thu tâm ngọc lạc
Thu Tâm Ngọc Lạc
Editor: Namichan @ Đông Phương Các
Page 1
Thu Tâm Ngọc Lạc
Tác giả: Phong Chi Trúc
Thể loại: đam mỹ ngắn, huyền huyễn, nhẹ nhàng, ngược tâm, 1x1, HE
Chuyển ngữ: Namichan
Bản edit chỉ được post tại Đông Phương Các
http:/kylinhdan.wordpress.com/
Lời đầu tiên của tác giả: Chúc mọi người Trung Thu vui vẻ!!! Ăn được thật nhiều bánh Trung
Thu nha~! Ha ha ha~
Khó trách ta tăng cân, là do ăn bánh Trung Thu… Hắc hắc ~~
Editor: đây là quà Trung Thu của Đông Phương Các gửi tới mọi người na ~ Cảm ơn những
người đã ủng hộ ĐPC từ trước tới nay ^^
Tiết tử:
Trong lễ hội trăng tròn của tiết Trung Thu, đương nhiên không thể thiếu hội đèn lồng cùng hội
đố đèn (một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây
hoặc dán trên tường). Cùng gia đình tản bộ ngắm trăng, cũng làm cho đường phố ban đêm trở
nên vô cùng náo nhiệt. Các nữ tử sống trong khuê phòng lại có cơ hội được ra ngoài dạo chơi,
cũng có thể gặp gỡ tình lang mà mình ngưỡng mộ từ lâu.
Một thiếu niên áo trắng xuất hiện ở trên con đường lớn đông đúc náo nhiệt, so sánh với không
khí tưng bừng của ngày hội, cậu trông có vẻ thanh nhã hơn mấy phần. Thiếu niên có làn da trắng Thu Tâm Ngọc Lạc
Editor: Namichan @ Đông Phương Các
Page 2
nõn, đôi mắt sáng ngời, đôi môi anh đào phớt hồng, khí chất thanh nhã không vướng chút bụi
trần chốn nhân gian. Thiếu niên đi tới bên hồ, nhẹ nhàng phất tay một cái, trên bờ hồ liền xuất
hiện thêm một cái đình nghỉ mát, trên chiếc bàn đá trong đình có đặt một đĩa điểm tâm, còn có
một bình trà xanh. Ngồi một mình trong đình, xa xa nhìn thấy ánh đèn lấp lánh phía trong thành,
cũng có thể nhìn thấy mặt trăng tròn vành vạnh tỏa sáng treo cao trên đỉnh trời đêm.
Trăng không đổi, vẫn là trăng tròn của hai mươi năm trước. Hai mươi năm sau, huynh còn nhớ
rõ ước hẹn lúc đó không? Mỗi ngày trên trời bằng mười năm chốn nhân gian, sẽ không phải là
riêng mình cô đơn chờ đợi chứ? Tròn một giấc mộng lẻ loi… Thiếu niên nâng chén trà lên,
thưởng thức hương vị trà xanh thơm dịu.
Tây Bắc vọng hương hà xứ thị,
Đông Nam điến kiến nguyệt kỷ hồi viên.
Tạc phong nhất xuy vô nhân hội,
Kim dạ thanh quang tự vãng niên. (1)
Thế sự vô thường, cho dù huynh không đến, cùng người phàm ngắm trăng thì có gì không ổn
đâu?
