Chương 4. Thanh đoàn tử và Trà xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----
Thượng Hải, tháng 4 năm 1934

Gửi Tiểu Vũ,

Hôm nay tôi đến văn phòng nộp tài liệu định kỳ rồi qua chợ mua ít đồ, định là sẽ làm cơm chiên Dương Châu. Chủ sạp bán thịt tôi hay mua nói là sắp đến tiết Thanh minh, nếu định làm ăn đồ nóng thì ăn trước đi, tới đúng ngày thì ăn đồ nguội. Tiểu cô nương bán điểm tâm hàng bên cạnh nghe xong còn giới thiệu với tôi cô ấy đang bán một món gọi là Thanh đoàn tử và bánh cuộn thừng, bảo tôi là chỉ bán trong tiết Thanh minh. Tôi liền gật gù mua cả hai loại rồi mang tới Di Hoà cùng ăn với Tiểu Minh.

Bánh của tiểu cô nương ăn rất ngon nhưng tôi thích Thanh đoàn tử hơn bánh cuộn thừng. Tiểu Minh thì ngược lại, vừa mở gói giấy dầu bọc bánh cuộn ra thì mắt sáng lên, còn chạy vào buồng trong bưng ra một ấm trà với hai cái chén. Tiệm vừa mở cửa, ngoài đường cũng chẳng có mấy ai nên chúng tôi thong thả ngồi nhâm nhi, trò chuyện.

Bánh cuộn thừng được tiểu cô nương nặn rất khéo, nhỏ nhắn và tinh xảo. Vỏ bánh giòn rụm màu nâu nhạt phủ một lớp đường mỏng bên ngoài, bên trong không có nhân nhưng bột mì rất mềm và ấm. Chỉ là bánh chiên hơi nhiều dầu nên tôi ăn không hợp nhưng Thanh đoàn tử thì đúng là xuất sắc thật đấy. Vỏ bánh màu ngọc, bên trong nhân đậu xanh, ăn một miếng liền cảm thấy vị ngọt bùi của đậu kèm vị béo ngậy và hương thanh mát thoang thoảng. Tôi đoán hương thơm ấy thuộc về một loại thảo mộc nào đó. Trà xanh Tiểu Minh pha uống cùng Thanh đoàn tử khá hợp nhưng tôi cảm giác sự ngọt ngào nơi đầu lưỡi đã trôi mất cùng ngụm trà. Thật kì lạ làm sao. Tiểu Vũ có gợi ý gì cho trà dùng kèm điểm tâm không?

Tiểu Minh bảo thời gian này dùng điểm tâm buổi chiều sẽ rất hợp. Mấy món điểm tâm kia cũng khiến tôi tò mò muốn tự làm thử nên quyết định tìm sách dạy làm điểm tâm đem về. Tôi tra cứu trên giá sách một lúc thì chọn được một cuốn, bên trong có cả hình vẽ mô phỏng, tuy không đẹp được như bức Mì trường thọ cậu vẽ cho tôi nhưng ít nhất vẫn nhìn rõ các bước làm. Cuốn sách tên là 'Điểm tâm bốn mùa', không biết Tiểu Vũ đã đọc chưa?

Ăn bánh cùng Tiểu Minh xong, tôi liền về nhà. Thời tiết hôm nay rất đẹp, trời xanh mây trắng, không khí cũng ấm áp hơn rất nhiều so với lúc sáng sớm. Đường phố ngày thường vẫn là tấp nập nhất, các quý ông đã cởi bỏ lớp măng-tô dạ, chỉ còn mặc bộ comple dày dặn đơn giản đi làm, mấy vị phu nhân thanh lịch khoác khăn choàng bên ngoài bộ sườn xám bằng nhung thượng hạng ngồi trên xe kéo. Khi đi qua một toà nhà đang xây dựng, tôi vô tình nghe thấy tiếng hát từ trên cao vọng xuống của những người công nhân đang làm việc, còn có tiếng cười nói của cô cậu sinh viên ra vào cổng trường đại học gần đấy. Tôi cảm thấy bây giờ mới thực sự là mùa xuân mà tôi tưởng tượng cùng với cậu, tôi gọi chúng là 'trên cây có hoa, trên đường có hạnh phúc'.

Tôi ngắm phong cảnh rất lâu mới về tới nhà, sau đó vẫn quyết định làm một chảo cơm chiên, nấu thêm một bát canh gà ăn cùng. Cơm nước xong xuôi thì ra ngoài làm việc tiếp.

Hình như tôi chưa kể cho cậu nghe về nghề nghiệp của tôi nhỉ. Công việc của tôi hiện tại là nghiên cứu kiến trúc, văn hoá và ghi chép cuộc sống thường ngày của người dân Thượng Hải. Thành phố này là nơi giao thoa của nhiều nền văn hoá khác nhau nên cơ quan chuyển tôi tới đây để có cơ sở nghiên cứu. Do tính chất công việc như vậy nên tôi thường hay ra ngoài đi đây đi đó, vẽ kí hoạ, viết lách rồi về nhà hoàn thiện lại toàn bộ và gửi đi. Ngoại trừ một số khu vực không an toàn thì tôi đều đang cố gắng đến khắp mọi ngõ ngách ở Thượng Hải.

Tôi đợi thư hồi đáp của cậu.

Ký tên
Tán Đa

-----
Thượng Hải, tháng 4 năm 1934

Gửi Tán Đa,

Tôi hiện tại vẫn đang là sinh viên đại học, ngoài giờ cũng chỉ vẽ thêm ít tranh đem bán lấy tiền trang trải học phí. Ngày thường tôi khó có thể ra ngoài vào buổi sáng nên chỉ có thể ngắm đường phố một lúc trên đường đi học. Bên ngoài sân trường đại học của tôi trồng rất nhiều cây, mùa xuân vừa tràn về là chúng đã đua nhau nở hoa rồi, nhìn thích mắt lắm, tâm hồn cũng trở nên thư thái hơn.

