Thu không rét mà run. Chẳng lẽ bị ác quỷ quấn thân rồi? Đây rốt cuộc là chuyện gì 

đang xảy ra?

“Hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta gặp nhau.” Ngọc mở miệng nói.

“Vì sao?” Nam nhân hỏi.Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 57

“Thực không dám dấu giếm, ta là Thỏ Ngọc trên thiên đình, một trăm năm mới có thể hạ phàm 

một lần. Hai mươi năm trước là do ta lén lút hạ phàm mới gặp được huynh. Lần hạ phàm tiếp 

theo, chắc là không có duyên cùng huynh nói lời tạm biệt rồi.” Ngọc cười, nhưng mà ánh mắt 

trong veo lại khiến người ta cảm thấy khó hiểu…

Nam nhân không nói gì.

“Cùng quân quen biết là duyên, cùng quân chia lìa cũng là duyên. Ngọc là một người lưu luyến 

duyên phận, có thể cùng quân gặp gỡ, tam sinh hữu hạnh.”

“…” Nam nhân cười, nhưng vẫn không nói gì. Một lúc lâu sau, nam nhân mới nói: “Nếu có 

trọng sinh luân hồi, hi vọng Thu còn có thể cùng quân gặp gỡ.”

Nam tử kia cũng gọi là Thu... Chẳng lẽ hắn là... !

“Trung đình địa bạch thụ tê nha

Lãnh lộ vô thanh thấp quế hoa.” 

Nam nhân tên Thu nhấp một ngụm trà, nhìn mặt hồ dao động tràn ngập ánh trăng.

“Kim dạ nguyệt minh nhân tẫn vọng,

Bất tri thu tứ lạc thùy gia.”Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 58

Ngọc tiếp lời, cũng thưởng thức một ngụm trà xanh.

“Thu tâm tư ngọc.”

“Ngọc lạc thu tâm.”

Hai người tâm sự suốt đêm, chẳng mấy chốc mặt trời đã hé dậy ở phía đông…

Đêm trăng đã qua, Ngọc không thể lưu lại…

Bình minh lên, tâm Thu cũng chết…

Nói một tiếng “Bảo trọng”, Ngọc biến mất ở trong tầng mây…

Nam tử tên Thu đứng ở bên hồ một lúc lâu. Ánh mặt trời rực rỡ nhè nhẹ chiếu lên mặt hắn. Hắn 

đang khóc, vô thanh vô tức. Mà chính Thu cũng cảm giác trong lòng phiền muộn.

“Thu, kiếp trước ta đã như thế, kiếp sau ngươi sẽ như thế nào?”Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 59

Chú thích:

(1) Vẻ đẹp thuyền quyên, thường để ví với người con gái đẹp tuyệt trần, hoặc để chỉ mặt trăng.

(2) Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão: là một câu thơ nằm trong bài thơ “Kim đồng tiên nhân 

từ hán ca” của tác giả Lý Hạ:

Mậu Lăng Lưu lang thu phong khách

Dạ văn mã tê hiểu vô tích

Họa lan quế thụ huyền thu hương

Tam thập lục cung thổ hoa bích

Ngụy quan khiên xa tẩu thiên lý

Đông quan toan phong tạ mâu tỉ (tử)

Không tương Hán nguyệt xuất cung môn

Ức quân thanh lệ như duyên thủy

Suy lan tống khách Hàm dương đạo

Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão

Huề bàn độc xuất nguyệt hoang lương

Vị thành dĩ viễn thanh ba tiểu

Dịch nghĩa:

Khách trong gió thu là Hán Vũ Đế nơi Mậu Lăng

Đêm đêm nghe tiếng ngựa hí quanh nấm mộ, sáng ra không thấy còn dấu vết nào nữa.

Hương mùa thu còn phảng phất nơi lan can có nhiều hình vẽ và trên cây quế

Ba mươi sáu cung đất đều phủ rêu xanh

Nguỵ quan kéo xe, đưa tay chỉ ngoài ngàn dặm

Nơi cửa Đông, ngọn gió đắng cay ngậm ngùi chia tay cùng ánh mắt

Khi sắp cùng vần trăng cung Hán khi rởi khỏi cửa cungThu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 60

Tượng đồng nhớ vua, giọt lệ trong nhỏ xuống ướt đền như nước chảy

Trên đường Hàm Dương khóm lan gầy tiễn khách

Nếu trời có tính trời ắt cũng phải già đi vì thương xót cuộc chia ly

Tượng đồng ôm mâm vàng đi lẻ loi một mình dưới ánh trăng hoang lương

Vị thành đã xa rồi, tiếng sóng vỗ nghe nhỏ dần

Dịch thơ:

(Người dịch: Huỳnh Ngọc Chiến)

Cảm tác việc tượng tiên nhân bằng đồng dời Hán

Khách gió thu Mậu Lăng Lưu Vũ đế

Đêm ngựa về, sáng sớm đã mù tăm

Hương thu thoảng hoạ lan cùng cành quế

Ba sáu cung nền đất phủ rêu xanh

Xe kéo đi đường xa ngoài ngàn dặm

Gió cửa đông cùng ánh mắt chia phôi

Buồn theo ánh trăng suông rời cung Hán

Lệ ướt đầm thương nhớ lắm người ơi

Đường Hàm Dương cánh lan gầy tiễn khách

Trời có tình trời hẳn cũng già thôi

Trăng hoang vắng ôm mâm vàng cô lẻ

Rời Vị thành, nghe sóng vỗ xa khơi. 

Để hiểu hơn về câu “Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão”, phiền mọi người vào ĐÂY.Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 61

10, Si mị võng lượng, hung cát nan liêu

(Yêu ma quỷ quái, hung cát khó lường)

Chớp mắt lần nữa, Thu đã ở trong một rừng cây. Người vừa rồi là kiếp trước của mình? Thu có 

chút không thể tin được. Chỉ có điều vấn đề quan trọng hơn là hiện tại mình đang ở chỗ nào? 

Đi dọc theo đường mòn, dường như cảnh vật càng thêm quen mắt. Nơi này chính là rừng cây gần 

ngôi chùa ở ngoại ô kinh thành. Ngày đó mình còn muốn đến chùa xuất gia. Nếu đã tới đây, 

không bằng cứ đến xem chùa một chút đi.

Dọc theo đường đi tựa hồ gió lạnh từng cơn, khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu, cũng cảm 

thấy có chút sợ. Ngôi chùa vẫn như trước kia, đơn giản nhưng trang trọng. Cổng chùa khép hờ, 

Thu nhẹ nhàng đẩy ra, chậm rãi đi vào. Trong sân chùa một mảnh hỗn độn, lá rụng đầy đất, thi 

thể ngổn ngang, còn có mùi máu tươi xông vào mũi.

Sự sợ hãi cùng lạnh lẽo toát ra từ trong xương tủy, khiến cho Thu chợt cảm thấy chân mềm nhũn. 

Đưa tay nâng cánh cửa đình viện, tiếng gỗ mục kêu răng rắc một cách kỳ quái. Lúc này bầu trời 

cũng không còn ánh nắng, mây đen giăng kín. Thu xoay người chạy ra khỏi đình viện, nhưng 

mới được ba thước, liền dừng bước.

Nếu như nói cảnh tượng thê thảm vừa rồi khiến người ta không nỡ nhìn, vậy những thứ hiện tại 

đang thấy, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy cái chết đang tới gần.Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 62

Đủ loại quái vật, diện mục dữ tợn đứng ở cách đó không xa. Mà Thu, thì vừa lúc là con mồi mà 

bọn chúng đang nhắm tới.

Yêu ma quỷ quái, bởi vì trong núi rừng dị khí mà sinh, không chuyện ác nào không làm, kể cả

hại người. Sau lưng Thu là cảnh hoang tàn đổ nát của ngôi chùa, phía trước là quái vật, không 

nói đến việc chạy nhanh hay không, thì chướng khí trong rừng cũng sẽ khiến cho hắn mất mạng.

Quái vật há cái miệng to đỏ lòm như một chậu máu. Trong miệng lưu lại mùi hôi cùng máu tanh, 

ngập tràn trong không khí, khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn. Thu vô cùng tuyệt vọng, 

nhưng lúc này hắn vẫn đang nghĩ đến Ngọc. Chỉ mong Ngọc không có ở gần đây, nếu không cậu 

cũng sẽ gặp phải tai ương.

Bọn quái vật đã bắt đầu triển khai thế tấn công, cả lũ hướng Thu nhào tới. Phản ứng theo bản 

năng chính là chạy. Nhưng Thu lúng túng vừa mới nhấc chân lên thì bị vấp ngã, té trên mặt đất. 

Mắt thấy yêu ma quỷ quái sắp nhào tới, thì một đạo bóng trắng xẹt qua, nhất thời bọn quái vật 

liên tiếp lui về phía sau.