Thiếu nên tên Ngọc, là Thỏ Ngọc của Quảng Hàn Cung. Cứ một trăm năm lại hạ phàm xuống
nhân gian một lần vào ngày Trung Thu trăng tròn. Vào ngày này hai mươi năm trước, Ngọc lén
lút hạ phàm, ở trong trà lâu (quán trà) gặp một thư sinh nho nhã. Năm đó thư sinh kia không đậu
khoa cử, mặc dù tinh thần chán nản, nhưng cũng là một người trời sinh tính tình cởi mở. Hai
người nói chuyện vô cùng tâm đầu ý hợp, cho nên ước hẹn Trung Thu hai mươi năm sau gặp
lại…Thu Tâm Ngọc Lạc
Editor: Namichan @ Đông Phương Các
Page 3
“Mộ vân thu tẫn dật thanh hàn
Ngân hán vô thanh chuyển ngọc bàn
Thử sinh thử dạ bất trường hảo
Minh nguyệt minh niên hà xứ khan?(2)
Vào ngày này hằng năm, ta đều tới bên hồ nhìn một chút. Rốt cuộc huynh cũng đã tới.”
“Ha ha, quân (3) không nuốt lời.”
Thư sinh trước mắt cũng đã ngoài ba mươi, ngoại trừ nho nhã, còn có thêm mấy phần chững
chạc.
“Huynh vẫn giống như trước kia. Một chút cũng không thay đổi.” Thư sinh tên Đan, tự là Thu,
ngồi đối diện với Ngọc.
Ngọc chỉ cười, hờ hững cười. Thỏ Ngọc là tiên nhân trên Thiên Cung, đương nhiên là trường
sinh bất lão.
Người ấy tới, Ngọc thật cao hứng. Nhưng mà nay không bằng xưa, hai người ngồi đối diện thật
lâu, cả buổi không nói câu gì…Thu Tâm Ngọc Lạc
Editor: Namichan @ Đông Phương Các
Page 4
“Hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta gặp nhau.”
“Vì sao?”
“Thực không dám dấu giếm, ta là Thỏ Ngọc trên thiên đình, một trăm năm mới có thể hạ phàm
một lần. Hai mươi năm trước là do ta lén lút hạ phàm mới gặp được huynh. Lần hạ phàm tiếp
theo, chắc là không có duyên cùng huynh nói lời tạm biệt rồi.” Ngọc cười, nhưng mà ánh mắt
trong veo lại khiến người ta cảm thấy khó hiểu…
“Cùng quân quen biết là duyên, cùng quân chia lìa cũng là duyên. Ngọc là một người lưu luyến
duyên phận, có thể cùng quân gặp gỡ, tam sinh hữu hạnh (4).”
“…” Thu cũng chỉ cười, nhưng không trả lời lấy một câu. Một lúc lâu sau, Thu mới nói: “Nếu có
trọng sinh luân hồi, hi vọng Thu còn có thể cùng quân gặp gỡ.”
Ngọc mỉm cười như cũ, một nụ cười nhẹ nhàng ấm áp, vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí Thu…
“Trung đình địa bạch thụ tê nha
Lãnh lộ vô thanh thấp quế hoa.(5)”
Thu nhấp một ngụm trà, nhìn mặt hồ dao động tràn ngập ánh trăng.Thu Tâm Ngọc Lạc
Editor: Namichan @ Đông Phương Các
Page 5
“Kim dạ nguyệt minh nhân tẫn vọng,
Bất tri thu tứ lạc thùy gia (6).”
Ngọc tiếp lời, cũng thưởng thức một ngụm trà xanh.
“Thu tâm tư ngọc.”
“Ngọc lạc thu tâm.”
Lúc thì chuyện trò vui vẻ, lúc thì lặng yên không một tiếng động. Chẳng mấy chốc mặt trời đã hé
dậy ở phía đông…
Đêm trăng đã qua, Ngọc không thể lưu lại…
Bình minh lên, tâm Thu cũng chết…
Nói một tiếng “Bảo trọng”, Ngọc biến mất ở trong tầng mây…
“Thiểu quân dẫn ngã thăng ngọc đànThu Tâm Ngọc Lạc
Editor: Namichan @ Đông Phương Các
Page 6
Lễ không diêu thỉnh chân tiên quan.
Vân dục hạ tinh đấu động,
Thiên nhạc nhất thanh cơ cốt hàn.
Kim hà hân hân tiệm đông thượng,
Luân y ảnh xúc do tần vọng.