Nếu ngài nghiên cứu về kiến trúc, vậy chắc ngài cũng biết vẽ phải không? Gần đây tôi đang học môn vẽ kí hoạ, thầy giáo nói chúng tôi nên thường xuyên thực hành khi có thời gian rảnh. Tôi khá hứng thú với kí hoạ kiến trúc. Trước nay, sở trường của tôi vẫn luôn là tranh thuỷ mặc, học thêm môn này liền cảm thấy mình đang bước vào một chân trời mới vậy. Tôi sẽ cố gắng ra ngoài nhiều hơn giống như ngài để tập vẽ.

Mà Tán Đa này, nghề nghiệp của ngài thú vị thật đấy, được ra ngoài nhìn ngắm mọi thứ mỗi ngày. Tôi đoán ngài cũng cần trò chuyện với nhiều người để tìm hiểu cuộc sống của họ phải không? Nếu tôi là ngài, chưa chắc tôi đã làm được những việc ấy vì tôi là người kiệm lời và khó mở lời với người lạ. Tôi có hơi buồn một chút nhưng tôi sẽ cố gắng thay đổi bản thân để trở nên tốt đẹp hơn.

Cuốn 'Điểm tâm bốn mùa' tôi từng xem qua nhưng vì đang tập trung tìm hiểu các món ăn mặn nên tôi chưa muốn chuyển sang điểm tâm ngay. Ngài xem xong thì kể cho tôi nghe nhé. Và nếu chẳng may không hiểu điều gì thì cũng hãy báo với tôi để xem tôi có thể giúp gì cho ngài không.

Thanh đoàn tử là một món ăn truyền thống của vùng Giang Nam, hương vị thanh mát mà ngài nói tới là của loại cỏ tên là tương mạch thảo. Ngài có thể ra chợ mua loại cỏ này, đem nghiền nát, ép lấy nước rồi nhào cùng bột nếp thành một khối bột mềm và ướt. Khác với Tiểu long bao, vỏ của Thanh đoàn tử mềm và dính hơn, sau khi trộn với tương mạch thảo sẽ làm vỏ chuyển thành màu xanh ngọc. Bình thường người ta sẽ đặt một viên mỡ lợn nhỏ vào giữa nhân đậu xanh, sau đó nặn tròn rồi đặt vào vỏ bánh, vo tròn lại. Làm vậy thì khi hấp bánh, viên mỡ chảy ra, quyện cùng đậu xanh sẽ giúp nhân không bị khô mà lại có vị béo ngậy.

Chỉ là, Tán Đa biết đấy, tôi không thích ăn mỡ lợn cho lắm nên mỗi lần tới tiết Thanh minh, tôi sẽ tự làm một đĩa Thanh đoàn tử riêng, dùng đường thốt nốt trộn với đậu xanh làm thành nhân. Khi hấp cách thuỷ, phần đường sẽ tan ra mà không lợn cợn như đường hạt, đậu xanh vừa mềm vừa ngọt. Cái ngọt này ăn riêng thì hơi gắt nhưng khi uống cùng trà thì chắc chắn là rất hợp khẩu vị. Ngài có thể thử nhân bánh này của tôi cùng với trà xanh hoặc trà đen đều được, mỗi sự kết hợp sẽ đem đến một hương vị đặc biệt riêng.

Thật trùng hợp là anh họ tôi mới đem cho tôi một ít trà ở quê lên, tôi gửi ngài một phần đựng trong chiếc hộp thiếc nhỏ đặt ở chỗ cũ, ngài mang về pha thử rồi uống cùng Thanh đoàn tử nhé. Đây là vụ trà đầu xuân ngon nhất của chúng tôi, mọi người sau khi tảo mộ sẽ lên núi hái, đem về chế biến rồi đem tặng và sử dụng. Trước đây, tôi đều đi cùng gia đình nhưng năm nay tôi lên thành phố ngay sau năm mới để kịp nhập học nên lỡ mất mùa vụ này. Trà người nhà gửi cho tôi là loại dùng búp trà non, hương vị cũng là loại xuất sắc nhất, ngài có thể dùng ấm tử sa để pha, ngâm trà khoảng năm phút là có thể uống được rồi.

Chúc ngài có một đĩa Thanh đoàn tử thật ngon miệng cùng những lá trà của tôi nhé.

Ký tên
Vũ Tử

-----
Trà xanh mà Lưu Vũ tặng Tán Đa là trà Hoàng Sơn Mao Phong, một trong 10 loại trà ngon nhất Trung Quốc, cũng là trà xanh nổi tiếng của tỉnh An Huy.

Ở đây tôi sẽ giải thích một chút. Do kết cấu fic của tôi là viết thư nên mọi thứ đều thông qua lời kể của hai nhân vật mà dần dần trở nên rõ ràng qua ngôn từ. Nếu mọi người tinh ý thì sẽ cảm thấy ở đoạn nói về trà này không đúng lắm, bởi vì Lưu Vũ là một người rất tỉ mỉ, giải thích kĩ càng mọi thứ trong thư cho Tán Đa nhưng khi nhắc đến trà lại không hề đề cập tên trà là gì. Lí do là bởi Hoàng Sơn Mao Phong là loại trà nổi tiếng của An Huy, em ấy không muốn để lộ ra quê quán của mình, Tán Đa cũng sẽ không hỏi em ấy vì đôi bên đều ngầm mặc định không nhắc tới những thông tin cá nhân của mình do Trung Quốc vẫn đang trong thời kì bất ổn chính trị ở thời Dân quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net