Thu bò dậy, chỉ thấy trước mắt một thiếu niên áo trắng đưa lưng về phía hắn. Mái tóc màu bạc 

thật dài, còn có một đôi tai dài lông nhung trắng muốt. Thiếu niên cầm trong tay hai lưỡi kiếm, 

lạnh lùng nhìn bọn quái vật đang rục rịch ngóc dậy…Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 63

“Ngọc?! Nơi này rất nguy hiểm, huynh đi nhanh đi, mặc kệ ta!” Thu gấp gáp. Một mình Ngọc 

đơn thương độc mã làm sao có thể đánh bại những tên quái vật dữ tợn này chứ?

“Thu, huynh lui ra sau đi. Cho dù phát sinh chuyện gì cũng không được tới đây.” Khẩu khí của 

Ngọc rất kiên quyết khiến cho Thu khó có thể cự tuyệt. Nâng tay vẽ một vòng tròn, Ngọc đem 

Thu khóa ở trong kết giới. “Ta không có việc gì.” Ngọc nhẹ nhàng mấp máy miệng. Nụ cười như 

vậy, khiến cho Thu cảm thấy không biết phải làm sao.

Trong thiên giới, tiên gia cũng có những bản lĩnh thiên phú của riêng mình. Ngọc là thiên tiên, 

nhưng không phải là tiên nhân thuộc hệ Chiến thần. So với công kích, Ngọc thông thạo cách sử

dụng đan dược cùng pháp thuật trị liệu hơn. Chuyện đánh nhau đối với Ngọc mà nói thật sự rất 

khó khăn. Ngay cả linh lực dùng để chế tạo hai lưỡi kiếm này cũng chỉ có lực sát thương nhất 

định đối với đám yêu ma quỷ quái kia…

Nhìn bóng trắng xông vào giữa bầy yêu quái đông nghịt, mình đã không thể giúp gì, còn được 

người ta bảo vệ, Thu cảm thấy rất đau lòng. Nhìn Ngọc không ngừng bị thương, trái tim Thu đau 

giống như đang rỉ máu. Ngọc, vô luận thế nào cũng đừng biến mất ở trước mặt ta. Thu muốn 

xông ra đỡ Ngọc dậy, nhưng lại bị kết giới mạnh mẽ này đẩy ngược trở lại. Thì ra là Ngọc dùng 

tâm lực rất lớn để tạo ra kết giới này.

“Ngọc!” Thu ra sức gào thét? Nhưng mà Ngọc nghe được sao?Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 64

Nếu như chỉ có những tên quái vật trước mắt, có lẽ Ngọc đã giải quyết xong bọn chúng rồi. 

Nhưng mà hỏng bét chính là, trong rừng chướng khí dày đặc, có thể liên tục sinh ra quỷ quái, 

khiến cho Ngọc ngay cả thở cũng không có thời gian. Cứ chiến đấu liên miên, Ngọc đã bắt đầu 

rơi vào tình thế xấu, không thể tránh thoát toàn bộ nanh vuốt của bọn yêu quái.

“Ngọc!” Thu không ngừng gọi tên Ngọc.

Ngọc lui một bước nhảy tới gần Thu.

“Ngọc, huynh muốn làm gì?!”

Ngọc không trả lời. Trong song chưởng xuất hiện một quang cầu trắng xóa. Ngọc biết mình đang

làm cái gì. Chỉ cần Thu sống sót, cho dù mình có tan thành mây khói cũng không tiếc hận.

Vũ Lạc Thanh Lưu, là một trong những pháp thuật mạnh nhất của thiên giới, có thể tinh lọc sạch 

sẽ hết thảy những dị vật nhơ bẩn, nhưng sẽ hao phí khí lực toàn thân. Tiên nhân không có vạn 

năm đạo hạnh đều sẽ không uổng công sử dụng. Cho dù là tiên nhân đạo hạnh thâm hậu cũng rơi 

vào thế vạn bất đắc dĩ mới dùng tới pháp thuật này. Lần gần đây nhất có người sử dụng nó, cũng 

là một vạn năm trước, khi ma vật thoát được khỏi kết giới…Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 65

Một tia sáng lóe lên mạnh mẽ khiến cho Thu không thể nào mở mắt ra. Đọng lại trong đầu chỉ có 

nụ cười vừa rồi của Ngọc, nụ cười tuyệt đẹp nhưng lại phảng phất ưu thương.  Trái tim Thu 

dường như đang bị dã thú cắn xé. Ngọc, tại sao lại phải làm như vậy chứ?

Tia sáng tản đi, toàn bộ quái vật cũng đã biến mất, không còn lại một chút dấu vết. Bầu trời trở

lại một màu trong xanh.

Thiếu niên áo trắng nằm yên bất động trên mảnh đất trống.

Tim Thu dường như cũng ngừng đập.

“Ngọc!”