Tuyệt cảnh lương thì nan tái tịnh,
Tha niên thử nhật ứng trù trướng.”(7)
Thu đứng lặng bên hồ hồi lâu, cuối cùng cũng cất bước.
***
Ngày hội Trung Thu một trăm năm sau, một thiếu niên áo trắng tuấn mỹ dựa vào cửa sổ trà lâu,
đôi mắt mông lung ngắm nhìn ánh trăng…
Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu.
Khinh giải la thường,
độc thượng lan chu.
Vân trung thùy ký cẩm thư lai?
Nhạn tự hồi thì,
nguyệt mãn tây lâu. .Thu Tâm Ngọc Lạc
Editor: Namichan @ Đông Phương Các
Page 7
Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu.
Nhất chủng tương tư,
lưỡng xử nhàn sầu. .
Thử tình vô kế khả tiêu trừ,
Tài hạ mi đầu,
khước thượng tâm đầu…. (8)
Chú thích: Cái tiết tử này có rất nhiều bài thơ Đường nói về Trung Thu.
(1) Đây là bốn câu thơ trong bài《 Bát nguyệt thập ngũ nhật dạ bồn đình vọng nguyệt 》của tác
giả Bạch Cư Dị. Dịch:
Nơi Tây Bắc ngóng về quê cũ
Chốn Đông Nam trăng đã mấy lần tròn
Hôm qua gió thổi nào ai biết
Tối nay yên tĩnh tựa năm xưa.
- Chém by NamiChan TT.TT –
(2) Đây là bài thơ 《 Trung Thu 》của tác giả Đỗ Mục. Dịch:
Mây bay giá lạnh chiều tà
Trên sông Ngân Hán trăng ngà nhẹ trôiThu Tâm Ngọc Lạc
Editor: Namichan @ Đông Phương Các
Page 8
Đời người được mấy đêm nay
Ngắm trăng thu tới rồi đây chốn nào
- Quỳnh Chi phóng dịch –
(3) Từ “Quân” ở đây không phải chỉ có nghĩa là “Vua”, mà anh em, bạn bè tôn xưng nhau thì
cũng gọi là ‘quân’.
(4) Tam sinh hữu hạnh: hạnh phúc ba sinh – nay được hạnh phúc là vì đã tu được ba kiếp rồi. Ý
nói đến những duyên phận đặc biệt, như ngẫu nhiên gặp nhau hoặc gặp trong hoàn cảnh bất ngờ
mà trở thành tri kỷ.
(5) (6) Đây là bài thơ 《 Trung Thu vọng nguyệt 》của tác giả : Vương Kiến. Dịch:
Vườn khuya ngập ánh trăng ngà
Chim về tổ ấm mộng mơ trên cành
Sương thu lạnh lẽo âm thầm
Vương trên những cánh hoa vàng ngát hương
Trăng đêm nay sáng muôn phương
Nhà nhà vui ngắm trăng tròn trung thu
Ai người ruột rối tơ vò
Trăng khuya soi bóng sầu thu một mình ?Thu Tâm Ngọc Lạc
Editor: Namichan @ Đông Phương Các
Page 9
- Quỳnh Chi phóng dịch –
(8) Đây là bài thơ Nhất Chi Mai – “Hồng ngẫu hương tàn ngọc điếm thu” Tống – Lý Thanh
Chiếu. Dịch:
Chiếu lạnh hơi thu sen đỏ tàn
Nhẹ cởi áo là
Riêng xuống thuyền lan.
Bức gấm từng mây ai gửi sang?
Bữa nhạn bay về,
Gác nhỏ trăng tràn.
Hoa tự phiêu linh, nước tự xuôi.
Một giống tương tư;
Buồn tủi đôi nơi.
Cách chi tình ấy giúp nguôi ngoai?
Vừa khỏi mi này,
Đã nặng tim này.