11. Tiên thảo cứu nhân, đối trì thiên đình

(Cỏ tiên cứu người, đối đầu với thiên đình)

“Ngọc, tỉnh lại đi!”

“Y đã tiêu hao hết khí lực toàn thân, sợ rằng khó có thể tỉnh lại.” Sau lưng vang lên một thanh 

âm già nua.Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 66

“Vậy phải làm sao bây giờ đây?” Thu ôm Ngọc thật chặt, lo lắng bất an.

“Trong Ngọc Hư Cung trên đỉnh núi Côn Luân ở hướng Tây, có Tuyết Liên tiên thảo, phối hợp 

với đan dược hoàn hồn của ta, có thể giúp y hồi phục. Chỉ có điều muốn hái tiên thảo thực không 

dễ dàng, cho nên khó mà có được a….”

“Chỉ cần có thể cứu Ngọc, cho dù lên núi đao hay xuống biển lửa, quyết không chối từ!”

“Có thể ngươi sẽ bỏ mạng… Cứu không được y, ngược lại còn hại mình.”

“Không có Ngọc ta cũng chẳng cần sống nữa. Mạng của ta thuộc về Ngọc.”

“Tốt, bần đạo sẽ giúp ngươi một tay.”

Trong nháy mắt, phi tiên thuật đã đem Thu đến dưới chân núi Côn Luân.

Đỉnh Côn Luân cao vút sừng sững, tuyết trắng phủ đầy, sườn núi mây trắng lượn lờ bao phủ, 

trông rất diễm lệ. Tương truyền đỉnh Ngọc Hư là chỗ ở Ngọc Hư thần nữ – muội muội của Ngọc 

Hoàng đại đế. Trong truyền thuyết, năm đó Ngọc Hoàng đại đế thấy núi Côn Luân cao hớn hùng Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 67

vĩ, khí thế hiên ngang, cảnh sắc mỹ lệ, mà cũng rất gần với Thiên đình, liền cho xây dựng hành 

cung Hiên Viên ở trên đỉnh núi Côn Luân. Sau đó muội muội của Ngọc Đế là Ngọc Hư biết 

được, vô cùng không phục, nói Ngọc Đế chiếm quá nhiều chỗ, không chỉ trên trời, mà cả những 

chỗ tốt chỗ đẹp trên mặt đất. Ngọc Đế không còn cách nào, đành phải đem một ngọn núi của 

mình tặng cho Ngọc Hư. Ngọc Hư liền xin ngọn núi này, xây dựng một hành cung băng thanh 

ngọc khiết vô cùng mỹ lệ, hơn nữa còn thường xuyên mang theo chúng tỷ muội đến du ngoạn, 

cho nên, ngọn núi này còn gọi là núi Ngọc Hư.

“Được rồi, ta ở chỗ này chờ ngươi. Cho ngươi cái rìu này, có thể sẽ dùng đến. Ta ở lại chỗ này 

chiếu cố y. Ngươi tận lực nhanh lên một chút, y không còn nhiều thời gian đâu.”

“Được.”

***

“Ngọc?”

“…Ưm…”

“Ngọc, ta đang gọi huynh, huynh nghe thấy không?”

“Thu…”Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 68

“Ngọc, thật tốt quá, rút cục huynh cũng đã tỉnh!”

“Thu… Làm sao mà ra nông nỗi này? Huynh không sao chứ?”

Thu quần áo tả tơi, đôi môi thâm tím vì giá buốt. Cả người đầy vết thương, có chỗ còn đang 

rướm máu, rõ ràng là vừa mới bị thương. Lên đỉnh Ngọc Liên hái thuốc ngoại trừ phải đối mặt 

với những gian nan hiểm trở, quan trọng nhất là, còn phải ứng phó với Hộ Liên đồng tử (con 

trai, để chỉ những đứa bé, giống như 2 bé đi theo Quan Âm Bồ Tát í) canh giữ tiên thảo. Thu là 

một kẻ thư sinh, còn mệnh trở về cũng đã tốt lắm rồi, dù sao lên núi thì dễ nhưng xuống núi thực 

khó khăn. Huống chi hắn còn dùng rìu chiến đấu với đồng tử một phen mới lấy được tiên thảo, bị

thương là điều không thể tránh. Hộ Liên đồng tử đuổi giết ráo riết khiến cho hắn gần như là lăn 

xuống khỏi đỉnh Ngọc Hư. Vết thương thâm tím, còn gãy hai cái xương sườn, đau đến mức 

khiến hắn đổ một thân mồ hôi lạnh. Nhưng mà vì cứu Ngọc, cái gì Thu cũng không để ý. Thấy 

Ngọc tỉnh lại, Thu vô cùng vui vẻ.

“Ngọc, chỉ cần huynh không có chuyện gì, ta thành thế nào cũng không sao cả. Huynh đã trở lại, 

ta sẽ không để huynh đi.” Thu ôm Ngọc thật chặt.

Trí nhớ chậm rãi hiện về trong đầu Ngọc.

“Thu, khờ quá. Có nhất thiết phải làm như vậy không…”Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 69

“Ta mặc kệ. Huynh trở về là tốt rồi.”

“Vị đạo trưởng này, cảm ơn ngài đã ra tay cứu giúp.”

“Bần đạo chỉ có thể giúp được như thế thôi. Hai vị, chúng ta nếu có duyên sẽ gặp lại…”

.

“Ngọc, chúng ta cũng trở về nhà thôi.”

Thu đã khá lên nhiều. Thuật trị liệu của Ngọc ở trong tiên giới cũng thuộc hạng nhất nhì.

“Tên người phàm lớn mật! Tự tiện xông vào Ngọc Hư Cung, còn trộm tiên thảo!”

Là Hộ Liên đồng tử, còn có… Nhị Lang Thần.

“Ta trộm tiên thảo là để cứu người! Phật viết cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp! 

Chẳng lẽ các ngài là tiên nhân mà thấy chết không cứu sao?”

“Câm mồm!! Tuyết Liên tiên thảo là vô cùng trân quý, cung chủ chưa cho phép, thì ngay cả

Ngọc Hoàng đại đế cũng không thể lấy. Một kẻ phàm phu tục tử như ngươi há có thể ngoại lệ?!” 

Hộ Liên đồng tử cả giận nói.Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 70

“Tiên thảo là do ta bảo hắn đi trộm. Thỏ Ngọc cam nguyện chịu phạt.”

“Ngọc?!”

“Thỏ Ngọc, ngươi thật to gan! Chẳng những động tình phàm, còn xui khiến người khác đi trộm 

tiên vật! Ngươi phải chịu tội gì? Ta Nhị lang thần Dương Tiễn ty chức Đại Nguyên Soái thống 

lĩnh năm doanh tướng đại binh của Thiên đình, trấn thủ Lăng Tiêu bảo điện, há có thể để cho 

ngươi sỉ nhục giới luật của trời?! Bây giờ mau chóng theo ta trở về Thiên đình nhận tội!

“Hai ngày sau ta sẽ trở về Thiên đình hướng Ngọc Hoàng đại đế thỉnh tội. Nhưng hiện tại bất 

luận thế nào ta cũng không trở về!”

“Ngọc?!”

“Thu tâm ngọc lạc, chỉ vậy thôi.” Vẫn là nụ cười đạm nhạt ấy.

Ngọc nhẹ nhàng nắm lấy tay Thu, nói với Nhị lang thần: “Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, 

tiên nhân lướt qua hồng trần để tu tâm dưỡng tính. Nhưng vô dục vô cầu không có nghĩa là vô 

tình vô nghĩa. Tam thánh mẫu cũng thế, Chức Nữ cũng thế, ta cũng vậy, đều là người có tình. 

Cho dù là tiên, cũng là người tu hành. Người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình? Tiên nhân Thu Tâm Ngọc Lạc

Editor: Namichan @ Đông Phương Các

Page 71

chẳng qua là người phàm đắc đạo, sao có thể vô tình được chứ? Dương Tiễn, ta biết huynh thiết 

diện vô tư, chỉ vì muốn duy trì thiên luật, còn ta đã vô ý làm khó huynh. Thỏ Ngọc tự biết mình 

có tội, hai ngày sau nhất định sẽ trở về Thiên đình chịu tội. Chỉ có điều hiện tại ta sẽ không rời 

khỏi hắn. Dương Tiễn, nếu huynh từng yêu, nếu huynh hiểu rõ tình là chi, thì chắc chắn sẽ để

cho ta đi. Thỏ Ngọc ta không phải là người nói mà không giữ lời, cũng không muốn bị các tiên 

gia khác chê cười là nhát gan sợ phiền phức. Nếu huynh cố ý ép ta, cho dù Thỏ Ngọc tan xương 

nát thịt cũng sẽ không trở về Thiên đình!”

“Láo xược! Ngươi dám khiêu chiến với uy nghiêm của Thiên đình?!”

“Thỏ Ngọc không dám. Hai ngày sau Thỏ Ngọc nhất định sẽ trở về, nếu làm trái với lời thề, 

nguyện đi đến tận cùng của trời đất chịu cực hình, tan thành tro bụi. Chẳng qua là hiện tại ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net