- Châu Hải Đường dịch -Thu Tâm Ngọc Lạc
Editor: Namichan @ Đông Phương Các
Page 10
(7) Đây là tám câu cuối trong bài thơ《Bát nguyệt thập ngũ dạ đào nguyên ngoạn nguyệt 》của
tác giả Lưu Vũ Tích. Vì trình độ Namichan có hạn nên không thể dịch bài thơ này được. Mong
mọi người thông cảm. Đây là nguyên bài thơ bằng tiếng Trung, có cao thủ nào thành thạo tiếng
Trung thì dịch hộ ta với TT.TT
《八月十五夜桃源玩月》
尘中见月心亦闲,况是清秋仙府间。
凝光悠悠寒露坠,此时立在最高山。
碧虚无云风不起,山上长松山下水。
群动悠然一顾中,天高地平千万里。
少君引我升玉坛,礼空遥请真仙官。
云 欲下星斗动,天乐一声肌骨寒。
金霞昕昕渐东上,轮欹影促犹频望。
绝景良时难再并,他年此日应惆怅。
1, Vãng sự như yên, phiêu phiêu mang mang
(Chuyện cũ tựa mây khói, bồng bềnh mịt mờ)
Trăng tròn hoa thắm, lại là ngày hội…
Ngọc dựa vào cửa sổ ngắm ánh trăng mông lung. Trong mắt cậu, trăng vẫn luôn trong trẻo lạnh
lùng, cô đơn hiu quạnh tựa như Quảng Hàn Cung. Mọi người luôn luôn ca ngợi vẻ đẹp mỹ lệ của Thu Tâm Ngọc Lạc
Editor: Namichan @ Đông Phương Các
Page 11
trăng, nhưng trăng lại luôn hâm mộ sự náo nhiệt chốn nhân gian. Thường Nga là một ví dụ, mà
mình, có lẽ là một ví dụ khác.
Than nhẹ một tiếng, Ngọc nâng chén trà lên, nhìn lá trà trôi lờ lững bên trong. Không phải là loại
trà thượng hạng gì, nhưng trà thô cơm nhạt gì cũng có mùi vị riêng của nó. Một mình uống trà
dưới trăng, còn ngắm cảnh cũng chỉ là cái cớ lừa mình dối người. Ngọc nhấp một ngụm trà, nhìn
cảnh đêm, ánh mắt có chút mê ly. Ngọc không uống rượu, không phải là say, mà đang chìm vào
trong những chuyện cũ tựa mây khói, một mảnh mịt mờ, giống như người đang ở trong thế giới
ảo ảnh, lang thang bất định giữa thực giữa hư.
Năm ấy một mình hạ phàm, cũng là ở trà lâu này, vô tình gặp được thư sinh tên Thu. Một trăm
năm sau, không biết huynh đã đầu thai ở chốn nào? Ngọc là tiên trên trời, chỉ cầm bấm đốt tay
tính toán là có thể biết bất cứ chuyện gì của hai giới nhân quỷ. Mặc dù đạo hạnh ở Thiên giới
được coi là kém, nhưng cũng có thể biết trước những chuyện của một trăm năm sau. Nhưng mà
Ngọc không dám xem, cũng không muốn xem. Xem thì làm được gì? Duyên đến duyên đi, là
trời cao đã định, cố chấp nắm giữ, là làm trái đạo trời. Chỉ hi vọng huynh có thể đầu thai vào một
gia đình thật tốt, kiếp này hạnh phúc mỹ mãn.
Trên trời một ngày, bằng mười năm chốn nhân gian. Ở trên trời nếu muốn quên một người, thực
sự là sống một ngày bằng một năm. Trong truyền thuyết phương Tây, trước Thánh Đàn có một
loại nước Thánh tên “Vong Tình”, uống vào là có thể quên đi hết thảy tâm tư tình cảm. Nhưng
như vậy có tốt không? Ngọc thầm nghĩ.Thu Tâm Ngọc Lạc
Editor: Namichan @ Đông Phương Các
Page 12
Tiên nhân không được động tình. Nữ tiên cũng thế, nam tiên cũng vậy, động tình, sẽ ảnh hưởng
đến tu hành, rối loạn đạo hạnh, là đại kỵ trong tu đạo. Khó trách Tây Vương Mẫu hết sức để ý
đến chuyện này. Như Chức Nữ là một ví dụ. Mặc dù mình tu hành ở Nguyệt cung đã mấy ngàn
năm, nhưng cũng khó thoát tình kiếp. Trời nếu có tình thì cũng sẽ già thôi, mà già thì thế nào?
Cảnh đời luôn luôn biến đổi, và thời gian thì vẫn cứ trôi qua, làm sao níu giữ được cơ chứ?
Trong phút chốc, vạn vật, tự có quá trình tuần hoàn, và tình cũng vậy. Người tuy có tình, nhưng
bạc tình bạc nghĩa cũng không ít, giải thích thế nào? Xem ra như vậy, làm sao biết cỏ cây vô
tình?
Ngọc đắm chìm trong suy nghĩ. Rất nhiều ý nghĩ hỗn độn, hợp lại cùng một chỗ…
Ngọc mệt mỏi, gục xuống bàn, mơ mơ màng màng…
“Thu tâm tư Ngọc, Ngọc lạc Thu tâm.” Tựa như trà vậy, tuy không nhìn thấy, nhưng lại có thể
ngửi thấy hương trà. Mùi thơm xao xuyến lòng người, thanh nhã, tinh tế, nhưng lại không thể
xua tan, vẫn luôn thoang thoảng trong không khí. Mà trên hàng mi thật dài của Ngọc, cũng đã có
một tầng hơi nước.
“Công tử, đừng ngủ ở đây, rất dễ trúng phong hàn.”
Ngọc mới biết được mình vừa ngủ thiếp đi, ánh mắt có chút mê man nhìn người nói chuyện.Thu Tâm Ngọc Lạc
Editor: Namichan @ Đông Phương Các
Page 13
Một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, chắc là tiểu nhị của trà lâu. Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt
kia, lại cảm giác như đã từng quen biết.
“A, cám ơn.” Ngọc nhu nhu huyệt Thái Dương. Lại nhìn thiếu niên kia một chút, hỏi: “Cậu tên
gì?”
“Thu. Ta tên là Thu.”
“Tên thật dễ nghe nha. Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Năm nay vừa tròn mười ba. Ta là đại chất tử của ông chủ trà lâu này. Hôm nay cả nhà tới đây
chơi hội, thuận tiện giúp đỡ công việc một chút.”
“Ưm, khó trách hôm nay trà lâu lại náo nhiệt như vậy.”
Thu. Tựa như sương thu, làm đỏ lá phong, cũng khiến khí trời lành lạnh. Nghĩ đến đây, Ngọc
cảm thấy có chút cô đơn. Đứa nhỏ trước mắt, chính là Thu chuyển thế. Người đã uống Mạnh bà
thang, làm sao có ký ức của kiếp trước được cơ chứ? Lại là một cuộc bình thủy tương phùng
(bèo nước gặp nhau, chỉ là tình cờ), không hơn. Nhưng mà trong lòng nhớ người, thủy chung
khó có thể quên. Nhớ mãi không quên. Nhớ mãi không quên…Thu Tâm Ngọc Lạc
Editor: Namichan @ Đông Phương Các
Page 14
“Công tử, huynh không thoải mái sao?”
“A, không có.”
Ngọc chẳng qua là đang rơi vào trong hồi ức, dây dưa không ngừng…
“Bánh Trung Thu năm nay ăn rất ngon đấy! Công tử có muốn nếm thử không?” Cậu bé đang
cười, cười giống như đã từng quen biết.
“Không cần, ta phải đi rồi.”
Rời khỏi trà lâu, chậm rãi bước đi trên con đường náo nhiệt, Ngọc chỉ cảm thấy trong lòng thật
phiền muộn. Đêm thu ở đất Giang Nam có phần lạnh, nhưng có lạnh hơn nữa cũng chẳng bằng
cái lạnh lẽo tĩnh mịch ở Nguyệt cung…
2. Tương bạn ngũ tái, mặc mặc hỉ hoan
(Làm bạn năm năm, lặng lẽ yêu mến)Thu Tâm Ngọc Lạc
Editor: Namichan @ Đông Phương Các
Page 15
Mới sáng sớm, Ngọc đã ra ngoài, chỉ là muốn tùy tiện đi dạo. Nhân gian náo nhiệt, kỳ thực cậu
rất thích, đối với cậu mà nói, đây là một loại cảm giác mới lạ…
“Công tử, xin hỏi huynh có biết đường đến Lục Tùng Trai không?”
Ngọc xoay người, không ngờ là hài tử đêm qua, Thu…
“Úi? Là công tử sao. Thật là khéo nha. Huynh có biết đến Lục Tùng Trai phải đi đường nào
không?”
“Cậu từ chỗ này, đi về hướng trái, gặp một con đường bên phải, thì rẽ phải lần nữa là được.”
“À, ra là như vậy. Ha ha. Ta muốn đến ký túc ở Lục Tùng Trai.”
“Sao?”
“Cha ta nói nơi đó hoàn cảnh tốt, thích hợp dùi mài kinh sử.”Thu Tâm Ngọc Lạc
Editor: Namichan @ Đông Phương Các
Page 16
“Cậu đến đó để học?”
“Ừm. Tương lai ta muốn vẹn đường công danh, báo hiếu cha mẹ.”
“Cậu bé ngoan.” Ngọc nhợt nhạt cười một tiếng. Đứa nhỏ cũng hơi hơi đỏ mặt lên.
“Công tử, nếu như huynh không ngại… có thể mang ta đi được không? Ta có điểm không nhớ
được…”
“Không sao. Đi thôi.”
***
“Vị công tử này, Lục Tùng Trai đã hết chỗ rồi. Đến đi học thì có thể, nhưng không thể ký túc
đâu.”
Ngọc nhìn Thu một chút. Thu mếu máo, gương mặt thoạt nhìn có chút như đưa đám.
“Nga, như vậy sao, quấy rầy ngài rồi.”
“Giờ cậu tính thế nào?”Thu Tâm Ngọc Lạc
Editor: Namichan @ Đông Phương Các
Page 17
“Không biết… Nhà của ta cách nơi này khá xa, cũng không thể cứ trở về như vậy được…”
“Thử đến nhà khác?”
“Công tử, huynh… huynh có thể cho ta ở nhờ được không? Ta có thể thay huynh nấu cơm giặt
quần áo, huynh chỉ cần cấp cho ta một chỗ có thể thuận tiện đi học là được rồi. Là phòng chứa
củi cũng không sao. Huynh muốn ta làm gì thì ta sẽ làm cái đó, sẽ rất nghe lời.”
“Cậu… Thật muốn lưu lại?”
“Đúng, công tử cho ta ở nhờ đi. Ta biết như vậy rất vô lễ… Nhưng mà… Ta thật muốn lưu lại để
có thể thuận tiện đi học…”
“Vậy thì cậu cứ ở lại đi. Say này gọi ta Ngọc là được.”
“Đa tạ công tử! Đa tạ công tử!” Thu quỳ xuống, lại bị Ngọc kéo lên.
“Một người cũng là ở, thêm cậu cũng vậy thôi. Không cần đa lễ.”Thu Tâm Ngọc Lạc
Editor: Namichan @ Đông Phương Các
Page 18
Ngọc ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng thì đang đau đớn khổ sở. Thu đã không
phải là Thu của kiếp trước rồi, đã biết như vậy mình còn hi vọng xa vời cái gì? Để Thu ở bên
người, không phải là khiến cho mình tức cảnh sinh tình sao? Mà thôi, được rồi. Ta giúp huynh
một lần, coi như là hành thiện tích đức vậy.
Từ đó trở đi, Thu ở lại chỗ của Ngọc. Ngọc dạy Thu bối thư, giải đáp các thắc mắc của Thu. Mà
Thu cũng rất hiểu chuyện, nấu cơm… chuyện vặt đều làm cả, mặc dù Ngọc nói không cần phải
như vậy. Hai người cứ thế sống gắn bó nương tựa vào nhau, khiến cho Ngọc không cảm thấy
nhàm chán. Mà Thu, tựa hồ cũng rất vui vẻ.
“Ngọc, người của huynh thật là ấm áp nha.” Thu ôm Ngọc.
“Được rồi, cậu cũng lớn rồi, đừng cọ xát vào người ta thế chứ.”
Ngọc là một người rất an tĩnh, nói rất ít, duy chỉ có ở trước mặt Thu, mới cười, còn nói thêm ít
câu. Cậu sủng ái Thu, mà thiếu niên Thu, tựa hồ cũng thích làm nũng Ngọc. Chỉ có điều, Thu
không biết tâm tình của Ngọc rốt cuộc là như thế nào…
Ngọc không tự chủ được lại xem Thu như là Thu của kiếp trước. Chính cậu cũng biết làm như
vậy là không đúng, như vậy sẽ ảnh hưởng đến Thu, nhưng mà cậu… Thân bất do kỷ. Quan
trọng nhất là, cậu cũng dần dần thích Thu của hiện tại. cho dù không có tương lai, cậu cũng rất
mãn nguyện rồi, ít nhất là hiện tại có thể làm bạn với Thu, thậm chí được nhìn Thu lớn lên. Ngọc Thu Tâm Ngọc Lạc
Editor: Namichan @ Đông Phương Các
Page 19
vẫn là tịch mịch, trong lòng vẫn chứa nhàn nhạt bi thương. Nhưng mà có thể được ở bên cạnh
Thu, Ngọc cũng cảm thấy đây là một loại hạnh phúc.
Ngọc nhìn ánh trăng, lần này cậu có thể hạ phàm sáu ngày, tương đương với sáu mươi năm ở
nhân gian. Thiên can địa chi (*) tuần hoàn không ngừng, mà lần này sẽ lại tuần hoàn đến cái gì
đây?
(*) địa chi: gồm 12 chi: tý, sửu, dần, mão, thin, tỵ, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi.
3. Kim bảng đề danh, say rượu loạn tình.
Chớp mắt Thu đã mười tám tuổi. Hắn đã rất ít làm nũng với Ngọc. Hắn trưởng thành, cũng ngày
càng chín chắn. Chẳng qua là có đôi khi, Ngọc cảm thấy không biết Thu đang suy nghĩ gì, mà
năm nay, hắn sẽ tham gia cuộc thi khoa cử. Ngọc chỉ hi vọng hắn có thể sớm được như mong
nguyện, công thành danh toại, hiếu kính cha mẹ. Năm đó Thu… Ha ha, chuyện đã qua rất lâu,
mà đến nay như vẫn như rõ mồn một trước mắt. Đối với tiên nhân mà nói, trăm năm mây khói,
cũng chỉ là chuyện tình mười ngày trước. Có lẽ nguyên nhân chính là như vậy, nên tiên nhân
muốn quên đi tình cảm là vô cùng khó khăn.
Thập niên hàn song vô nhân vấn, nhất cử thành danh thiên hạ tri (Mười năm vất vả đèn sách
không ai hỏi han, chỉ một khoa cử là thành danh thiên hạ đều biết). Từ cổ chí kim, đa phần học
sinh đều là như thế. Thu quả thực là một cậu bé thông tuệ, đọc sách cũng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net